• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Devil Ly

Beta: Quỳnh

Thần sắc Vân Vũ Nhu có chút vật lộn, nhìn Thiên Lan giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống vậy, cắn chặt lấy cánh môi dưới, hung hăng mà nói: “Vân Thiên Lan, cuộc thi ngày mai, ngươi cứ đợi đó.”

Ném ra một câu này, Vân Vũ Nhu lại liếc nhìn Mặc Quân Linh một cái, sau đó mới đi theo nữ tử kia rời đi.

Thiên Lan khó hiểu mà nhìn theo hướng hai người rời đi, đây là đang hạ chiến thư sao?

“Nữ nhân kia có vẻ không đơn giản.” khó khăn lắm trên gương mặt Viêm Ngự mới không có cái bộ dạng cợt nhả nữa, ánh mắt hắn chặt chẽ khóa trên thân thể hai người đang đi xa dần kia.

Thiên Lan đương nhiên biết nữ nhân kia không đơn giản, cách ăn mặc của nàng ta vừa nhìn liền biết không phải là một người xuất thân bình thường, cộng thêm khí chất cao quý, sợ rằng đây là người của một đại gia tộc nào đó, lần trước không phải tiểu nhị nói Vân Vũ Nhu bị một cỗ xe ngựa xa hoa đón đi sao? Sợ ràng đó chính là nữ nhân này rồi.

Có Vân Vũ Nhu bên người nữ nhân kia công kích, nữ nhân này rất có thể sẽ đối phó nàng, Thiên Lan trong lòng thở dài, lòng dạ nữ nhân, tựa kim đáy biển.

Mặc Quân Linh mặt không chút biểu cảm lấy tiền ra, sau đó đi về phía trước, giống như không chút gì bị chuyện vừa mới xảy ra ảnh hưởng tới.

“ Á, Mặc Quân Linh đợi ta.” Viêm Ngự một giây sau liền đổi mặt, kéo theo Thiên Lan chạy theo Mặc Quân Linh.

Thiên Lan nhìn thanh trường kiếm trong tay có chút bất đắc dĩ, nàng không muốn thanh trường kiếm này, tên Mặc Quân Linh này hoàn toàn không hề nghe người khác nói mà... Bỏ đi, tìm một cơ hội nào đấy bán đi là được, vừa rồi Mặc Quân Linh bỏ ra không ít tiền, nhất định là đáng giá không ít.

Ba người một đường dạo chơi, mãi đên khi trời tối mới quay về viện, Vân Ninh Tẩm ngồi ở trong viện, dối diện nàng còn ngồi một người nữa, Thiên Lan chỉ liếc mắt liền nhận ra.

Đột nhiên có một loại manh động muốn bỏ chạy, trong đầu liên tục kêu lên hai tiếng, hết rồi hết rồi.

Thân thể Thiên Lan không ngừng lùi về sau, Viêm Ngự cảm nhận được người ở bên cạnh không thấy đâu, lập tức quay đầu gọi lớn, “Thiên Lan, ngươi đi đâu?”

Thiên Lan hận đến nỗi muốn đem tên tiểu tử thối Viêm Ngự này nhét xuống kẽ đất, đúng thời khắc quan trọng lại dám dở trò với nàng.

“Muội muội, đã quay lại rồi, làm gì mà còn không đi vào.” thanh âm Vân Huyền Khê mang theo ý cười từ trong viện nói vọng ra, hắn chậm rãi đứng dậy, quay người nhìn về phía Thiên Lan đáng đứng.

Ánh mắt quét qua một lượt Viêm Ngự cùng Mặc Quân Linh, trong lòng có chút kinh ngạc, tân sinh năm nay vậy mà lại có nam tử phong hoa như vậy, quan trọng là, lại cùng Thiên Lan ở một chỗ!

Ánh mắt có chút quái dị của Viêm Ngự không ngừng chuyển tới chuyển lui trên người Thiên Lan cùng Vân Huyền Khê, nam nhân này trên mặt cười vui vẻ, nhưng lại thập phần nguy hiểm, cùng với nụ cười lúc này của Thiên Lan quả thật là giống hệt nhau, nam nhân này gọi Thiên Lan là muội muội, lẽ nào là người một nhà?

Thiên Lan quay đầu lại, trên mặt đã ngập tràn ý cười, “ Ca, lâu quá không gặp.”

Vân Huyền Khê đi tới bên Thiên Lan, nguy hiểm mà nheo mắt, nụ cười trên miệng ngày càng đậm, ngữ điệu kéo dài, “Đúng, đã lâu không gặp, khi đi ta đã nói gì với muội, muội có xem ta là ca ca hay không?”

“Không có không có, huynh là ca ca ruột, muội chỉ là không muốn để người khác nói muội dựa vào quan hệ mà vào được. Ca, huynh đừng giận, đến đây, ngồi đi, muội giúp huynh bóp vai.” cái bộ dáng chân chó kia của Thiên Lan khiến Viêm Ngự mặt mày ngây ngốc.

Hắn là còn chưa tỉnh ngủ sao? Thiên Lan cũng có lúc như thế này sao?

Trong lòng Viêm Ngự, Thiên Lan tuy rằng thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng hắn biết tâm tư của nữ tử này so với bất cứ ai cũng đều kín đáo hơn, sự phòng bị so với ai cũng sâu hơn, đừng thấy quan hệ của nàng với bọn họ có vẻ rất tốt, hắn có thể cảm nhận rất rõ sự phòng bị như có như không tản ra trên người nàng.

Khi đối diện với bọn họ, trên mặt nàng luôn treo một nụ cười, chủ yếu là để qua loa cho xong. Nhưng lúc này nụ cười của nàng rõ ràng là xuất phát từ nội tâm.

Con ngươi bình tĩnh của Mặc Quân Ninh lập lòe lên vài tia sáng, đôi mắt thâm sâu như tử đàm bỗng ánh lên vài tia gợn sóng, nhưng chỉ trong giây lát liền hồi phục lại sự yên tĩnh.

Vân Huyền Khê làm sao có thể chống đỡ lại được Thiên Lan, nụ cười trên mặt nhu hòa đi rất nhiều, “Muội luôn không nghe lời ta, ta làm ca ca cũng là sợ muội xảy ra chuyện gì.”

“ Ân, muội muội biết sai rồi, khiến ca ca lo lắng rồi.” Thiên Lan lập tức gật đầu lia lịa, trên mặt treo nụ cười chân chó kia làm hoa mắt Vân Huyền Khê.

“Muội đó.” Vân Huyền Khê nặng nề ấn vào giữa trán Thiên Lan, vẻ mặt quả thật không biết nên nói sao với cô em gái này, “ Ta không đến tìm muội, sợ rằng muội cũng không thèm đến tìm ta.”

Thiên Lan cười khan vài tiếng, nàng thật sự không hề tính đến đi tìm Vân Huyền Khê. Vân Huyền Khê ở trong học viện này danh tiếng rất tốt, bộ dáng đẹp trai, thực lực tốt, sau lưng còn có Quy Nhai đạo sư, là nữ nhân đều sẽ thích hắn, nàng mà đi không phải là vô duyên vô cớ bị nữ nhân trong học viện hận chết sao? Nữ nhân là đáng sợ nhất, nàng mới không muốn á.

Vân Huyền Khê thấy Thiên Lan không nói gì, cũng chỉ có thể hết cách mà lắc đầu, lúc này mới nhớ ra Viêm Ngự cùng Mặc Quân Linh.

“ Sau này làm phiền hai vị để ý giùm, muội muội này của ta nghịch ngợm, có chuyên gì hai vị có thể trực tiếp đến tìn Huyền Khê.” trên mặt Vân Huyền Khê lại khôi phục nụ cười như gió xuân.

Trọng điểm của câu nói này ở phía sau, Viêm Ngự cùng Mặc Quân Linh sao có thể không nghe ra, đại danh của Vân Huyền Khê ở Học Viện Đế Quốc thậm chí trên đại lục quả là vô cùng có tiếng, bọn họ sao có thể không nghe qua danh tiếng của hắn? Chỉ là không nghĩ tới thiên tài số một đại lục, Huyền Khê công tử lại là một ngươi như thế này.

Lời nói của hắn từ trong ra ngoài đều nồng nặc mùi uy hiếp!

Nhưng mà, nam nhân này sao lại cùng Thiên Lan có quan hệ? Thiên Lan không phải họ Vân sao? Nàng nói là anh ruột, lẽ nào Huyền Khê này thật ra là tôn tử lưu lạc bên ngoàu của Vân gia?

Viêm Ngự não động có chút lớn, đoán cũng không hề sai biệt, chỉ là Vân Huyền Khê Vân gia đại thiếu gia chân chân chính chính này không phải là tôn tự lưu lạc bên ngoài.

Viêm Ngự giương khuôn mặt nhỏ lên, nhảy đến bên cạnh Thiên Lan, “Đại ca của Thiên Lan chính là đại ca của ta, xin chào đại ca, ta là Viêm Ngự, đây là huynh đệ tốt của ta Mặc Linh, sau này chúng ta nhất định sẽ tương thân tương ái.”

“Mặc Quân Linh.” Mặc Quân Linh bộ dáng nghiêm chỉnh sửa lại.

Nụ cười của Vân Huyền Khê không hề thay đổi, nhưng đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia nghi hoặc, trên đại lục này không có đại gia tộc danh tiếng nào là Viêm và Mặc, lẽ nào lại là tiểu gia tộc?

Nhưng hai người này rõ ràng không giống với người của một tiểu gia tộc, cái người tên Mặc Quân Linh kia, hắn không thể nhìn rõ được tu vi của người này, lẽ nào so với mình còn lợi hại hơn? Người này thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, trên đại lục này còn có thiên tài như vậy chưa được phát hiện ra sao?

“Ngày mai chính là cuộc thi xếp hạng rồi, muội chỉ cần cố gắng hết sức là được.” Vân Huyền Khê thu hồi lại ánh mắt, vỗ vỗ vai Thiên Lan.

“ Ân ân, đại ca đi cẩn thận.” Thiên Lan gật đầu lia lịa, cúi người, động tác kia thuần thục đến mức người khác không hề tìm ra được một chút sơ hở nào.

Khóe miệng Vân Huyền Khê giật giật, hắn thật sự khiến người ta không ưa thích như vậy sao, hắn còn chưa nói muốn rời đi có được không hả. Trong lòng bất đắc dĩ hơn nữa cũng chỉ có thể giữ trong lòng. Ngày mai hắn vẫn nên đích thân đi một chuyến là tốt nhất, tránh cho nha đầu này lại gây ra chuyện gì.

Tiễn Vân Huyền Khê đi rồi, Thiên Lan giống như bỏ được một gánh nặng mà vỗ vỗ ngực, hóa ra cảm giác có người thân cũng đáng sợ đến thế.

“ Đó là ca ca ruột của ngươi?” Viêm Ngự vẻ mặt bát quái nhìn Thiên Lan.

Thiên Lan lườm Viêm Ngự một cái, không chút cảm tình nói: “Không phải ca ca ruột của ta lẽ nào của ngươi?’’

“Vậy sao hắn không phải họ Vân?” Viêm Ngự kinh hô, là ca ca ruột vậy chắc chắn là tử tôn của Vân gia, nhưng trên đại lục trước giờ chưa hề truyền ra chuyện hắn họ Vân, đây là một vinh quang dữ dội, Vân gia sao đến một chút tin tức cũng không hề truyền ra ngoài.

Thiên Lan cười như không cười mà nhìn Viêm Ngự, ngữ điệu cổ quái, “Ai nói với ngươi hắn không mang họ Vân?”

Viêm Ngự há hốc miệng, nỗ lực tìm kiếm trong đầu chút kí ức, trong mắt mạnh mẽ phóng ra một tia tinh quang, “ Hắn là đại thiếu gia của Vân gia.”

Tên của Vân gia đại thiếu gia không phải là Vân Huyền Khê sao, tuy rằng là do tiểu thiếp sinh ra, nhưng hắn là nam tử duy nhất của Vân gia, sau này kế thừa Vân gia nhất định là hắn.

“Chuyện này các ngươi phải giữ bí mật.” Thiên Lan tinh nghịch mà hướng tới Viêm Ngự nháy nháy mắt, khuôn mặt vô cùng ngây thơ.

Viêm Ngự chỉ cần liên tưởng một chút những tin tức bên ngoài truyền ra liền hiểu ngay ý tứ của Thiên Lan. Trên đại lục này danh tiếng của Vân gia rất tốt, nhưng vẫn có những tin tức không hay được truyền ra ngoài, trước đây từng nghe nói tới đại thiếu gia này ở tại Vân gia chịu không biết bao nhiêu hành hạ. Khó khăn lắm mới được đưa ra khỏi Vân gia, đến nay cũng đã có tên tuổi trên đại lục này. Vân gia năm đó đối với hắn như vậy, nhất định trong lòng rất hận Vân gia, không nguyện ý đem thành tích của mình có bất cứ liên quan gì đến Vân gia.

Lại nói, Thiên Lan đối với Vân gia cũng chẳng có chút hảo cảm gì.

Hai huynh muội này cũng thật đặc biệt.

Hình như Vân gia đại thiếu gia cùng đại tiểu thư không phải là cùng một mẹ sinh ra? Cái này tính gì là huynh muội ruột? Viêm Ngự bất tri bất giác, đợi đến khi hắn muốn hỏi tiếp thì Thiên Lan đã về phòng rồi, hắn chỉ có thể bỏ đi, chuyển mục tiêu quay ra hành hạ Mặc Quân Linh.

Mặc Quân Linh quét mắt một lượt nhìn thiếu niên đang không ngừng lải nhải bên người mình, khóe miệng khẽ động, nhưng lại không phát ra bất cứ thanh âm gì.

Nơi tổ chức cuộc thi xếp hạng là ở sân luyện võ, sân luyện võ được chia thành hai khu vực, năm mươi người được phân thành hai đội, trong hai khu vực sẽ xét thời gian bị loại trừ để xếp hạng, hai người cuối cùng còn lại của hai khu vực sẽ tranh đấu thứ hạng một hai.

Nói thẳng ra một cuộc hỗn chiến, phải giữ cho mình luôn ở bên trong khu vực đồng thời làm cho người khác rời khỏi vị trí thi đấu.

Thiên Lan đối với cái quy định này vô cùng phỉ nhổ, đây rõ ràng là qua quýt cho xong mà!

Nàng trước giờ chưa hề gặp qua cách xếp hạng như vậy, ít cũng phải giống như Vân gia bắt thăm chứ! Ngay đến cái này cũng tiết kiệm, thật là quá qua quýt.

Đại hỗn chiến kiểm tra không chỉ là thực lực, còn có cả cách ứng biến của một người, người bên cạnh có thể là chiến hữu cũng có thể là đối thủ, tóm lại người cuối cùng còn lại cũng có thể không phải là người có thực lực cao nhất, nhưng tuyệt đối là người thông minh nhất.

Hai người còn lại cuối cùng, không cần biết ai thứ nhất ai thứ hai, đều rất có thể được các đạo sư thu nhận làm học sinh thân truyền, đương nhiên chỉ là có thể.

Một khi có đạo sư chống lưng, vậy thì đãi ngộ cùng việc học tập trong học viện đều có được đặc quyền, Thiên Lan ước lượng một chút xích cấp thiên phú cùng thực lực linh giả trung cấp của chính mình, nàng vẫn là đừng đi tranh giành thì tốt hơn, nhỡ ngộ thương thì không tốt rồi.

“Thiên Lan, chúng ta một đội rồi.” Viêm Ngự không biết từ đâu chui ra, giơ lên đoạn lụa vàng huơ huơ trước mặt Thiên lan.

Trên cánh tay Thiên Lan buộc chính là một đoạn lụa màu vàng, mà Mặc Quân Linh lại là một đoạn lụa màu đỏ, ở một khu vực khác, cũng may việc phân chia khu vực không phải do Nghiêu Thịnh đạo sư tùy tiện chỉ tay phân đội, mà dựa vào việc bắt thăm màu sắc đoạn lụa để phân.

“Ồ.”Thiên Lan không để tâm mà đáp một tiếng, thực lực của Viêm Ngự nàng không biết, nhưng nhất định tốt hơn nàng, người có Lam cấp thiên phú có thể kém được đi đâu chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK