Nào biết Phong Yến lại về trước.
Lạc Uẩn theo Tô Nùng chậm chạp đi phía sau, khi rời đi còn quay đầu nhìn lại thấy người đàn ông ít nói ấy đè Lăng Ý Tuyết trên tường nói chuyện.
Không biết nói chuyện gì mà mặt Lăng Ý Tuyết bị chọc đỏ hồng.
“Đang nhìn gì vậy?” Phong Dã để ý tầm mắt của cậu, nhìn về phía sau, “Xì, ba tôi cố tình chạy về đấy, làm bọn mình không được ăn cơm ở nhà.”
Thật ra ở lại ăn cơm cũng được, nhưng họ không muốn cản trở hai vợ chồng thân mật nên mới đưa ra chủ ý ra ngoài ăn.
Phong Dã tự nhiên ôm lấy bả vai Lạc Uẩn, hận không thể treo cả cơ thể lê người Lạc Uẩn, nhưng hắn cao, lại lo khiến Lạc Uẩn không thoải mái ềnh phải giữ lại ít lực. Hắn chưa bao giờ ôm người như thế, với Alpha khác trong trường cũng không như vậy.
Giữa hai Alpha vốn bài xích chất dẫn dụ của nhau, cho dù mùi có nhạt nhưng Alpha vẫn tự khoanh vùng lãnh địa.
Lạc Uẩn bị kẹp ở giữa, tay phải bị Tô Nùng kéo, bên trái bị Phong Dã đè nặng, cậu cảm thấy cả người mềm dính. Thượng Quan Nghị đứng phía sau nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng sinh ra bi thương mình là người ngoài cuộc.
“Không phải chứ, một Alpha như cậu nghênh ngang dựa gần lớp trưởng vậy đó hả?” Tô Nùng trừng mắt, kéo Lạc Uẩn về một phía của mình, cậu ta nắm càng chặt.
“Sao lại không được? Lớp trưởng cũng đâu có ý kiến gì đâu.” Phong Dã lười biếng đáp lại, cả người cả bước chân mơ hồ tựa như đi trên bông vậy.
Đặc biệt là khi Lạc Uẩn nói không thì vì sao muốn hôn cậu.
Nghĩ đến đây, lỗ chân lông khắp toàn thân Phong Dã tràn ngập niềm vui, khí thế lạnh lùng quanh người cũng trở nên dịu dàng. Trước kia là Alpha không nên ở gần, bây giờ cho người ta cảm giác như ánh mặt trời vậy.
“Lớp trưởng?” Tô Nùng không phục, xác nhận lại.
[ bà xã bà xã bà xã ]
[ hi hi hi hi hi hi ]
“Khục khục....” Đối với tình cảnh tranh giành tình cảm này Lạc Uẩn không làm chủ được, bốn lạng đẩy ngàn cân tránh đi chủ đề này, “Tối nay chúng ta ăn gì đây?”
Thượng Quan Nghị: “Ăn lẩu!”
Tô Nùng: “Món Nhật.”
Phong Dã: “Thịt nướng được không?”
Cách tiểu khu không xa là đại học Giang Thành. Đại học Giang Thành là một khu nhà tổng hợp 985, 211 danh tiếng trăm năm, nhiều chuyên ngành không đứng đầu cả nước nhưng thắng ở chỗ nhiều chuyên ngành, khả năng tiếp nhận lớn, hoàn cảnh trường và lực lượng giáo viên xứng với hai từ ưu tú.
Quanh trường có nhiều cửa hàng, nhiều chủng loại. Lạc Uẩn hỏi như vậy nhận được ba đáp án không giống nhau.
“Bọn mình đi ăn món Nhật đi, lẩu với thịt nướng mùi nồng lắm, không thoải mái chút nào.” Tô Nùng nói.
Tô Nùng là một Omega theo đuổi sự tinh tế, cậu ta thường ăn đồ ngọt, uống trà sữa, muốn đi cửa hàng Nhật có hoàn cảnh thanh tĩnh, chụp vài bức ảnh, dùng vài hiệu ứng lại đăng lên vòng bạn bè.
Lần nay theo Lạc Uẩn, Phong Dã ra ngoài, Thượng Quan Nghị cũng không có kiên nhẫn, mày kiếm mắt sáng. Cứ thế, bốn người chụp ảnh chung, nhiều trai đẹp như vậy có thể làm Omega khác khóc hu hu cho coi.
Lạc Uẩn ăn gì cũng được cả, Phong Dã gật đầu, chỉ có Thượng Quan Nghị nghẹn họng, nhỏ giọng nói: “Tôi không quen ăn thức ăn sống....”
Lơi này như tự lẩm bẩm, giọng nhỏ vô cùng. Tô Nùng và Phong Dã còn đang tranh sủng, căn bản không để ý Thượng Quan Nghị nói gì.
Tô Nùng lấy điện thoại ra, mở bình luận của tất cả mọi người, xem các tiệm đồ ăn Nhật gần đại học Giang Thành.
Thượng Quan Nghị chậm chạp đi phía sau, Lạc Uẩn để ý thấy cậu ta kỳ lạ, hỏi một câu: “Cậu không thích món Nhật hả?”
Con mắt đám người nhanh chóng tụ tập lên người Thượng Quan Nghị. Khuôn mặt cậu ta đỏ lên, sốt sắng lắc tay: “Không...Không phải không thích, chỉ là có hơi ăn không quen thôi.”
“Vậy à.” Tô Nùng gật đầu.
Lạc Uẩn: “Vậy thì đi ăn lẩu thịt nướng cũng được, bọn mình bỏ phiếu quyết định nhé?”
Ba người còn lại trăm miệng một lời: “Được!”
Cứ thế, chút ấm ức nhỏ trong lòng Thượng Quan Nghị chớp mắt biến mất. Cậu ta là Alpha, trong sinh hoạt nhiều khi phải nhường người khác, bây giờ được tôn trọng, cậu ta cảm động đến mức suýt khóc.
“Lớp trưởng, yêu cậu, lại đây để ca ôm một cái nào!!!” Thượng Quan Nghị hốc mắt đỏ hồng nhào lên lưng Lac Uẩn.
Phong Dã cảm thấy đầu hơi xanh, hắn nắm lấy mũ Thượng Quan Nghị, xách người như xách gà con sang một bên.
“Chú ý thân phận của cậu chút đi.” Phong Dã lạnh lùng nói.
Thượng Quan Nghị: “......”
Cậu ta và lớp trưởng rõ chỉ là tình bạn bè thuần khiết thôi nhé!
Cuối cùng họ chọn một tiệm lẩu được đánh giá là mùi vị chính thống nhất. Đợi nhân viên bưng lên, trên mặt nồi có một lớp ớt cay trôi nổi. Lạc Uẩn cảm thấy dạ dày bắt đầu đau nhưng miệng lại phát tín hiệu muốn ăn.
“Chút xíu cay này thật sự không sao chứ?” Thượng Quan Nghị nhìn cũng cảm thấy mặt đau, “Thật ra tôi muốn ăn lẩu uyên ương cơ.”
“Không ngờ Tô Nùng ăn cay được nhỉ?” Phong Dã bình tĩnh nói, nào biết Tô Nùng gấp như thỏ, suýt nữa bật lên từ ghế.
Cậu ta lắp bắp nói: “Ai thích ăn cay?! Tôi thích đồ ngọt, cay nhất là ở chỗ này còn gì?”
Cậu ta là một Omega đáng yêu như mặt trời, còn lâu mới thích đồ ăn nhiều dầu mỡ này.
“À, lớp trưởng, cậu tin được không?” Thượng Quan Nghị quanh đầu tìm chiến hữu.
