Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 428

“Ừ.”

“Vậy còn chú thì sao? Có phải cháu cũng không thể thơm chú không, vì cũng có vi khuẩn?”

“…” Ánh mắt anh hơi cử động: “Không có.”

“Vì sao chú lại không có vi khuẩn mà chú Điền và chú đẹp trai lại có ạ? Ba người đều là chú mà.”

“Không phải là chú mà là ba, đi ngủ đi…”

“Chú đã đồng ý với cháu là ngày mai cháu có thể cùng đi công viên với mẹ, chúng ta ngoắc tay, không được thay đổi!”

Thẩm Hoài Dương không động đậy, Huyên Huyên tự nhấc bàn tay to lớn của anh lên, sau đó phải hơi vất vả thì mới ngoắc được vào ngón tay lớn của anh: “Ngoắc tay treo lên, trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là đồ xấu xa.”

“….”

Mặc dù đổi phòng và đổi giường nhưng cũng may Huyên Huyên không lạ giường, cũng có thể vì đã chơi đùa, khóc lóc cả một ngày nên lúc này con bé đã mệt thật, chỉ một lúc sau đã ngủ ngon lành.

Màn hình chiếc điện thoại tự nhiên phát ra ánh sáng xanh mờ, sau đó là tiếng rung. Thẩm Hoài Dương vòng tay ra lấy điện thoại, đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất: “Mẹ…”

Giọng nói trầm thấp, cố tình hạ thấp âm lượng, sợ sẽ đánh thức cô gái nhỏ trên giường.

“Sao con nói nhỏ vậy?” Đương nhiên là Tô Tình nghe ra.

Môi anh mấp máy, nói bừa một câu: “Con vừa ngủ dậy, muộn thế rồi mà mẹ còn gọi điện thoại tới, mẹ có chuyện gì không?”

“Hoài Dương, tình hình bệnh tình của bà ngoại con bên đó hồi phục thế nào rồi? Mẹ muốn tới Mỹ một chuyến để thăm bà con.” Tô Tình nói.

“Mẹ không cần đi Mỹ đâu, bà hồi phục cũng kha khá rồi, mấy hôm nữa bà sẽ về thành phố B thôi.”

Nghe vậy Tô Tình mới yên tâm: “Vậy thì tốt, điện thoại của ông bà ngoại con mẹ đều không gọi được, mẹ cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, được rồi, cũng không có gì đâu, đã tối rồi, con mau đi ngủ đi.”

“Vâng, mẹ cũng ngủ đi…”

Sau khi cúp điện thoại, anh không hề thấy buồn ngủ, anh đi ra phòng khách, lấy một chai rượu vang ra, rót ra chiếc ly trong suốt.

Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống ly, sánh đậm và thoảng hương thơm.

Phòng khách vô cùng yên lặng, âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh, ngoài ra chỉ còn tiếng Kaka đang ngủ say.

Mặc dù yên tĩnh như vậy nhưng nỗi phiền muộn như tơ rối trong lòng anh không hề biến mất mà càng trở nên hỗn loạn hơn.

Anh cầm ly rượu vang lên, ngẩng cổ, hầu kết chuyển động, ly rượu vang lập tức nhìn thấy đáy, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười châm biếm lạnh lùng.

Ngay lập tức trong đầu anh hiện lên từng câu từng chữ mà người phụ nữ đó đã nói, cùng với người đàn ông nào cô cũng có cảm giác… Hừ, bốn năm rồi vẫn không hề thay đổi, cô vẫn cởi mở, phóng khoáng như vậy trong chuyện làm tình, đúng là khiến anh phải mở rộng tầm mắt.

Anh uống cạn hai ly rượu, đôi mắt thâm trầm nheo lại rồi trở lại phòng.

Dáng ngủ của cô bé con này rõ ràng là di truyền của người phụ nữ kia, nằm nghiêng, ôm chăn vào trong lòng, chân không quên gác lên chăn.

Đôi mày dài hẹp khẽ cử động, Thẩm Hoài Dương đi về phía trước, bước chân vô thức nhẹ hơn, anh kéo chăn đắp lại cho con bé, sau đó cũng nằm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK