CMN.
Lục Tang Tang đặt điện thoại di động trước mặt chú chó đang nghiêm túc ăn: "Cẩu Tử, cún có thấy không? Tên của cún đã được quyết định thật nhanh gọn."
Có tiếng nhai thức ăn cho chó.
Lục Tang Tang lắc đầu: "Chủ nhân của cún quá không đáng tin cậy..."
"Gâu!"
"Thật sự, cún cũng nghĩ vậy hả?"
"Gâu!"
Lục Tang Tang mỉm cười và ngồi trên sàn nhà để xem chú chó ăn.
Sau khi chú chó Golden ăn xong, Lục Tang Tang ở nhà chơi với nó một lúc, sau đó cô định để nó lại còn mình thì đi về nhà, kết quả cún con rất bám người, cô đi bước nào nó đi theo bước.
Lát sau, chắc thấy cô định đi, nó ư ử sau cửa một hồi.
Đây là một đòn chí mạng đối với Lục Tang Tang! Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa và mang con chó về nhà. Dù sao thì, trước khi anh ấy tan sở, thì trả lại con chó cho Đoạn Kính Hoài.
Golden Retriever rất ngoan, nó sẽ đi quanh nhà nhưng không quậy phá. Khi chơi mệt, cún con lặng lẽ ngủ thiếp đi bên giá vẽ.
Lục Tang Tang vừa vẽ vừa đoán xem, có phải tên Đoạn Kính Hoài đó mua nó vì thích sự ngoan ngoãn của nó không...
Đoạn Kính Hoài tan ca thời gian không xác định, nhưng trước đây thời gian về nhà căn bản không sớm hơn sáu giờ.
Vì vậy, khi đã sáu giờ, Lục Tang Tang ôm con chó đi đến cánh cửa đối diện, cô thong thả đi dạo, mở cửa và đặt con chó xuống.
Đúng lúc này, thang máy vang lên báo hiệu đã có người đến. Lục Tang Tang sợ đến mức lập tức đẩy con chó vào trong, vội vàng đứng dậy. Nhưng khi cô quay đầu lại, Đoạn Kính Hoài đã từ trong thang máy đi ra.
"..."
"..."
Thế quái nào? Sao hôm nay anh ấy về sớm thế??
Lục Tang Tang vẻ mặt xấu hổ: "Tôi, tôi chỉ sợ nó đói, cho nên đi xem một chút!"
Khóe miệng Đoạn Kính Hoài hơi nhếch lên: "Ăn cơm chưa?"
"Nó đã ăn no!"
"Anh hỏi em ăn cơm chưa."
Lục Tang Tang quay đầu lại: "Mới có sáu giờ, tôi ăn tối rất muộn."
"Vừa vặn." Đoạn Kính Hoài tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt cô, "Anh vừa mua chút đồ ăn dưới toà nhà cũ của chúng ta, vào đi."
Lục Tang Tang cụp mắt xuống, mũi phản ứng trước: "Hoành thánh?"
"Ừm."
"Nơi đó ngược hướng với bên này, lúc anh ra khỏi viện là đi đến đó trước sao?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời, chỉ nói: "Vào ăn đi."
"Không, tôi không thích ăn." Lục Tang Tang hừ một tiếng, "Con người, khẩu vị luôn thay đổi."
Đoạn Kính Hoài không nói, chỉ cúi đầu nhìn cô, Lục Tang Tang bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ: "Ê, tránh ra, tôi đi về đây."
Nói rồi cô lướt qua anh đi về nhà mình.
"Lục Tang Tang."
"Gì!"
Đoạn Kính Hoài kéo cánh tay cô, móc túi hoành thánh trong tay kia vào tay cô: "Không vào thì cầm về đi."
Lục Tang Tang: "...Tôi đã nói là không thích!"
"Vậy vứt đi."
Đoạn Kính Hoài cúi xuống bế chú chó Golden lên, đi vào phòng, không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Lục Tang Tang: "..."
Tối nay, Nguyễn Phái Khiết lại đến, lần này là cùng với Dương Nhâm Hi. Hai người mua một đống đồ ăn từ bên ngoài, hình như là cho cô ăn.
Khi Dương Nhâm Hi bưng thức ăn đến bàn ăn, anh nhìn thấy một bát hoành thánh nguội lạnh trên bàn, "Lục Tang Tang."
"Gì?"
"Không phải nói còn chưa ăn tối, cậu đi mua hoành thánh hả?"
"Có hoành thánh sao?" Nguyễn Phái Khiết vội vàng chạy tới, "Ơ? Nguội lạnh rồi, tớ còn muốn ăn một miếng."
Lục Tang Tang mở ghế và ngồi xuống: "Có gì ngon đâu, nhanh cho tớ xem cậu mua gì nào."
Nguyễn Phái Khiết: "Vậy cậu mua làm gì?"
Lục Tang Tang rút đũa chuẩn bị ăn: "Đoạn Kính Hoài mua."
"..."
Dương Nhâm Hi và Nguyễn Phái Khiết đang dọn bàn đồng thời dừng lại, "Ai?"
"Đoạn Kính Hoài."
Nguyễn Phái Khiết: "Anh ta đặc biệt tới đây đưa hoành thánh cho cậu?"
"Không có gì đặc biệt." Lục Tang Tang tùy ý nói: "Chẳng phải hôm nay cậu nói với tớ nhà đối diện đổi người ở à, đúng vậy, Đoạn Kính Hoài dọn vào đó."
Nguyễn Phái Khiết: "Mẹ kiếp? Anh ta sẽ không mua căn nhà đối diện đấy chứ?"
"không biết."
"Vì muốn nối lại với cậu mà anh ấy làm đến mức này! Được lắm Lộc Tang Tang, quả thực làm tăng sĩ diện cho chị em chúng ta."
"...Ăn đi, cậu câm miệng vào."
Dương Nhâm Hi lấy tất cả thức ăn ra và ngồi xuống: "Cậu có muốn chuyển đi không?"
"Tớ á?"
"Ừm."
"Cậu điên à? Đoạn Kính Hoài vừa chuyển đến tớ sao phải rời đi. Tớ đâu nhát gan đến thế!?"
Dương Nhâm Hi cau mày: "Cậu vẫn thích anh ta à?"
"Khụ khụ—" Lục Tang Tang gần như nghẹn ngào, cô trừng mắt nhìn Dương Nhâm Hi, "Tớ không có!"
"Hừ, nói dối."
Lục Tang Tang hít một hơi thật sâu, "Tớ vào ở trước, dựa vào cái gì tớ phải đi? Cậu thấy tớ rãnh rỗi đến nỗi anh ta dọn vào tớ phải dọn đi à? Còn nữa Đoạn Kính Hoài nói muốn theo đuổi tớ... Cậu không cảm thấy lạ sao? Cậu không muốn biết tại sao đột nhiên anh ấy nói thích tờ à?"
Nguyễn Phái Khiết phối hợp gật đầu: "Được đấy, tớ cũng muốn biết!"
Dương Nhâm Hi lắc đầu và khịt mũi.
Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên.
Dương Nhâm Hi đứng dậy đi mở cửa, cậu ta nhìn mắt mèo trước, sau khi nhìn thấy người bên ngoài, cậu ta cười khẩy rồi mở cửa.
Đoạn Kính Hoài muốn đưa đồ ăn cho Lục Tang Tang, Giản Minh Đường nói muốn ghi điểm trước một cô gái khi chàng trai đó ghi nhớ sở thích của cô ấy, vì vậy anh đã mua một số đồ ăn mà Lục Tang Tang thích ăn khi ở nhà, định gửi nó cho cô.
Nhưng anh không ngờ rằng người mở cửa lại là Dương Nhâm Hi.
Đèn hành lang bật sáng, hai người nhìn nhau không nói.
"Dương Nhâm Hi, ai vậy?" Giọng nói của Lục Tang Tang từ bên trong truyền đến.
Dương Nhân Hi cười với Đoạn Kính Hoài: "Không có, có người đi nhầm."
Đoạn Kính Hoài ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Dương Nhâm Hi nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Đoan thiếu gia, cô muốn thoát ra khỏi quá khứ, xin anh đừng xen vào nữa."
Không nói một lời, mà đóng cửa lại.
Trong hành lang hồi lâu không có động tĩnh, đèn cũng tắt.
Bóng tối bao trùm, hoàn toàn nhấn chìm ánh sáng.
Thật lâu sau, Đoạn Kính Hoài xoay người rời đi.
Căn phòng anh ở bây giờ là mua của một cặp vợ chồng trẻ, anh có tính thích sạch sẽ nên gần như thay đổi mọi thứ trong đó ngoại trừ cách bài trí.
Anh chuyển đến quá vội, đồ đạc cũng không nhiều. Vì vậy, một căn nhà lớn trống rỗng, ngoại trừ con chó Golden ở trung tâm phòng khách, không có chút sức sống nào cả.
Sau khi Đoạn Kính Hoài đóng cửa lại, cún con từ phòng khách chạy tới, nó nép bên chân dụi dụi vào quần anh.
"Có người trong nhà cô ấy." Đoạn Kính Hoài ngồi xổm xuống, nhìn nó nói.
"Gâu~"
"Vậy mày ngoan ngoãn chờ nha."
"Gâu!"
"Mày nói xem, có phải cô ấy thích cậu ta hay không?"
Golden Retriever cọ cọ đầu vào tay anh: "Gâu!"
Đoạn Kính Hoài cong môi cười, thấp giọng nói: "Tiểu súc sinh."
Tối khuya, Đoạn Kính Hoài gửi tin nhắn cho Lục Tang Tang, nói với cô rằng ở nhà có món cô thích ăn, ngày mai đến xem cún con cô có thể lấy.
Lục Tang Tang không trả lời.
Anh đợi một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm.
Đứng trước gương, Đoạn Kính Hoài chợt nhớ tới có lần ở nhà, cô bắt anh sấy tóc cho mình.
Cô làm nũng, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh... Lúc đầu anh không nghĩ đây là cảnh hiếm thấy như vậy, nhưng anh nghĩ chỉ cần cô làm ầm lên, anh sẽ không bao giờ ngăn được cô, anh nghĩ rằng sẽ có vô số cơ hội để làm điều đó với cô trong tương lai.
Hóa ra lần đầu tiên vào thời điểm đó lại có thể là lần cuối cùng.
Từ khi cô hơn mười tuổi, anh đã vô thức để ý cô, anh vừa tò mò vừa ngạc nhiên vì bản tính tự do phóng khoáng của cô, có thù tất báo, nhưng đồng thời anh cũng hiểu cô là người vô tâm vô phế, khó nắm bắt được.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt lấy cô, nhưng anh nhận ra điều đó khi mất cô, không thể chịu đựng được việc mất cô.
Đoạn Kinh Hoài hai tay đứng ở bồn rửa bên cạnh, thật lâu sau mới ngước mắt nhìn mình trong gương, thần sắc nhất thời trầm xuống trong chốc lát.
Anh không muốn cô phải lòng bất cứ ai.
Cho dù đó là Dương Nhâm Hi hay bất cứ ai...
Anh thà rằng cô vĩnh viễn vô tâm, có thể ở bên cạnh anh đến cuối đời.
——
Ngày thứ hai, Đoạn Kính Hoài không dùng tin nhắn dụ Lục Tang Sang đi xem chó, Lục Tang Tang tắm rửa sạch sẽ, đắp mặt nạ nằm ở nhà.
Tối nay cô ấy có một bữa tiệc nhỏ, Bộ Tích đã mời cô đi cùng, vì vậy cô cần phải ở trong trạng thái tốt hơn.
Ding Dong--
Chuông cửa vang lên.
Lục Tang Tang đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là một người giao hàng với một bữa ăn đơn giản trên tay.
"Xin chào, đồ ăn vặt của bạn."
Lục Tang Tang: "Tôi không có đặt hàng."
"Nhưng đúng địa chỉ này mà."
"Ồ." Lục Tang Tang nhận lấy nó, tự hỏi liệu có ai đó gọi cho cô thứ gì đó để ăn không.
"Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ." Người giao hàng bước vào thang máy rồi rời đi.
Lục Tang Tang nhìn đồ ăn mang đi: "Thanh đạm thế này, ai gọi cho mình nhỉ."
Cô cầm tờ hoá đơn và mở nó ra.
1201, anh Đoạn.
Đoạn Kính Hoài?
Lục Tang Tang liếc nhìn đối diện, hôm nay anh chàng này có ở nhà không?
Nhưng tên này có mất trí không, tên là của anh, nhưng địa chỉ là của cô.
Lục Tang Tang đóng cửa đi trở về, dùng điện thoại di động gọi cho Đoạn Kính Hoài.
Điện thoại nhanh chóng được nhấc lên, "Alô?"
"Này bác sĩ Đoạn, anh sao lại đặt đồ ăn cho tôi."
"Vậy à."
"Vâng, tôi đã nhận được rồi."
"Ừm......"
Lục Tang Tang liếc nhìn màn hình: "Giọng của anh sao lại kỳ lạ như vậy, vừa mới ngủ dậy à?"
"Không có." Đoạn Kính Hoài chỉ nói: "Anh sang lấy đây."
"Ồ......"
Vài phút sau, chuông cửa vang lên.
Lục Tang Tang gỡ mặt nạ, đứng dậy đi ra mở cửa.
"Tới đây."
Lục Tang Tang không muốn tiếp xúc quá nhiều với Đoạn Kính Hoài, vì vậy cô mở hé cửa và tay cầm đồ ăn đưa ra ngoài mà không thèm nhìn ra ngoài.
Tuy nhiên, không ai trả lời.
"Anh cầm lấy đi."
Không ai trả lời cô bên ngoài.
Lục Tang Tang bối rối, đành phải mở cửa thêm một chút, thò nửa khuôn mặt ra ngoài.
Đoạn Kính Hoài đúng là đứng ngoài cửa, nhưng hôm nay trông anh thật thảm hại, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu, hai mắt đỏ ngầu.
Lục Tang Tang bị anh làm cho sửng sốt: "Anh, anh sao vậy?"
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó nói: "Trong nhà có nước ấm không?"
"Nhà tôi có......"
Đoạn Kính Hoài cau mày, như có điều khó nói: "Anh muốn uống cốc nước."
"Nhà anh ngay cả nước nóng cũng không có."
"bị hỏng."
"Gì......"
Đoạn Kính Hoài sắc mặt thật sự rất kém, lúc này Lục Tang Tang cũng không dám đùa giỡn, quay người muốn đi phòng bếp rót một ly nước, vừa đi vào phòng bếp, cô cũng nghe được tiếng đóng cửa.
Lục Tang Tang quay đầu lại nhìn, thấy là Đoạn Kính Hoài đi vào. Vốn dĩ cô không muốn anh vào, nhưng khi nhìn thấy anh ốm yếu đứng đó, cô lại động lòng thương.
Thật sự có chút... đáng thương.
Quên đi, tạm thời chưa đuổi người đi.
"Đoạn Kính Hoài, anh bệnh sao?" Lục Tang Tang rót một cốc nước ấm.
Đoạn Kính Hoài: "Có chút."
"Bệnh có chút của anh đây à." Lục Tang Tang khó chịu vô cớ, cô đặt chiếc cốc sang một bên, một tay kéo cổ áo anh lại gần, tay kia đưa tay sờ đầu anh, "CMN, nóng quá!"
Đoạn Kính Hoài ngoan ngoãn khom người xuống, tức giận nói: "Không được chửi bậy."
"Bây giờ anh còn quản tôi nói gì nữa hả, tôi cứ nói đấy thì sao?" Lộc Tang Tang lườm anh, "Tôi thấy anh mau đến bệnh viện đi, anh là bác sĩ thì sao chứ, không đáng tin cậy chút nào ----- A?"
Đoạn Kính Hoài đột nhiên ôm lấy cô.
Lục Tang Tang giữ nguyên tư thế đo nhiệt độ và sửng sốt: "Này——"
Đoạn Kính Hoài vùi đầu vào mặt vào người cô không nói. Nhưng vì bị sốt nên anh thở nặng nhọc, nóng hổi bên tai cô.
Lục Tang Tang giãy giụa hai lần, không biết đặt tay ở đâu: "Anh, cái anh này, sao nói ôm là ôm thế hả?"
Đoạn Kính Hoài càng ôm chặt hơn: "...Anh nhớ em."