Mục lục
Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 415: Em cũng muốn ở cùng tôi, đúng chứ?.

Lạc Cẩn Thi vẫn rất căng thẳng: “Tôi, tôi không biết… Tôi…” Vừa rồi cô nghe được thông tin đó thật sự rất buồn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, giống như là một loại tính chiếm hữu mãnh liệt vậy đó.
Nhưng mà, ghen có nghĩa là thích thật không? Lẽ nào không phải chỉ là một loại tính chiếm hữu thôi sao?
Cư Hàn Lâm nhìn cô, nhẹ nhàng giúp cô vén lọn tóc rơi vụn ra sau tai: “Lạc Cẩn Thi, nói tôi biết, em nghĩ hiểu rồi chứ? Vừa rồi đã nói lên tất cả, em cũng muốn ở cùng tôi có đúng không?”
Lạc Cẩn Thi chớp mắt mấy cái, cũng không biết nên nói cái gì: “Tôi, tôi cũng không biết mình nghĩ như thế nào, có thể, có thể chỉ là tính chiếm hữu mà thôi, chỉ là, chỉ là cảm thấy…”
“Cảm thấy cái gì?” Cư Hàn Lâm mỉm cười: “Tính chiếm hữu, chính là muốn nói em thích tôi, muốn độc chiếm, không muốn chia cho người khác, nhưng nếu không thích tôi, tính chiếm hữu sẽ dần dần biến mất, nếu không biến mất, thì chứng minh em cũng thích tôi.”
Anh nói một cách dứt khoát, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Lạc Cẩn Thi, em làm bạn gái của tôi đi, cứ coi như là thử đi, làm sao em biết được, sẽ không ở bên tôi mãi mãi chứ? Hay là, chúng ta đánh cược thử xem, thế nào?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không biết tại sao, trong lòng Lạc Cẩn Thi có chút cảm động, cô không biết có nên đồng ý không.
Cô cũng nhận ra sự thành tâm của Cư Hàn Lâm, suy cho cùng anh cũng đã nhiều lần cứu cô, nhưng chỉ vì anh cứu cô, có thể thay thế cả một đời sao?
“Tôi…” Lúc này, trong lòng cô đấu tranh tâm lý rất mạnh, đồng ý hay không đồng ý, cũng không biết đáp án nào mới là chính xác, cảm giác rối ren trong lòng lại xuất hiện.
Cô muốn đẩy Cư Hàn Lâm ra để suy nghĩ một chút, nhưng anh không muốn buông cô ra: “Em đang suy nghĩ, có nên đồng ý với tôi không, rốt cuộc chuyện này có đúng hay không? Sẽ có kết quả tốt đẹp hay không? Đúng chứ?”
Hai mắt Lạc Cẩn Thi sáng lên, cũng chứng minh suy đoán của Cư Hàn Lâm hoàn toàn chính xác, anh nhìn Lạc Cẩn Thi, không có khi nào mà cảm thấy nghiêm túc như hiện tại: “Cẩn Thi, thế giới này, làm gì có phân chia đúng sai chứ? Nếu em ở bên tôi mà cảm thấy vui vẻ, như vậy chứng minh em không làm sai cái gì, nếu em ở bên tôi mà cảm thấy không vui, thế thì rút lui, mọi chuyện trên thế giới này vốn dĩ không phải đơn giản như thế sao?”
Thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay.
Về tình yêu, sao có thể có nhiều cái gọi là luật lệ và quy định, đây vốn dĩ là chuyện rất tự do, vốn không cần điều kiện ràng buộc.
Dường như bị lời nói của anh làm cho hiểu ra, Lạc Cẩn Thi có chút buông lỏng.
Phải, có gì mà nghĩ không thông? Thích thì ở cùng nhau, không thích thì chia tay, lúc bình thường cô làm tư vấn tình cảm cho người khác vẫn thường hay nói, ngàn vàng khó mua được niềm vui.
Nhìn vẻ mặt của Cư Hàn Lâm, Lạc Cẩn Thi nghĩ, từ khi nhìn thấy anh, bản thân không hề thấy phản cảm, mà vừa rồi, quả thật là đang ghen
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Cư Hàn Lâm không bật cười: “Trên mặt tôi có chữ sao? Em nhìn chăm chăm như thế là đang lo lắng gì à? Nói với tôi được không, chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Sau một lúc im lặng, Lạc Cẩn Thi mím môi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, chúng ta… có thực sự thích hợp để ở bên nhau?”
Cư Hàn Lâm lại không nhịn được mỉm cười: “Tình yêu, thích hợp hay không thích hợp có thể nói rõ ràng được sao? Lẽ nào em muốn sau này người ở bên em cả đời, là vì thích hợp nên mới ở bên nhau mà không phải vì tình yêu sao?”
Về vấn đề tình yêu, dường như Cư Hàn Lâm đã suy nghĩ rõ ràng.
Nhưng Lạc Cẩn Thi luôn cảm thấy trong lòng dường như có cái gì đó nghĩ không thông, cũng không biết là tại sao: “Thế, người nhà họ Cư có đồng ý không, hơn nữa… tôi, tôi là trẻ mồ côi.”
Cư Hàn Lâm một lần nữa chạm vào mái tóc cô, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô: “Mẹ anh đang muốn có một đứa con gái, em qua đó, bà ấy nhất định sẽ thích.”
“Thật… Thật sao?” Đối với mấy việc đi gặp mặt người lớn trong nhà, cô vẫn cảm thấy có chút bối rối.
Thở phào nhẹ nhõm, Cư Hàn Lâm tựa đầu vào vai Lạc Cẩn Thi, cảm thấy ôm cô thật thoải mái: “Coi như em đã đồng ý tôi rồi, nếu em không còn câu hỏi gì khác, thế từ nay chúng ta, sẽ ở bên nhau rồi?”
Lạc Cẩn Thi cảm thấy tim mình đập thình thịch, như sắp trào ra khỏi cổ họng, cô nhìn chằm chằm vào bức tường khi nãy, nhưng lúc này trong lòng lại có một cảm xúc khác lạ.
Đây là… ở cùng nhau? Dường như, không có cảm giác khó chịu.
Anh vẫn ôm chặt lấy cô, Lạc Cẩn Thi duỗi cánh tay co quắp ra, rồi từ từ nhẹ nhàng đặt lên eo Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lạc Cẩn Thi đang gần ngay trước mặt, đột nhiên cổ họng có chút khô khốc, đưa một tay ôm lấy sau đầu cô, ánh mắt dịu dàng.
“Anh nói em biết, tầng này quả thật có một trợ lý mới đến, nhưng mà không phải của anh.” Anh chậm rãi giải thích: “Anh bảo cô ta làm trợ lý của chị Đỗ ở phòng thư ký, ngoại trừ em và Lâm Dịch Tuấn ra, anh không muốn có thêm trợ lý nào nữa.”
Nhưng mà bắt đầu từ ngày hôm nay, thân phận của Lạc Cẩn Thi lại thêm một bậc, đó chính là bạn gái của anh.
Nghe anh giải thích, Lạc Cẩn Thi trong lòng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cũng có chút cảm động, chỉ là nhìn thấy ánh mắt của anh hơi khác lạ, hai má cô bất giác ửng hồng muốn lùi lại phía sau, nhưng đã không kịp.
Đây là một nụ hôn chính thức, Cư Hàn Lâm nhắm mắt lại, động tác vô cùng dịu dàng trìu mến, anh như muốn hút sạch những dư vị ngọt ngào trên môi cô, sự ấm áp này, anh muốn chiếm giữ cả đời.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lạc Cẩn Thi giật mình muốn tránh ra, ai ngờ Cư Hàn Lâm chẳng hề để tâm, vẫn hôn cô say đắm, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Đừng sợ.”
Ngoài cửa, giọng nói của Lâm Dịch Tuấn vọng vào: “Sếp Cư, có cuộc gọi từ Pháp.”
Lạc Cẩn Thi trợn to mắt, hồi lâu, Cư Hàn Lâm vẫn không có đáp lại.
Hôn một lúc lâu, Cư Hàn Lâm mới buông cô ra, nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển của cô, anh bóp má cô, mỉm cười nói: “Hôm nay có thể anh hơi bận, không có thời gian cùng em, tối nay anh đặt nhà hàng, cùng nhau đi ăn đi.”
Lạc Cẩn Thi không khỏi than thở trong lòng, đây là công ty, làm sao có thể mỗi ngày dính vào nhau như thế? Cô gật đầu, cũng chẳng nói gì, trên mặt vẫn còn đọng lại hai vết ửng đỏ.
Nhìn anh xoay người rời đi, có cảm giác lưu luyến không nỡ, cô ngượng ngùng mỉm cười: “Có điện thoại đang đợi anh kìa.” Bất tri bất giác, cứ như vậy mà ở bên nhau.
Cô cảm thấy có nằm mơ cũng không bao giờ tin được mình sẽ trở thành bạn hái của một giám đốc lớn như vậy.
Sau khi xác định anh đã thật sự rời đi, Lạc Cẩn Thi nặng nề thở dài, một tay dựa vào bàn, trên mặt không giấu được vẻ xấu hổ, cũng không giấu được sự hưng phấn trong lòng, cô ôm mặt, vừa ổn định lại hơi thở, vừa ngồi lại vào bàn.
Điện thoại réo rắt, lúc này không biết Cao Mạn Ngọc gọi điện đến là có chuyện gì, cô ho vài tiếng, cố gắng khôi phục tâm trạng: “Alo, Mạn Ngọc?”
Bên kia tỏ vẻ rất cao hứng: “Cẩn Thi Cẩn Thi, tớ muốn báo cậu một tin tốt! Mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng .”
Nghe cô ấy nói liền biết là chuyện rất đáng mừng, thế là cô cũng vui theo: “Nói đi nói đi, tớ… tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau nói.”
Đầu tiên Cao Mạn Ngọc hét lên, sau đó cười nói: “Cuối cùng bố tớ cũng đồng ý mở một studio thiết kế đồ cưới cho tớ rồi! Có thể sẽ thành lập vào cuối năm nay, hai ngày nữa tớ sẽ đi xem cửa tiệm.”
“Thật sao?” Lạc Cẩn Thi vẫn có chút không dám tin, bởi vì Cao Mạn Ngọc đã cầu xin bố cô ấy rất lâu rồi, nhưng ông ta vẫn không đồng ý, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi.
“Thật thật!” Có thể nghe ra người bên kia đang vui mừng cỡ nào: ”Bố tớ nói, ông ấy sẽ trả các khoản phí trả trước, đợi cuối năm chia hoa hồng, ông ấy sẽ lấy ra mười phần trăm cổ phần… này, Cẩn Thi, cuối cùng tớ cũng khổ tận cam lại rồi, chỉ cần có phòng làm việc, tớ sẽ không còn sợ gì nữa.”
Trước đây khi ở nước ngoài, cô ấy đã từng làm việc cho các cửa hàng đồ cưới khác, khó khăn lắm mới có một cửa tiệm riêng cho mình, cô ấy thật sự không thể khống chế được sự kích động trong lòng.
Lạc Cẩn Thi cũng mừng cho cô ấy: “Trước tiên đừng gấp, cửa tiệm phải chọn thật kỹ, sau đó chính là thiết kế, rồi còn mấy thứ linh tinh khác, sau đó… cuối tuần có cần tớ giúp gì cứ gọi điện cho tớ.”
“Biết cậu tốt với tớ nhất! Moa! Không nói nữa, tớ đi coi thử mấy cửa tiệm thích hợp đây, cúp máy nhé.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên kia truyền đến tiếng bíp bíp, Lạc Cẩn Thi bất lực, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy an tâm.
Bởi vì cuối cùng cô ấy cũng trở lại vẻ ngoài hoạt bát và vô tư như trước, hiện tại vẫn còn bận nhiều việc, mở cửa hàng cũng rất phức tạp, sau khi khoảng thời gian này trôi qua, có lẽ cảm giác thất vọng hầu như sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô cũng không biết, rõ ràng ở nước ngoài thân kinh bách chiến, sao lại bị một cậu con nhà giàu cặn bã lừa gạt được chứ?
Nói tới… đã nhiều ngày không nghe thấy tin tức của Lộ Hải Văn, thật mong anh ta từ nay có thể biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trên bàn là bản kế hoạch của Cư Hàn Lâm cầm tới. Hai ngày sau, đối tác người Pháp sẽ đến, cô phải sắp xếp khách sạn trước, cũng như các dịch vụ ăn uống giải trí, phải khiến bọn họ cảm thấy chuyến đi này không uổng phí, như thế mới có thể yên tâm mà hợp tác với Hoa Phú.
Thực ra, nói là để cô sắp xếp khách sạn gì đó, trong bản kế hoạch cũng đã có sẵn tên khách sạn nhà hàng rồi, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đến đặt phòng là xong.
Cái chức trợ này này làm, giống như một phế nhân vậy!
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khoảng thời gian ước chừng người Pháp đến, Lạc Cẩn Thi suy nghĩ một hồi, sau chuyến đi dài, nên thu xếp nghỉ ngơi trước đi.
“Chủ nhật, chiều chủ nhật khoảng sáu giờ…” cô vừa lẩm bẩm, vừa tính toán thời gian ước chừng từ sân bay đến khách sạn, “Sau đó…” về cơ bản đã xác nhận thời gian đặt phòng khách sạn và thời gian ăn tối, vừa lúc về đêm, có thể dạo quanh các công trình kiến trúc lung linh về đêm như tháp truyền hình màu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK