• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

108.

"Chào chú ạ!"

Kiều Túc mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện.

"Tiểu Túc đấy à? Sao giờ này con không về nhà đi?"

Hắn cười nhẹ một cái rồi nói: "Sáng nay đi học về con lỡ làm rớt một chiếc nhẫn ở gần đây nên ra kiếm ạ."

Lâm Quốc gặng cười, ông cảm thấy cậu thiếu niên này rất âm u dù nụ cười lại rực rỡ.

"Ồ, con nên về nhà đi giờ trễ rồi, để mai rồi hẳn kiếm."



"Vâng ạ."

Nói rồi Kiều Túc cũng chẳng rời đi luôn mà hắn chợt nhìn về phía sau Lâm Quốc. Rõ ràng rằng đằng sau không có thứ gì nhưng lại thu hút ánh mắt của cậu thanh niên.

Lâm Quốc đương nhiên cũng nhận ra được sự khác thường của hắn, ông rùng mình liếc nhìn đằng sau mình.

Bỗng Kiều Túc tiến lên phủi chiếc lá rơi trên vai xuống, hắn nói: "Hình như trên người bác có thứ xấu quấn thân?"

Ngay lập tức, sắc mặt Lâm Quốc xấu xuống thấy rõ: "Thôi bác còn công việc, đi trước nhé!"

Nói rồi vội vàng xoay người rời khỏi để lại cậu thanh niên gương mặt đã trở lạnh.

109.

Lâm Quốc hốt hoảng lên xe kêu cấp dưới lái xe đi tiếp.

Vì bên ngoài rất lạnh nên khi vô chiếc xe được bật điều hòa đầy đủ ông cũng ấm lên không ít nhưng nhanh chóng hơi lạnh lại bao trùm lấy Lâm Quốc.

"Bảo bối, tránh xa tên đó ra."

Bên tai lại truyền đến giọng nói quen thuộc.

Lâm Quốc nghĩ trong lòng: [Tại sao?]

"Hắn ta có thể nhìn thấy anh."

Ông sửng sốt hỏi: [Y là quỷ?]

"Chưa chắc được, có thể có đôi mắt âm dương. Anh nghe được mùi trên cơ thể hắn có hơi thở sự sống."

[?]

"Tóm lại, vụ án này chắc chắn có liên quan tới cậu ta. Cậu ta không đơn giản, em mau dừng vụ án lại!"

110.

Nhìn chiếc xe dần dần đi xa, Kiều Túc mặt không cảm xúc cất đèn pin và lọ thủy tinh vào túi quần.

Hắn đi bộ về nhà.

"Mày sẽ gặp báo ứng, mày sẽ gặp báo ứng, mày sẽ gặp báo ứng,...."


Bên tai hắn có giọng nói của người phụ nữ đang thầm thì từng tiếng từng tiếng, lặp lại một câu nói.


Nhưng điều chả là gì với Kiều Túc, thanh niên vẫn như không có chuyện gì mà ung dung đi tiếp.


"Cậu nhóc bên cạnh ngươi trông cũng đẹp quá nhỉ? Linh hồn chắc ngon lắm? Hay cơ thể cũng ngon không..... Á..."


Dường như đụng vào chỗ nào đó của Kiều Túc, hắn không để ả nữ quỷ nói hết câu đã vung tay bóp lấy cần cổ trắng buốt của ả.


Cũng không kịp để nữ quỷ kịp phản kháng, hắn trực tiếp nhai đầu ả ta mặc cho máu chảy ròng ròng.


Xong việc, chỉ thấy trên mặt vươn chút máu đỏ đặc, gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ thỏa mãn vì lâu rồi chưa được ăn.


"Vị dở tệ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK