Vài chiếc chồi non lác đác trổ lên từ vỏ cây lim, cây xà cừ già, mơn mởn, đầy sức sống. Thời gian nhìn giấy trắng mực đen khiến những biến chuyển của vạn vật trở nên nhạt nhòa, chớp nhoáng.
Nhất Minh đã kết thúc kì thực tập, hai người thực hành thời khóa yêu xa. Thời gian cuối cấp không có nhiều như vậy, đồng hồ điểm 7h15 vào học, một giấc ngủ, một cái chớp mắt liền tới 11h50 tan học ra về. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của Hà Diệp đã nói:
"Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân hãy sống dấn thân, sống như cách sống của con chim ưng báo bão, như cách sống của con chim đại bàng xông pha vào đại dương bão tố để lập nên những chiến công kì tích, để khẳng định sự tồn tại" Tôi sống chứ không phải tôi tồn tại ". Cô muốn mỗi đứa học trò dùng 3 năm cấp ba thật ý nghĩa, nỗ lực hơn cái cách các em đã nỗ lực để vào trường cấp 3 năm lớp 9."
Thời gian thật mau chóng trôi đi, những sự kiện trong năm, mọi khi mong chờ, đón chào đến thật chậm. Nhưng với học sinh cuối cấp, giải thêm một đề toán, làm thêm một đề văn, chớp mắt liền có thể tiến tới lễ Tết. Học sinh khối 12 bọn cô sẽ thi học kì sau khi nghỉ Tết Dương lịch.
Mẹ Hà Diệp xuất viện từ chiều ngày 30. Cuối năm rồi, thật mong gia đình có thể quây quần.
Mẹ cô đã nghỉ dạy ở trường, lớp học đang chủ nhiệm cũng chuyển giao cho giáo viên khác. Tuy vậy vì cuối năm vẫn có những học sinh cũ tới thăm. Tô Ngọc gầy đi rõ ràng, khuôn người đầy đặn, mặt mày rạng rỡ ngày ngày chiến đấu với bệnh tật trở nên hốc hác, mắt trũng sâu, thâm quần, trở thành dáng vẻ khiến người ta sợ hãi, quên mất đi nụ cười của vị giáo viên rạng rỡ nơi giảng đường này.
Tuy vậy, lượng người theo dõi của Tô Ngọc từ sau khi bà bị bệnh đã tăng lên nhiều. Lối sống tích cực, tư duy mạnh mẽ, văn chương đã cùng bà đồng hành để nắm tay thật nhiều người, truyền đến sức mạnh giúp mọi người kiên cường chiến đấu với căn bệnh quái ác. Da thịt có thể vì thuốc mà teo tóp, nhưng là một chiến binh thì đâu nhất thiết phải khoác lên mình chiến bào. Tóc rụng rồi vẫn có thể mọc, điều quan trọng hơn là có thể sống, chỉ cần sống thì mọi điều ước khác sẽ dần được thực hiện.
Hà Diệp ngắm nhìn mẹ mình trò chuyện cùng học sinh liền lẻn lên trên tầng. Bố cô đang trong phòng anh trai. Bóng lưng người trước mặt, Hà Diệp đã từng nghĩ đó là chỗ dựa vững chắc. Nhưng siêu nhân cũng có lúc mệt mỏi, vẻ tiều tụy của bố không che giấu được trên từng sợi tóc bạc, từng nếp nhăn ngày càng đậm sâu. Bờ vai ấy vẫn hiên ngang chống đỡ căn nhà này, kiên cường làm chỗ dựa cho cô và mẹ.
Xuyên qua những ánh sáng ngày đông đậu trên bậu cửa sổ, Hà Diệp tiến lại gần. Bố cô quay đầu lại, nụ cười vẫn ấm áp.
Bố Hà Diệp: Sao lên đây con, không ở dưới nói chuyện với anh chị cùng mẹ.
Hà Diệp: Con trốn lên tâm sự với bố.
Bố Hà Diệp chăm chú nhìn cô, ánh nhìn trìu mến, bao dung.
Hà Diệp: Bệnh của mẹ, có thể trị không bố?
Bố Hà Diệp ánh mắt thoáng lên vẻ đau thương sau đó liền vội vàng che giấu: Được chứ con. Đợi tiên lượng của mẹ lần này ổn định, có thể tiến hành cấy ghép tế bào sống. Cơ hội sống và khỏi bệnh càng cao.
Hà Diệp: Vậy.. nếu..
Bố Hà Diệp: Không có nếu. Đập nồi bán sắt bố cũng cùng mẹ chạy chữa. Con yên tâm học hành là được.
Hà Diệp nhìn bố, ánh mắt hoe đỏ. Từ trong ánh mắt kiên định kia, Hà Diệp càng tin rằng bố sẽ không lừa mình. Sóng gió rồi sẽ qua, bình yên sẽ về lại trên mái nhà của họ.
Bố để lại cô, bước xuống dưới nhà, cùng mẹ chuyện trò.
Hà Diệp gác tay lên mặt bàn. Những tờ ghi chú dán trên bàn của anh trai, nét bút cứng cáp, màu mực đã nhạt nhòa theo tháng năm. Sự vô tình của thời gian chính là bỏ quên, phủ bụi vào những kí ức tươi đẹp trong những khung hình kỉ niệm.
Hà Diệp vuốt nhẹ mép giấy. Tin nhắn từ Kim Yến gửi đến.
Kim Yến: Mẹ về rồi à Bống?
Hà Diệp: Vâng chị.
Chị có về không?
Kim Yến: Chị tưởng mẹ không về đang định qua.
Huhu. Bàn tay thần thánh bốc lịch trực mồng 1. Chắc cả năm đi trực quá.
Hà Diệp: Cố lên chị. Em truyền nội công qua cho chị.
Kim Yến: Truyền nhiều một chút.
Hà Diệp: Được ạ.
Hà Diệp nhìn tin nhắn hồi lâu. Bấm vào ảnh đại diện của Kim Yến, từng thứ trong trang cá nhân của cô vẫn lưu giữ từng chút của tình yêu. Bài đăng mới nhất là bài chia sẻ lại kỉ niệm Giáng Sinh năm ngoái, hai người cùng mặc đồ đôi, dưới ánh sáng lấp lánh của cây thông Noel, hai nụ cười sưởi ấm gió đông. Cũng chỉ có Kim Yến, luôn để cho Minh Huy một khoảng, một cảm giác anh vẫn ở đây, như người canh giữ trung thành, mang những dấu ấn có anh tạc vào từng chút trong cuộc sống.
Có thể hình phạt khủng khiếp nhất của chữ "yêu" chính là có thể nhớ, có thể thương, có thể mong chờ, nhưng không thể chạm vào, không thể ấp ôm, không thể cảm nhận hơi ấm của nhau. Tưởng rằng anh ở đây, thủ thỉ từng lời yêu với em, nhưng giật mình tỉnh giấc, đưa tay chạm vào hư vô người liền tan biến. Mong chờ tin nhắn sẽ đến như mỗi sớm mai, đợi chờ một chuyến tàu tốc hành của thời gian mang người yêu trở lại. Nhưng sau những mộng tưởng lại ép mình đối diện với hiện thực tàn khốc, người đã không còn ở đây. Có lẽ người biến thành gió, hóa thành mây, biến thành muôn dáng vẻ của tình yêu, lạc vào sớm mai hôn lên gò má em, hòa vào cơn mưa trước nhà chạm vào mắt em, thành cơn gió luồn qua đốt ngón tay, vờn quanh sợi tóc. Sẽ cạnh bên với muôn hình vạn trạng.
Nhất Minh đã kết thúc kì thực tập, hai người thực hành thời khóa yêu xa. Thời gian cuối cấp không có nhiều như vậy, đồng hồ điểm 7h15 vào học, một giấc ngủ, một cái chớp mắt liền tới 11h50 tan học ra về. Hôm nay giáo viên chủ nhiệm của Hà Diệp đã nói:
"Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân hãy sống dấn thân, sống như cách sống của con chim ưng báo bão, như cách sống của con chim đại bàng xông pha vào đại dương bão tố để lập nên những chiến công kì tích, để khẳng định sự tồn tại" Tôi sống chứ không phải tôi tồn tại ". Cô muốn mỗi đứa học trò dùng 3 năm cấp ba thật ý nghĩa, nỗ lực hơn cái cách các em đã nỗ lực để vào trường cấp 3 năm lớp 9."
Thời gian thật mau chóng trôi đi, những sự kiện trong năm, mọi khi mong chờ, đón chào đến thật chậm. Nhưng với học sinh cuối cấp, giải thêm một đề toán, làm thêm một đề văn, chớp mắt liền có thể tiến tới lễ Tết. Học sinh khối 12 bọn cô sẽ thi học kì sau khi nghỉ Tết Dương lịch.
Mẹ Hà Diệp xuất viện từ chiều ngày 30. Cuối năm rồi, thật mong gia đình có thể quây quần.
Mẹ cô đã nghỉ dạy ở trường, lớp học đang chủ nhiệm cũng chuyển giao cho giáo viên khác. Tuy vậy vì cuối năm vẫn có những học sinh cũ tới thăm. Tô Ngọc gầy đi rõ ràng, khuôn người đầy đặn, mặt mày rạng rỡ ngày ngày chiến đấu với bệnh tật trở nên hốc hác, mắt trũng sâu, thâm quần, trở thành dáng vẻ khiến người ta sợ hãi, quên mất đi nụ cười của vị giáo viên rạng rỡ nơi giảng đường này.
Tuy vậy, lượng người theo dõi của Tô Ngọc từ sau khi bà bị bệnh đã tăng lên nhiều. Lối sống tích cực, tư duy mạnh mẽ, văn chương đã cùng bà đồng hành để nắm tay thật nhiều người, truyền đến sức mạnh giúp mọi người kiên cường chiến đấu với căn bệnh quái ác. Da thịt có thể vì thuốc mà teo tóp, nhưng là một chiến binh thì đâu nhất thiết phải khoác lên mình chiến bào. Tóc rụng rồi vẫn có thể mọc, điều quan trọng hơn là có thể sống, chỉ cần sống thì mọi điều ước khác sẽ dần được thực hiện.
