"Chỉ giỏi nói miệng". Lương Hiệt nhéo eo y.
Thực ra chính hắn cũng chỉ giỏi nói miệng thôi mà.
Từ đầu thôn tới cuối thôn gì chứ, lỡ bị ai thấy thật thì hắn cũng không thích, dù sao Uông Sở Lương cũng là người yêu hắn mà, mình hắn thấy cái vẻ trần truồng bị chịch của y là đủ rồi.
Tới nước này, mọi chuyện đã được làm rõ, lòng cả hai lại thoáng buồn.
Chẳng rõ tại sao.
Dường như câu chuyện của họ có diễn biến hết sức bình thường, nhưng lại thiếu mất điểm mấu chốt nào đó.
Là gì nhỉ?
Uông Sở Lương ngơ ngác nhìn Lương Hiệt, rồi lại nghe hắn hỏi: "Sao anh không nói với em từ đầu?".
Ừm, chính là cái này đấy.
"Em nói từ đầu là từ lúc nào?".
"Từ khi anh nhận ra em".
Uông Sở Lương cười: "Tôi vốn định nói với em, nhưng đã ngủ với nhau rồi mà em vẫn chưa nhận ra tôi, tôi hơi giận".
Nói thật thì qua hai mươi năm, con người sẽ thay đổi rất nhiều.
Mười mấy tuổi và ba mươi mấy tuổi sao có thể giống nhau cho được.
Ngày ấy họ quen nhau, hai anh em Uông Sở Lương hình như đều thiếu dinh dưỡng nên tay chân gầy gò, vóc dáng cũng còi cọc, nếu không Lương Hiệt cũng sẽ chẳng nhầm họ là nhỏ tuổi hơn hắn.
Nhiều năm trôi qua, cậu nhóc thiếu dinh dưỡng ngày xưa đã lớn phổng phao, tuy tâm địa gian xảo hơn đôi chút nhưng thoạt trông vẫn có vẻ rất hào hoa phong nhã.
Khi ấy Uông Sở Lương nhận ra Lương Hiệt hoàn toàn là do nghe được người khác gọi tên hắn.
Uông Sở Lương thầm nghĩ chuyện này không thể trách Lương Hiệt được, y vẫn luôn dẫn hắn đi sai đường, khiến hắn nghĩ mình không phải người tình trong mộng ngày bé – tên không khớp, tuổi không khớp, quê quán cũng không khớp.
Ai mà ngờ đến thôn của y cũng sửa tên cơ chứ.
Nghĩ lại thấy khá buồn cười.
Uông Sở Lương bèn bật cười.
"... Anh cười gì? Có gì buồn cười cơ chứ?".
"Em đấy". Uông Sở Lương cười khanh khách. "Tôi cố tình mà".
"Em biết anh cố tình rồi". Lương Hiệt giận đến mức trái tim như bị lửa thiêu. "Em đúng là tức chết vì anh mất thôi".
"Đừng có nói linh tinh, em vẫn đang sống tốt đây còn gì?". Uông Sở Lương nói. "Thực ra tôi đang lo một chuyện".
"Chuyện gì?".
Uông Sở Lương không định nói, hơi mất mặt, không tiện mở miệng.
Nhưng y chỉ do dự vài giây rồi lại thấy mất mặt cũng được, không nói chuyện rõ ràng thì chẳng ai được yên tâm.
"Tôi sợ người em thích thực ra chẳng phải là tôi". Y cất lời. "Trước giờ tôi chưa động lòng với ai, gặp em rồi mới phát hiện, kiểu người chỉ biết ăn no chờ chết như tôi lấy gì mà so với tình địch?".
Uông Sở Lương dùng ngón tay chọc vào ngực Lương Hiệt. "Không có công việc ổn định, không có tiền, không có năng lực, may là vẻ ngoài không tệ lắm".
Lương Hiệt cười thành tiếng: "Sao cứ phải chêm thêm câu cuối là thế nào?".
"Thế đấy". Uông Sở Lương nói. "Tôi có mỗi chừng đó ưu điểm mà em cũng chẳng cho liệt kê, đúng là uất ức quá mà".
"Ai bảo anh chỉ có mỗi chừng đó ưu điểm?". Lương Hiệt giữ chặt tay y. "Anh tốt bao nhiêu, em biết hết".
Uông Sở Lương nhìn hắn: "Choáng à? Mờ mắt vì sắc đẹp à?".
"Em nói thật đấy, cháo anh nấu là ngon nhất". Lương Hiệt cười. "Anh hành hạ em ở phương diện nào đó cũng là tuyệt nhất".
Uông Sở Lương khẽ cười một tiếng: "Cái đấy mà gọi là ưu điểm à!".
"Anh còn là nghệ nhân nữa, anh thử đi mà hỏi xem, những tình địch của anh có ai biết làm gốm màu không?".
"Bớt đi, những chuyện họ biết làm tôi cũng đâu biết làm".
"Anh không cần biết làm mà!". Lương Hiệt hôn lên tay Uông Sở Lương. "Anh chỉ cần biết những gì đang biết, vậy là đủ rồi, đừng đùa giỡn em... Mà thôi, giỡn thì cứ giỡn đi, anh có quậy đến đâu thì hai đứa mình cũng chẳng chia xa được nữa".