Anh đã bao cả một nhà hàng lớn trong thành phố để chiêu đãi các nhân viên, đặc biệt vinh danh đội ngũ kỹ thuật viên trực tiếp tham gia vào dự án.
Rất nhiều bàn tiệc trong khuôn viên rộng lớn để chiêu đãi toàn thể nhân viên có mặt. Hiểu My ngồi cùng bàn tiệc với anh. Bàn tiệc dài rộng lớn, cô ta vẫn không thể rời mắt khỏi người đàn ông mình thầm yêu suốt thời gian dài.
Y Phong ngồi ở vị trí trung tâm của bàn, anh nâng ly chúc mừng thành công của Muriel. Mọi người cùng cạn ly vì thành tựa lớn vừa đạt được.
Một lúc sau, Y Phong rời bàn đi đến khu sảnh phụ để đến toilet. Phùng Hiểu My vừa nhìn thấy anh rời đi được vài giây thì lập tức theo sau.
Anh vừa trở lại hành lang sau khi vào toilet xong thì chạm mặt Hiểu My đứng ngay lối đi ra vào khu vực bữa tiệc.
Anh chẳng muốn để tâm đến người phụ nữ này, Y Phong lạnh lùng lướt qua cô ta, nhưng Hiểu My lập tức cất lời:
- Tại sao người anh chọn không phải em?
Anh khựng bước, quay người lại nhìn cô ta, ánh mắt vẫn lạnh lùng, thờ ơ:
- Tôi không yêu cô.
Trước lời nói thẳng thừng, phũ phàng từ anh, cảm giác trong lòng Hiểu My như đang bị bóp nghẹn đến khó thở.
- Anh chỉ yêu Thẩm Mộc Đoan thôi sao? Em có gì không bằng cô ta chứ? Em yêu anh lâu như vậy, vì anh mà cống hiến hết mình cho Muriel, tại sao anh chưa từng để tâm đến em dù một lần?
Tình cảm vốn dĩ khó nói, yêu là yêu, không là không, dù có cố gắng cưỡng cầu cũng không thể.
- Tôi chỉ yêu mỗi vợ tôi. Dù cô cố chấp cũng không thể thay đổi được gì.
Ánh mắt Hiểu My ngấn lệ, cô ta lao về phía anh, muốn vòng tay ôm lấy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Nhưng Y Phong lập tức giữ tay cô lại rồi đẩy Hiểu My ra.
- Cô nên biết tự trọng.
Phùng Hiểu My nắm lấy cánh tay anh nhưng Y Phong lập tức rút tay lại.
- Anh thật sự không có chút cảm giác nào với em sao? Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh vô tình với em đến thế.
Câu nói "bên nhau lâu" của cô ta sao anh nghe thấy lại chẳng chút lọt tai. Anh và cô ta chỉ đơn thuần là mối quan hệ boss và cấp dưới, trước sau cũng chỉ có công việc.
Đồng hành cùng nhau, đi bên nhau cũng chỉ vì duy nhất hai chữ công việc.
Nhưng Phùng Hiểu My lại lấy điều đó làm sự luyến lưu, phát triển và phóng đại thành tình yêu nam nữ. Thậm chí trách khứ anh đã không dành tình cảm cho cô ta. Dùng tình cảm chủ quan của bản thân mà mong muốn anh đền đáp lại, phải chăng thật ảo tưởng.
- Trong lòng tôi, chỉ có Mộc Đoan.
Dứt lời anh lập tức quay lưng rời đi. Hiểu My đến sau cùng dù cố đến mấy, thủ đoạn hèn hạ ra sao vẫn không thể có được trái tim anh.
- ---------------------------------
Tại quán café,
Phùng Duy Bảo đối mặt với Danh Nam, thái độ của anh ta rất gay gắt như muốn chỉ trích nam nhân viên vì đã để lộ sơ hở.
- Tôi đã nói với anh phải hết sức cẩn trọng. Bây giờ anh xem, mọi chuyện đều đã bị Trắc Y Phong phát hiện ra. Nếu sắp tới hắn kiện chúng ta thì Phùng Thị của tôi sẽ gánh chịu hậu quả nghiêm trọng thế nào anh có biết không hả?
Bây giờ cả Duy Bảo và Danh Nam đều rơi tình cảnh bế tắc chẳng kém gì nhau. Ngoài chuyện thất bại trong dự án đánh cắp của Muriel. Phùng Thị còn đang nợ một khoản vay lớn vì dự án game ra mắt vài tháng trước đã không đạt được thành công như mong đợi, dẫn đến việc lợi nhuận thu về quá ít ỏi so với dự tính ban đầu.
Bây giờ Phùng Thị là tia hy vọng duy nhất đối với Danh Nam, hắn ta đã bến bước đường cùng.
Ban đầu là do đích thân Phùng Duy Bảo tìm đến Danh Nam. Lời lẽ ngon ngọt hứa hẹn sẽ cho hắn ta một khoảng tiền lớn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, để thúc giục tinh thần hợp tác của hắn, Phùng Duy Bảo còn mạnh tay chi trước năm mươi phần trăm tiền hoa hồng cho phi vụ này.
- Phùng tổng, chẳng phải anh đã hứa lỡ như kế hoạch bất thành, tôi bị mất việc thì bên Phùng Thị sẽ đảm bảo chỗ làm cho tôi sao.
Nghe đến đây, Phùng Duy Bảo trợn mắt tức giận, tỏ rõ ý nuốt lời:
- Sao chứ? Đến giờ phút này mà anh còn nghĩ Phùng Thị có thể nhận anh vào làm à? Một nhân viên đã bị sa thải thì không thể nào xứng đáng được làm việc ở Phùng Thị. Tự mà lo lấy.
Phùng Duy Bảo nghênh mặt ném tiền nước trên bàn rồi dứt khoát đứng dậy.
- Phùng tổng, anh nuốt lời à!?
Trước thái độ phản bác khi biết mình đã bị lừa của Danh Nam, Phùng Duy Bảo vẫn tỏ rõ sự phũ phàng khi vắt chanh bỏ vỏ.
- Là tự anh chuốc lấy. Nếu anh không ham tiền thì chẳng có kết cục này. Tôi không hề ép buộc anh mà chính anh đã bị tiền làm mù mắt.
Buông lại lời phũ bỏ mọi trách nhiệm, Phùng Duy Bảo quay lưng bỏ đi. Kết cục của Danh Nam chính là quả báo của những kẻ phản bội, hám lợi trước mắt.