• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sweetie

Đến buổi tối, Liễu Tố Tố ngồi xem một ít số liệu hầm biogas của quân khu.

Lúc trước tuy cô đi theo bộ trưởng Triệu sửa đập nước nhưng việc của hầm biogas cũng không chậm trễ, đoàn trưởng Trương vẫn phụ trách việc này. Đã nhiều ngày trôi qua, hầm biogas đã chuẩn bị xong, hôm nay lúc cô đến Bộ quân vụ, đoàn trưởng Trương trả lại cho cô một số tờ số liệu, nói qua hai ngày nữa là có thể chính thức sử dụng.

Lúa mì cao lương sắp phải thu hoạch, bón phân vào thời gian này tác dụng không lớn. Đoàn trưởng Trương liền nghĩ đem phân bón dùng cho khoai lang trước, khoai lang phải chờ tới tháng 11 mới có thể thu hoạch, nếu thực sự có tác dụng, giá trị sản lượng năm nay có thể tăng không ít.

Liễu Tố Tố mới vừa xem xong, Hàn Liệt đã đi vào. Anh đóng cửa lại đi tới gần, ánh đèn vàng chiếu vào người anh, toàn bộ cái bóng bao trùm lên người khiến cô đột nhiên thấy có chút khẩn trương.

“Bọn nhỏ đều ngủ rồi?”

“Ngủ rồi, chăn mỏng cũng đắp rồi.” Hàn Liệt nói.

“Ừ.” Nhìn thời gian không còn sớm, Liễu Tố Tố cũng muốn đi ngủ. Vừa tắt đèn ngồi lên giường, cô đã nghe được tiếng động, “Có phải trời mưa không?”

“Không mưa, trăng còn sáng vậy mà.” Hàn Liệt nhìn vợ đứng ngồi không yên, nhịn cười trả lời.

Đúng nhỉ.

Liễu Tố Tố cảm thấy có lẽ là mình xuất hiện ảo giác, cũng không biết tại sao lại như thế. Chỉ là thay Hàn Tú Tú thành Hàn Liệt thôi mà, cô khẩn trương làm gì, hơn nữa bọn họ đã kết hôn, giấy hôn thú nhận lâu như vậy rồi, có cái gì phải khẩn trương, chưa ăn thịt heo cũng phải gặp qua heo chạy rồi chứ? Không sao không sao, cô không hề khẩn trương…

“Em đi kiểm tra cửa có đóng hay chưa, dạo này nhiều chuột lắm…”

Lời còn chưa dứt đã bị cánh tay hữu lực ôm vào lòng, âm thanh khàn khàn vang bên tai∶ “Cửa anh đã đóng, cửa sổ, phòng bếp đều kiểm tra một lần, cũng không có vấn đề gì, Tố Tố, em đang sợ sao?”

Thanh âm Hàn Liệt tràn đầy khắc chế, chống cơ thể nhìn cô, nghiêm túc chờ cô hồi đáp. Dường như chỉ cần cô nói một câu không muốn, anh có thể lập tức dừng lại.

Giống như lời Hàn Liệt nói, ánh trăng bên ngoài rất sáng. Xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Liễu Tố Tố có thể loáng thoáng nhìn thấy sườn mặt ẩn nhẫn của anh. Đột nhiên cô cong đôi mắt cười cười∶ “Suy nghĩ nhiều quá đó phó đoàn trưởng Hàn, sao em có thể sợ hãi được…”

Hàn Liệt rốt cuộc yên tâm, cúi đầu, sau đó không bao lâu, ngoài cửa lại truyền đến tiếng khóc, tiếp theo cửa bị gõ vang.

Hai mắt mông lung lập tức thanh tỉnh, Liễu Tố Tố vội vàng đứng lên∶ “Hàn Liệt, mau bật đèn lên!”

Hàn Liệt∶ “…”

Xem ra anh thật sự đoán đúng rồi, con đường sinh hoạt hạnh phúc, đã định trước sẽ rất nhấp nhô.

Liễu Tố Tố ngỡ là Hàn Tú Tú nhớ mình mới khóc lóc chạy tới, kết quả mở cửa ra mới biết đó là Tiểu Lộ.

Thằng bé khóc nức nở, thấy Liễu Tố Tố liền bổ nhào vào lòng cô∶ “Dì ơi, dì không sao chứ! Dì vẫn còn sống đúng không ạ?!”

Bình thường nghe được lời này, Liễu Tố Tố sẽ nhịn không được bật cười, nhưng lúc này nàng phát hiện Tiểu Lộ nói chuyện hỗn loạn bất an, không hề có cảm thấy là đang nói giỡn. Cô cẩn thận ôm nó ngồi ở trên giường∶ “Dì vẫn ở đây, sao có chuyện gì được, con xem, có phải cả người đều ấm áp hay không?”

Tiểu Lộ khó hiểu nhìn cô.

Liễu Tố Tố cười nói∶ “Quỷ toàn thân đều lạnh như băng.”

Tiểu Lộ suýt nữa bật cười.

Liễu Tố Tố ôm nó dỗ dành, Hàn Liệt cũng sốt ruột ra ngoài rót một chén nước, còn thả một muỗng sữa mạch nha, đưa qua∶ “Tiểu Lộ uống đi, uống xong rồi nói cho chú cùng dì đã có chuyện gì.”

Tiểu Lộ ôm cái ly uống vài ngụm, chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn Liễu Tố Tố và Hàn Liệt quan tâm đến mình, nó rũ mắt nói∶ “Con… con gặp ác mộng, mơ thấy chuyện không tốt… cho nên mới sợ hãi.”

Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt liếc nhau, đều không tin tưởng lắm. Nếu Hàn Trình gặp ác mộng sợ tới mức khóc lên, ngược lại rất bình thường. Nhưng Tiểu Lộ thông minh lại hiểu chuyện, không có khả năng không phân biệt được cảnh trong mơ với hiện thực, rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không biết.

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải thời cơ tốt để hỏi, đã trễ thế này, Liễu Tố Tố liền nói∶ “Vậy tối nay con ngủ cùng dì và chú được không?”

Nếu là bình thường, Tiểu Lộ nhất định sẽ lắc đầu cự tuyệt, nó không muốn gây thêm bất cứ phiền toái nào cho Liễu Tố Tố và Hàn Liệt, nhưng hôm nay nó quá sợ hãi, muốn làm đứa trẻ hư ích kỷ một lần, gật gật đầu∶ “Vâng.”

Tiểu Lộ nằm ở giữa, Liễu Tố Tố cầm quạt quạt nhẹ dỗ nó ngủ. Đến khi nó ngủ rồi mới nhận ra Hàn Liệt đã đi ra ngoài.

Cô tưởng Hàn Liệt tức giận, một lúc lâu sau anh mới đi vào, nằm ở phía ngoài cùng, chỉ là lúc này cả người anh còn đọng hơi nước, rõ ràng là dùng nước lạnh tắm rồi mới vào.

Liễu Tố Tố vừa đau lòng vừa buồn cười, lướt qua Tiểu Lộ, hôn nhẹ lên mặt anh∶ “Hàn Liệt, anh thật tốt.”

Không chỉ tốt với cô, đối với mấy đứa nhỏ cũng rất tốt.

Hàn Liệt vốn còn có chút buồn bực lập tức vui vẻ trở lại, xoa xoa mặt cười ngây ngốc.

Liễu Tố Tố nhìn anh mỉm cười, dễ dỗ quá đi.

***

Cũng do ngủ muộn nên ngày hôm sau dậy cũng tương đối muộn, Liễu Tố Tố muốn tán gẫu cùng Tiểu Lộ chuyện tối qua, nhưng còn chưa kịp ăn cơm, bộ trưởng Triệu đã tới nhà∶ “Tiểu Liễu cô mau tới, đồng chí bên thi công đến rồi!”

Liễu Tố Tố chỉ có thể nói với Hàn Liệt một tiếng, cầm bánh ngô chạy ra ngoài.

Hàn Liệt đã quen với tình huống này, cho mấy đứa nhỏ ăn xong bữa sáng thì đi rửa chén, dặn dò bọn nó lên núi nhớ an toàn, sau đó mới đóng cửa đi đến bộ đội.