Hà Diệp ngắm nhìn mẹ mình trò chuyện cùng học sinh liền lẻn lên trên tầng. Bố cô đang trong phòng anh trai. Bóng lưng người trước mặt, Hà Diệp đã từng nghĩ đó là chỗ dựa vững chắc. Nhưng siêu nhân cũng có lúc mệt mỏi, vẻ tiều tụy của bố không che giấu được trên từng sợi tóc bạc, từng nếp nhăn ngày càng đậm sâu. Bờ vai ấy vẫn hiên ngang chống đỡ căn nhà này, kiên cường làm chỗ dựa cho cô và mẹ.
Xuyên qua những ánh sáng ngày đông đậu trên bậu cửa sổ, Hà Diệp tiến lại gần. Bố cô quay đầu lại, nụ cười vẫn ấm áp.
Bố Hà Diệp: Sao lên đây con, không ở dưới nói chuyện với anh chị cùng mẹ.
Hà Diệp: Con trốn lên tâm sự với bố.
Bố Hà Diệp chăm chú nhìn cô, ánh nhìn trìu mến, bao dung.
Hà Diệp: Bệnh của mẹ, có thể trị không bố?
Bố Hà Diệp ánh mắt thoáng lên vẻ đau thương sau đó liền vội vàng che giấu: Được chứ con. Đợi tiên lượng của mẹ lần này ổn định, có thể tiến hành cấy ghép tế bào sống. Cơ hội sống và khỏi bệnh càng cao.
Hà Diệp: Vậy.. nếu..
Bố Hà Diệp: Không có nếu. Đập nồi bán sắt bố cũng cùng mẹ chạy chữa. Con yên tâm học hành là được.
Hà Diệp nhìn bố, ánh mắt hoe đỏ. Từ trong ánh mắt kiên định kia, Hà Diệp càng tin rằng bố sẽ không lừa mình. Sóng gió rồi sẽ qua, bình yên sẽ về lại trên mái nhà của họ.
Bố để lại cô, bước xuống dưới nhà, cùng mẹ chuyện trò.
Hà Diệp gác tay lên mặt bàn. Những tờ ghi chú dán trên bàn của anh trai, nét bút cứng cáp, màu mực đã nhạt nhòa theo tháng năm. Sự vô tình của thời gian chính là bỏ quên, phủ bụi vào những kí ức tươi đẹp trong những khung hình kỉ niệm.
Hà Diệp vuốt nhẹ mép giấy. Tin nhắn từ Kim Yến gửi đến.
Kim Yến: Mẹ về rồi à Bống?
Hà Diệp: Vâng chị.
Chị có về không?
Kim Yến: Chị tưởng mẹ không về đang định qua.
Huhu. Bàn tay thần thánh bốc lịch trực mồng 1. Chắc cả năm đi trực quá.
Hà Diệp: Cố lên chị. Em truyền nội công qua cho chị.
Kim Yến: Truyền nhiều một chút.
Hà Diệp: Được ạ.
Hà Diệp nhìn tin nhắn hồi lâu. Bấm vào ảnh đại diện của Kim Yến, từng thứ trong trang cá nhân của cô vẫn lưu giữ từng chút của tình yêu. Bài đăng mới nhất là bài chia sẻ lại kỉ niệm Giáng Sinh năm ngoái, hai người cùng mặc đồ đôi, dưới ánh sáng lấp lánh của cây thông Noel, hai nụ cười sưởi ấm gió đông. Cũng chỉ có Kim Yến, luôn để cho Minh Huy một khoảng, một cảm giác anh vẫn ở đây, như người canh giữ trung thành, mang những dấu ấn có anh tạc vào từng chút trong cuộc sống.
Có thể hình phạt khủng khiếp nhất của chữ "yêu" chính là có thể nhớ, có thể thương, có thể mong chờ, nhưng không thể chạm vào, không thể ấp ôm, không thể cảm nhận hơi ấm của nhau. Tưởng rằng anh ở đây, thủ thỉ từng lời yêu với em, nhưng giật mình tỉnh giấc, đưa tay chạm vào hư vô người liền tan biến. Mong chờ tin nhắn sẽ đến như mỗi sớm mai, đợi chờ một chuyến tàu tốc hành của thời gian mang người yêu trở lại. Nhưng sau những mộng tưởng lại ép mình đối diện với hiện thực tàn khốc, người đã không còn ở đây. Có lẽ người biến thành gió, hóa thành mây, biến thành muôn dáng vẻ của tình yêu, lạc vào sớm mai hôn lên gò má em, hòa vào cơn mưa trước nhà chạm vào mắt em, thành cơn gió luồn qua đốt ngón tay, vờn quanh sợi tóc. Sẽ cạnh bên với muôn hình vạn trạng.