Lạc Uẩn nhướng mày, nhận được ánh mắt đáng thương của Tô Nùng như đang nói ngàn lần đừng vạch trần tớ.
“Sao lại không tin, bình thường Tô Nùng thích ăn đồ ngọt mà. Hóa ra bạn cùng bàn như cậu lại không biết à?”
“.....’ Thượng Quan Nghị cắn răng, dời mắt nhìn đại ca cậu ta vẫn luôn sùng bái nhất.
Phong Dã nhận lấy khăn lau tay nóng đưa cho Lạc Uẩn, chia cho Thượng Quan Nghị một chút ánh mắt, khóe môi chứa nụ cười: “Biết vì sao cậu không có vợ không? Do EQ trát đất thôi.”
Hắn bổ sung tiếp: “Tôi tin Tô Nùng thích ăn ngọt.”
Tô Nùng đắc ý: “Nhìn đi, chỉ có cậu cảm thấy mình thông minh thôi.”
Thượng Quan Nghị nghiến răng nghiến lợi, lại cảm thấy mình là người dư thừa. Cậu ta tức giận bất bình, nói với Phong Dã - người không bảo vệ cậu ta: “Làm như anh có vợ ý, đều là chó độc thân, ai cao quý được hơn ai chứ.”
“Ai bảo tôi là chó độc thân?” Phong Dã cong môi, đôi mắt đen chứa nụ cười. Hắn nở nụ cười ý vị thâm trường, quay đầu nói với Lạc Uẩn ngồi đối diện hắn: “Cẩn thận nóng.”
“......” Lạc Uẩn chậm chạp lau tay, khăn tay bị ngâm qua nước sôi, tỏa ra hơi nóng trắng xóa. Không đến vài giây, ngón tay trắng nõn bị che thành màu hồng nhạt.
“Có ý gì đó?!” Đôi mắt Thượng Quan Nghị trừng lớn như chuông đồng hồ, Tô Nùng cũng kinh ngạc không nói thành lời.
Hơn nửa ngày, Tô Nùng mới tìm lại giọng của mình: “Chẳng lẽ cậu với lớp trưởng? Cậu không phải chó độc thân hả?”
Phong Dã biếng nhác cười một tiếng: “Đang nỗ lực theo đuổi đây, bảo bối, tôi đi lấy gia vị cho cậu.”
Cả người Lạc Uẩn hỏi da gà: “Cậu đừng có gọi tôi như thế, tôi không chịu nổi.”
Thấy hai người ở chung tự nhiên như vậy, Lạc Uẩn cũng không phủ nhận cách nói ấy, Thượng Quan Nghị và Tô Nùng mới thật sự xác nhận quan hệ giữa Phong Dã và Lạc Uẩn lại tiến nhanh một bước.
Tô Nùng dám chắc không bao lâu nữa Phong Dã đã có thể ôm vợ về rồi.
Lớp trưởng thân ái của cậu ta, sau này là của Alpha khác!
“Dạ dày đã nấu chín rồi, ăn nhanh đi.” Lạc Uẩn bình đạm nói.
Cậu vừa nói xong, một đám người trước sau tranh giành dạ dày chín giòn.
Loại lẩu này càng ăn càng cay, Lạc Uẩn ăn được một lúc đã cay không chịu được, cơ thể dần nóng lên.
Cậu chỉ mặc một cái áo, không thể cởi được.
Trán và chóp mũi tiết ra mồ hôi, môi bị cay đỏ hồng hết cả.
Càng cay càng muốn ăn, đôi môi hồng nhạt phủ một lớp hồng.
Phong Dã ăn nhưng mắt không nhìn nồi lẩu mà nhìn môi Lạc Uẩn và cần cổ trắng nõn.
Vì nóng nên Lạc Uẩn kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Dáng cậu thon gầy, xương quai xanh không có thịt, đường cong rõ ràng, phủ một lớp da thịt tuyết trắng.
Quyến rũ người ta muốn gặm đầy dấu dâu tây.
Như thế Lạc Uẩn nhất định cực kỳ đẹp.
Phong Dã không nhịn được nuốt nước miếng, miệng cực kỳ khô, uống một hớp nước đá mới áp ngọn lửa trong lòng xuống.
“......”
Lạc Uẩn cắn cuống họng heo giòn gòn, cảm giác mình như cục xương bị con chó to dòm ngó vậy.
Đôi khi nghe thấy tiếng lòng cũng là một loại năng lực muốn vứt cũng không được nữa.
Vì Lạc Uẩn và Tô Nùng còn không thể uống rượu nên Phong Dã không gọi rượu.
Ăn xong ra ngoài, sắc trời đã tối đen hoàn toàn.
Trên đường, sinh viên đều mang cài phát sáng trên đầu, nói cười cùng đi về một hướng, trong đó có rất nhiều cặp đôi.
Lơ đãng nghe vài câu họ mới biết đêm nay công viên Tân Giang cách đại học Giang Thành không xa sẽ tổ chức một buổi tiệc pháo hoa long trọng.
Công viên Tân Giang là công viên do chính quyền Giang Thành đầu tư thành lập. Thi công gần một năm, mới hôm trước vừa chính thức mở cửa, để ăn mừng nên lúc này mới tổ chức một đại hội pháo hoa.
Bây giờ nội thành có lệnh cấm bắn, ngoại trừ lúc ăn tết ở nông thôn, nhiều người trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy pháo hoa. Nghe thấy tin này, toàn bộ sinh viên đại học Giang Thành đều chạy đến xem náo nhiệt.
Mắt Tô Nùng sáng lên: “Bọn mình cũng đi xem được không?”
Đám người không ai ý kiến, khi đi qua quán hàng rong ven đường, Tô Nùng chỉ cài đầu phát sáng, cũng thấy hứng thú: “Tôi muốn mua cái này.”
Chủ quản có đầy đủ hết, loài vật nào cũng có, ngoại trừ động vật nhỏ lông xù,còn có thiên thần, ác ma. Thượng Quan Nghị nói thầm câu ấu trĩ.
Tô Nùng trừng mắt liếc hắn, kéo Lạc Uẩn đến cạnh hàng rong hỏi giá.
Cuối cùng Tô Nùng chọn một thiên thần phát sáng, một mình cậu ta tự mang thôi thì ngại lắm, nên lôi kéo Lạc Uẩn đeo cùng.
“Lớp trưởng, cậu mang cái này đi, thỏ con màu trắng, đáng yêu lắm mà.”
Tô Nùng chỉ một cái tai thỏ trên giá, đồ thủ công làm rất đẹp, tai thỏ một bên dựng một bên rũ, lông tơ màu tuyết trông thật thoải mái, bên trong lỗ tai là màu hồng nhạt.
“Cái này....” Lạc Uẩn cảm thấy mang cái này có hơi xấu hổ, cậu không phải trẻ con nữa rồi.
“Mang đi mà mang đi mà.” Tô Nùng thấy Lạc Uẩn do dự, cũng nhìn ra một con đường sống. Lạc Uẩn trọng tình cảm không thể từ chối, nhận lấy tai thỏ mà chủ quán đưa đến.
Phong Dã đến gần, thuận tay nhận lấy: “Tôi cài giúp cậu.”
Lạc Uẩn ừ một tiếng.
Băng tóc free size. Phong Dã xách tai thỏ, vuốt tóc Lạc Uẩn ra sau tai. Hai tai sạch sẽ lộ ra ngoài, tai thỏ đè lên sợi tóc mềm mại xõa tung, đôi mắt hổ phách trong suốt sáng ngời.
“Được rồi.” Phong Dã nhéo nhẹ vành tai màu tuyết của Lạc Uẩn.
Ngón tay của hắn nóng, vành tai bị xoa nhẹ, làn da bị tiếp xúc kia nóng lên. Trước mặt người khác, Lạc Uẩn sợ bị nhìn thấy, nhẹ nhành đánh bay tay Phong Dã.
“Như thế nào, có kỳ cục lắm không?” Lạc Uẩn nghiêng đầu hỏi.
Yết hầu Phong Dã trượt xuống, nhàn nhạt nói: “Không kỳ đâu, đáng yêu lắm.”
Một lần bán được hai cái cài tóc, lại còn cho hai người đẹp dùng, chủ quán nhiệt tình ra sức khích lệ: “Hai người mang đẹp lắm đó, hai cháu còn lại có muốn tham gia chung vui không, bốn người cùng mang nè.”
Giọng chủ quán vang dội cực kỳ, vừa nói đã khiến người qua đường nhìn qua. Có cô gái thấy tai thỏ của Lạc Uẩn, kích động nói: “Tai thỏ thật đáng yêu, tớ cũng muốn mua!”
Bạn thân của cô cảm thấy bất đắc dĩ: “Mua mua mua, nhưng cậu thật sự thấy tai thỏ đáng yêu hay người mang đáng yêu vậy?”
Cô gái hừ một tiếng: “Cậu không chọc tôi thì cậu chết à!”
“Cậu muốn mua một cái không?” Lạc Uẩn hỏi Phong Dã, sau đó quay đầu nhìn, chỉ vào cái tai màu xám trên kệ: “Cái này hình như là Husky, phù hợp với cậu lắm.”
Phong Dã: “?”
Cái gì mà Husky cực kỳ hợp với hắn!
Chủ quán vui mừng hớn hở cầm lấy tai sói màu xám kia: “Cháu trai, đây không phải Husky, đây rõ ràng là một cái tai sói, cùng một đôi với tai thỏ của cháu đó.”
Nghe thế, mắt Phong Dã sáng lên, môi giật giật, hỏi: “Cái này cùng một đôi với tai thỏ ạ?”
Chủ quán: “Phải rồi? Cháu có muốn không, chú giảm giá cho các cháu một ít nè.”
“Muốn ạ muốn ạ.” Phong Dã nhận lấy tai sói, để Lạc Uẩn cài cho mình: “Lần này đến lượt cậu mang lên cho tôi.”
Hắn cúi đầu, nhét tai sói vào tay Lạc Uẩn, cúi đầu. Sau cổ Alpha hơi lộ ra, tuyến thể hơi nhô lên. Chớp mắt, chất dẫn dụ trên người hắn tỏa ra, là một mùi hương trong trẻo.
Ngon tay Lạc Uẩn móc lấy cái tai, cài lên giúp hắn: “Được.”
Phong Dã chỉ vào tai sói của mình, lặp lại: “Tôi với cậu là một đôi đấy.”
“....” Lạc Uẩn sửa lại cách nói cho đúng: “Cài tóc của cậu và của tôi là một đôi.”
Phong Dã không hề định nhún nhường: “Tôi với cậu là một đôi.”
Lạc Uẩn không thay đổi được hắn, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Dỗ đểnh mức Phong Dã hận không thể ôm Lạc Uẩn lên xoay vòng vòng tại chỗ. Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hai cái bóng đèn lớn, cắn răng.
Thượng Quan Nghị và Tô Nùng cảm thấy răng chua không chịu nổi, giống như nuốt mấy cân chanh ý.
Ba người đều có cài tóc, Thượng Quan Nghị không muốn lại trở thang người cô độc. Cậu ta chỉ vào một ác ma khác: “Ông chủ, tôi muốn lấy cái này.”
Tô Nùng: “?”
Cậu ta che ánh sáng của thiên thần đi, vô cùng ghét bỏ nói: “Cậu đổi cái khác đi, đừng mua cùng một đôi với tôi.”
Thượng Quan Nghị vốn là chọn đại, cảm thấy như thế nhìn càng khớp. Bây giờ thấy Tô Nùng ghét bỏ như thế, cậu ta cười ha ha trực tiếp tự cài ác ma cho mình, sau đó quét mã QR: “Muốn dùng cái này đấy, ông chủ, tôi trả tiền rồi, ông xem lại đi.”
Mặt Tô Nùng tức đến mức mặt phồng giống cá nóc: “!”
......
Màn đêm buông xuống, đèn đường lần lượt sáng lên.
Phong Dã dựa sát Lạc Uẩn, không biết tự giác mà nghiêng qua bên Lạc Uẩn, dựa càng ngày càng gần. Rõ là Lạc Uẩn đang đi dạo ở giữa đường lại chầm chậm bị đẩy qua bên phải.
“Tôi phát hiện cậu dính người lắm nhé. Alpha ai cũng dính người như cậu hả?”
Phong Dã không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cho rằng vinh quang lắm: “Dính người không tốt hả? Người cậu thơm lắm ý.”
Nói xong, hắn vùi đầu dùng sức ngửi cổ Lạc Uẩn.
Sau lưng truyền đến âm thanh trêu đùa của Tô Nùng và Thượng Quan Nghị, Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng. Cậu che gáy, nhĩ tiêm cũng nóng.
“Cậu đừng có như thế trên đường.”
“Tôi như thế nào?”
“Ngửi tôi.”
“Tại cậu thơm mà. Cậu có nhận ra vị bơ trên người cậu càng ngày càng rõ không, trước kia chỉ có chút xíu, bây giờ ngọt lắm.”
Phong Dã còn chưa nói đủ, nói tiếp: “Ngọt lắm á. Đến khi hôn cậu, có nếm được vị bơ không nhỉ? Tôi không thích ăn bơ, nhưng lại cảm thấy bơ trên người cậu ăn ngon cực kỳ.”
Lạc Uẩn bị mấy lời này chọc cho đỏ cả hốc mắt.
Sao lại có người khi nói mấy câu kiểu này mặt không đỏ tim không đập vậy chứ.
“Đợi kỳ phát tình lần sau của cậu có thể cho tôi nếm không, giống như lần trước trong nhà cậu ấy?” Phong Dã thẳng thừng hỏi
Lạc Uẩn nhớ đến cảnh Phong Dã vén áo cậu lên hôn lên cái eo mẫn cảm của cậu đã cảm thấy làn da ở eo từng bị hôn nóng rát.
Đặc biệt là xung quanh còn có vài ánh mắt tò mò nhìn cậu, có người đoán chắc là một cặp.
Mặt Lạc Uẩn càng đỏ.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên. Trên mặt sông, vài tia màu trắng dài xẹt qua màn đêm, ngay sau đó pháo hoa đẹp đẽ nổ tung giữa không trung.
Một lát sau tản ra từng viên lớn, từng đợt pháo hoa long trọng lần lượt vụt lên bầu trời rồi tan ra.
Một tiếng này khai màn đại hội, đám người chen chúc kinh ngạc thốt thành tiếng. Người người trên đường bước nhanh hơn đi đến cạnh bờ sông.
Lối đi bộ ở công viên Tân Giang vốn không rộng, chật chội như thế, Lạc Uẩn bị người xô đẩy, suýt nữa đứng không vững. Đột nhiên ngón tay được nắm nhẹ lấy, Lạc Uẩn cúi đầu nhìn thấy Phong Dã đang nắm tay cậu.
[ nắm được rồi nè, muốn xoa muốn bóp lắm ý!!! ]
Theo tiếng lòng hưng phấn, lòng bàn tay Lạc Uẩn bị nhấn nhẹ, đối diện với đôi mắt Phong Dã, hắn nói: “Nhiều người như vậy, nắm tay nhé, đề phòng lỡ như bị tách rời.”
Khóe môi Lạc Uẩn cong lên, cậu gập ngón tay: “Ừm.”
......
Theo biển người đi đến mặt sông, lại nhìn những người xung quanh đã không thấy Thượng Quan Nghị với Tô Nùng nữa.
Lạc Uẩn nhìn bốn phía, tìm thấy một cái khán đài, trên khán đài có một cái cột mốc. Cậu lấy điện thoại ra: “Tôi gọi điện thoại cho họ lên khán đài tập hợp.”
Điện thoại chưa gọi được, Phong Dã tắt trạng thái đang gọi: “Không thì chỉ có hai người bọn mình nhìn thôi, bọn họ lớn thế rồi không đi lạc được đâu. Lại nói, nhiều người như thế hành động cũng không tiện.”
Lạc Uẩn đương nhiên hiểu ý của hắn, gật đầu, nhắn một câu vào WeChat, nói đợi kết thúc rồi tạp hợp.
Hai người đi lên khán đài, nhìn kỹ thì xung quanh hai người đều là cặp đôi cả.
Do tai thỏ vài tai sói, một người trong cặp nữ sinh cách vài bước kích động kêu lên: “A Bắc, nhìn cặp kia kìa, hai anh trai nhỏ đẹp trai thật đấy!”
Bị nhận xét như thế, tuy Lạc Uẩn nhìn quanh không có người quen, nhưng làm học sinh ngoan đã mười mấy năm rồi, thân là lớp trưởng, còn là trợ thủ đắc lực của chủ nhiệm Lý, bây giờ lại nắm tay với một Alpha ở ven sông.
Luôn kích thích cực kỳ.
Phong Dã cực kỳ hài lòng với trạng thái hiện tại của hắn và Lạc Uẩn, tựa như người giao tiếp cực tốt mà nói với hai cô gái: “Hai người các cậu cũng rất tuấn tú.”
“.......”
Lạc Uẩn bị bắt giao tiếp lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Vừa dứt lời, màn pháo hoa lớn nhất trong đại hội bắt đầu. Từng pháo hoa màu vàng khong ngừng được đốt, màu vàng đẹp rực rỡ phóng lên không trung, bóng đêm như mực gần như hóa thành ban ngày.
Phút giây pháo hoa bay lên không chung, cảnh đẹp phù dung sớm nở tối tàn khiến mọi người hoan hô.
Ít khi nhìn thấy pháo hoa long trọng như vậy, cũng bị không khí sôi động xung quanh lây nhiễm, Lạc Uẩn hơi ngửa đầu, môi giương lên, trong mắt phản chiếu ngân hà lộng lẫy.
“Đẹp thật đấy, cậu tháy sao?” Lạc Uẩn nhẹ giọng hỏi.
Lại một bó pháo hoa bay lên trời cao, phía trước khán đài sáng lên.
Phong Dã nhìn chằm chằm sườn mặt được phủ một lớp vàng óng của Lạc Uẩn, môi giương lên: “Ừm, đẹp lắm.”
“Nhưng mà pháo hoa dễ tắt, cảnh đẹp như thế cũng chỉ có thể thiêu đốt trong chớp mắt thôi, có dài một giây không?”
Lạc Uẩn đếm nhẩm trong lòng, pháo hoa hình tròn thật lớn. Không đến một giây, trong đêm đen chỉ còn lại khói trắng.
“Biến mất thì nhanh, nhưng mà.... Thật ra cũng không quan trọng.”
Cùng lúc đó, âm thanh pháo hoa nổ lấn át giọng Phong Dã.
Lạc Uẩn nghiêng đầu, chớp mắt hỏi: “Cậu vừa nói gì vậy? tôi không nghe được.”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Phong Dã mím môi, từ từ cúi đầu, kéo Lạc Uẩn về phía trước, giữ lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi Lạc Uẩn.
Đối diện với ánh mắt giật mình của Lạc Uẩn, Phong Dã nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi nói pháo hoa không quan trọng, người xem cùng tôi...mới quan trọng.”