Không ai biết rằng, sau khi mấy đứa nhỏ theo thường lệ cùng Ngưu Đản Đại Cường lên núi, Tiểu Lộ thừa dịp mọi người không chú ý trộm trở về nhà, đem tất cả vật dụng trong ngăn tủ của mình ra, bỏ vào trong bao quần áo.

Nó không có nhiều đồ lắm, cũng chỉ cầm theo vài bộ quần áo cũ trước kia. Mấy bộ quần áo đó vì còn có thể mặc nên không bị Liễu Tố Tố vứt đi, có quần áo mới nhưng một bộ Tiểu Lộ cũng không mang đi. Bởi vì nó tính toán rời đi.

Thật ra đêm qua Tiểu Lộ đã nghĩ tới việc nói với dì Liễu hoặc chú Hàn về chuyện Đại Quý Nhị Quý, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn đem lời muốn nói nuốt xuống. Dì Liễu đối với nó tốt như vậy, nó không muốn gây thêm phiền toái, cũng không muốn khiến dì Liễu gặp tai họa.

Tiểu Lộ ôm tay nải, nghiêm túc nhìn căn phòng một lần cuối cùng, trong mắt ánh nước. Nó muốn nói lời cảm ơn Liễu Tố Tố, nhưng phát hiện mình là một đứa thất học, chữ còn không biết viết, chỉ có thể nhặt một cục đá, ở trên hành lang vẽ một người đang khom lưng, cuối cùng ôm ôm con thỏ của mình, nói∶ “Tao đi đây, mày đừng sợ, mấy người Tiểu Cẩm sẽ chăm sóc mày tốt thôi.”

Nói xong Tiểu Lộ đóng cửa lại, bước chân rời đi, thân ảnh dần dần biến mất.

Không một ai biết chuyện này, chỉ có Hàn Tiền đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp.

***

Lúc Hàn Tiền đang tìm giun cho vịt ăn, liền nghe thấy có người kêu tên mình, là mấy đứa bé mà nó không quen biết. Hàn Tiền đi qua, đứa bé kia liền nói∶ “Hàn Tiền, nghe nói cậu cho thuê quạt phải không?”

Từ khi Liễu Tố Tố làm cho mỗi đứa nhỏ một cái quạt, bọn nhỏ lại một lần nữa trở thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất quân khu, sau ‘sự kiện ăn thịt’ lần trước.

Không chỉ trẻ con, ngay cả người lớn cũng đặc biệt hâm mộ. Đây chính là quạt đấy, trời nóng thế này, còn gì hấp dẫn hơn quạt sao?

Lúc đầu mọi người còn chưa tin, cảm thấy chỉ là một hộp gỗ nho nhỏ, sao có thể là quạt? Hàn Tiền biết bọn họ không tin, cũng không nóng nảy, bình tĩnh quay quay tay cầm đằng sau, bánh răng kéo cánh quạt phía trước, tóc trên trán đều bị thổi bay bay.

“Trời ạ, đúng là quạt thật này!”

“Nhìn thôi đã thấy mát rồi!”

“Hàn Tiền, quạt cậu lấy ở đâu đấy? Lần trước tôi cùng nương lên thành phố cũng chưa nhìn thấy quạt tốt như vậy đâu!”

Hàn Tiền hất đầu nhỏ∶ “Đương nhiên là nương tôi làm rồi.”

“Nương cậu á?”

“Đúng vậy, nương tôi thông minh lắm đó, đập nước còn có thể sửa, còn có cái gì không biết?” Hàn Tiền đắc ý nói.

Đúng ha, mọi người nghĩ nghĩ cũng cảm thấy như thế.

“Àiii, nếu nương tôi lợi hại như vậy thì tốt rồi, thế thì tôi cũng có quạt!”

“Hàn Tiền, cậu cho bọn tôi mượn xem thử được không?”

Hàn Tiền lắc đầu∶ “Không được, không thể cho mấy cậu xem.” Đây chính là thành quả lao động của nương, nếu cho bọn họ xem, lỡ bị trộm đi thì sao.

Hàn Tiền không hổ là đứa khôn khéo nhất, còn nhỏ đã có ý thức bản quyền.

Đương lúc bọn trẻ xung quanh thương tâm không thôi, Hàn Tiền lại nói∶ “Nếu các cậu muốn, có thể thuê nha.”

“Thuê?”

“Đúng vậy, tôi có thể cho các cậu thuê, một giờ 1 mao tiền, nhưng không thể làm hư, nếu làm hư phải bồi thường 10 đồng! Với lại chỉ được sử dụng dưới sự giám sát của tôi!”

Hàn Tiền cười tủm tỉm nói, thuê rất rẻ, không có lời, có lời nhất hẳn là trực tiếp bán, nhưng đáng tiếc nó sẽ không bán, nương cũng không có nhiều thời gian để làm, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ ý tưởng này.

1 mao tiền rất quý, có thể mua mấy viên kẹo. Nhưng quạt thật sự quá dụ hoặc, nhóm trẻ con đều muốn dùng thử. Bọn nó lại không có nhiều tiền như vậy, rốt cuộc còn chưa tới lúc ăn tết, tiền mừng tuổi đã sớm tiêu hết, chỉ có thể cậu một phần, tôi hai phần, gom lại đưa cho Hàn Tiền, một người dùng vài phút rồi thay phiên người khác.

Kỳ thật gió cũng không mạnh lắm, điều kiện hữu hạn, Liễu Tố Tố vốn dĩ là làm cho mấy đứa nhỏ chơi chơi, những lúc nóng không chịu nổi có thể dùng đỡ một chút.

Nhưng nhóm trẻ con có cảm giác mới mẻ lại cảm thấy gió đặc biệt lớn đặc biệt mát, thổi đến mức lạnh người luôn!

Cứ như vậy, có nhóm khách đầu tiên, nhóm thứ hai, nhóm thứ ba… Cứ như vậy trong vài ngày ngắn ngủn, Hàn Tiền đã kiếm được 8 mao!

Để không bị nương phát hiện, Hàn Tiền không dám làm trước mặt mấy đứa Hàn Trình, chỉ có thể trộm buôn bán nên mới được có từng đó. Mỗi tối trước khi đi ngủ, nó đều phải đem tiền ra đếm một lần, sau đó lại cẩn thận cất trong túi, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh lại.

Hiện tại lại có người tìm tới cửa, nghĩ đến lập tức lại có thể kiếm thêm 1 mao tiền, Hàn Tiền vui vẻ nói∶ “Đúng vậy, 1 mao tiền một giờ, các cậu muốn thuê không?”

“Muốn!” Một đứa nhỏ lấy ra mười tờ một xu, sau khi Hàn Tiền đếm xong liền đưa quạt cho khách∶ “Cầm đi đi, đừng làm hỏng, tôi tính thời gian đó nha.”

Không chỉ dặn dò, nó còn muốn nhìn chằm chằm trông chừng, bằng không sẽ không yên tâm, hiện tại quạt này đã không chỉ là quạt nữa, nó còn là bảo bối kiếm tiền, phải trân trọng mới được.

Hàn Tiền nhìn xung quanh, cách đó không xa là chỗ mấy đứa Hàn Cẩm đào giun, đứng ở chỗ này quá rõ ràng, rất dễ bị phát hiện, nghĩ nghĩ, Hàn Tiền liền nhích dần vào bên trong, nấp sau một cái cây thấp, như vậy không chỉ có thể nhìn thấy quạt, còn có thể không bị phát hiện.

Hàn Tiền vui vẻ mỉm cười, cảm thấy mình thật là quá thông minh. Mình chính là đứa con thông minh nhất của nương!

Đang trộm vui vẻ, nó đột nhiên nghe được ở phía sau hình như có người đang nói chuyện, sợ là lại có người muốn tìm mình thuê quạt, nó liền trộm đi qua, lại phát hiện người nói chuyện là Tôn Hòe Hoa.

Tôn Hòe Hoa đang cùng hai đứa nhỏ nói∶

“… Hai đứa cháu cứ nói, Vương Tiểu Lộ là tai tinh, chính là bởi vì nó mà Liễu Tố Tố mới bị bệnh, hiểu chưa?”

Hai đứa nhỏ kia có chút không hiểu∶ “Nhưng mà… vì sao phải nói như vậy ạ?”

“Các cháu đừng hỏi vì sao, chỉ cần nói như vậy, dì sẽ cho các cháu 2 mao tiền! Có làm hay không, không làm dì tìm người khác!”

“Làm ạ làm ạ!” Hai đứa bé kia cầm tiền chạy mất, Hàn Tiền sau khi nghe rõ thiếu chút nữa tức chết.

Không phải như vậy! Nương sinh bệnh rõ ràng là bởi vì bụng đau, lúc ở nhà bà ngoại đã nói qua, còn dặn bọn nó đừng bướng bỉnh, phải chăm sóc nương thật tốt, nó vẫn luôn nhớ rõ, việc này không liên quan gì đến Tiểu Lộ cả!

Hơn nữa, tuy Hàn Tiền không hiểu ‘tai tinh’ là có ý gì, nhưng nó vừa nghe liền biết không phải lời hay, Tôn Hòe Hoa này là người xấu, còn muốn cho người ta nói dối Tiểu Lộ! Nương nói, Tiểu Lộ cùng bọn nó là người một nhà, không thể để Tiểu Lộ bị khi dễ!

Hàn Tiền nắm chặt tay, nhưng nó cũng biết mình đánh không lại Tôn Hòe Hoa. Sau khi suy nghĩ, đột nhiên nó chạy đi lấy quạt trở về.

Bọn nhỏ vốn còn đang hưởng thụ gió mát, cho rằng Hàn Tiền muốn lật lọng, vừa định nói nó gạt người, liền nghe Hàn Tiền nói∶ “Chỉ cần các cậu giúp tôi đánh người phụ nữ kia một trận, tôi sẽ trả lại 1 mao tiền cho các cậu! Còn cho các cậu mượn quạt miễn phí!”

Trẻ con có đứa nào không nghịch ngợm? Đặc biệt con trai, ở nhà cùng cha mẹ đối nghịch, nghĩ đến không chỉ có tiền còn có quạt để dùng, mắt bọn nó sáng lên∶ “Thật không?!”

“Thật!” Tuy rất tiếc tiền, nhưng cũng không thể để Tiểu Lộ chịu ủy khuất!

“Được!”

Nói làm liền làm, 4-5 đứa trẻ con lập tức xông ra.

Tôn Hoè Hoa đã hoàn thành kế hoạch, đang định trở về nhà bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, đang muốn nói chuyện thì đám trẻ kia đã vọt đến, tay đấm chân đá với cô ta, thậm chí còn trực tiếp đập lên miệng.

Một đứa trẻ con có lẽ không sao, nhưng đây chính là 4-5 đứa!

Mặc dù Tôn Hòe Hoa là người lớn cũng ứng phó không nổi, bị đánh kêu om xòm.

Hàn Tiền vui vẻ cực kỳ, chờ Tôn Hòe Hoa chật vật chạy đi mất, nó mới đưa quạt cho kia mấy đứa trẻ kia.

Qua một tiếng, những người khác đã bắt đủ giun, Hàn Tiền chuẩn bị nói với Tiểu Lộ mình đã giáo huấn người xấu, nhấc mắt lên tìm lại không thấy Tiểu Lộ đâu.

“Anh Tiểu Lộ đâu rồi?”

Mấy đứa nhỏ anh nhìn em, em nhìn anh, lúc này mới phát hiện Tiểu Lộ đã không còn ở đây.

“Về nhà rồi sao? Chúng ta về nhà đi?” Hàn Trình nói.

Hàn Tiền gật gật đầu, mấy đứa nhỏ dẫn nhau về nhà.

Bọn nó mỗi ngày đều đào giun, đào cỏ, cơ bản đều sẽ mất một buổi sáng, có đôi khi còn muốn tìm xem có quả dại hay không, đi đến giữa trưa trực tiếp trở về ăn cơm là được.

Nhưng mà lúc bọn nó về nhà liền thấy Liễu Tố Tố đang sốt ruột tìm kiếm gì đó, thấy bọn nó đã trở lại, cô vội hỏi∶ “Tiểu Lộ đâu?”

“Anh Tiểu Lộ không có đi cùng bọn con, có phải anh ấy đã về trước rồi không ạ?” Hàn Trình ngửa đầu hỏi.

Liễu Tố Tố trong lòng trầm xuống. Hỏng rồi.

~⭐⭐⭐

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK