• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô có biết rõ về những người khác ở Phòng Công thương không?”
Lạc Tuệ Tuệ nhìn anh ta, hơi chau mày: “Tôi không hiểu cái biết rõ mà anh nói là ở mức độ nào cả.”
“Tức là hiểu rõ về nhân cách, tính tình và hành vi thường thấy của từng người.”
Lạc Tuệ Tuệ lắc đầu: “Nếu thế thì chỉ có thể gọi là quen biết thôi, hiểu rõ thì còn chưa đủ. Có nhiều người tôi còn chưa nhớ tên, tôi cũng ít đến cơ quan của họ lắm.”
“Xét tương quan thì cô quen thân ai nhất trong số những người ở Phòng Công thương?”
Cô ta lại chau mày, vẻ suy nghĩ: “Diêu Giang? Châu Mộng Vũ? Có lẽ là Lâm Tiểu Phong.”
“Ồ, tại sao lại là hắn?” Trương Nhất Ngang hơi ngạc nhiên.
“Ai mà biết được, lúc còn sống, Hồng Dân rất thích đi cùng người tài xế này, hắn có đến nhà chúng tôi dùng cơm mấy lần rồi. Tôi thật sự không thích người lạ đến nhà mình… À, tất nhiên ý tôi không phải nói đến các anh mà là kiểu đến để dùng cơm gì gì đó. Đại khái là Hồng Dân xem hắn như thư ký, chuyện gì cũng sai hắn ta làm, đi họp hành thì càng không thể tách rời nhau. Lúc đó tôi thấy Lâm Tiểu Phong giống Hòa Thân luôn bên cạnh Càn Long vậy… à không, hắn ta không thông minh như Hòa Thân. Hắn ta vốn dĩ là một tên ngốc, có vẻ rất thật thà. Theo như tình hình bây giờ thì rõ ràng những ấn tượng mà hắn để lại trong mắt mọi người chỉ là giả dối mà thôi. Tuy nhiên trước đây ai mà biết được, cái tên tài xế này rất được lòng người khác, làm được việc, chẳng tính toán hơn thua với người khác, lại còn thật thà, hắn quả thật chẳng có một khuyết điểm gì nữa cả. Cái xã hội này, người gian trá quá nhiều vì thế nên mọi người ai cũng thích những người thật thà. Tôi nghe người cùng cơ quan gọi hắn là Tiểu Lâm Tử, thực ra tôi thấy hắn như một tên tiểu thái giám vậy. Nghe mọi người nói hắn vừa là người thật thà vừa làm được việc, tôi cũng thấy hắn đúng là thông minh thật vì hắn biết giả vờ thật thà để lấy lòng người ta. Còn bây giờ thì sao? Chẳng ai nói hắn tốt nữa, ai cũng biết trong lòng hắn nghĩ gì, hắn xảo quyệt hơn người ta nghĩ.” Cô ta cười mỉa một tiếng đầy vẻ ghê tởm đồng thời ngẩng đầu lên, mắt nhìn trần nhà, nhưng Trương Nhất Ngang nhìn thấy mắt cô ta ngấn nước, cắn răng kìm nén cảm xúc, anh ta đoán có lẽ cô ta thuộc dạng phụ nữ luôn che giấu nỗi đau của mình chứ không dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
“Lâm Tiểu Phong thường xuyên đến nhà cô dùng cơm hả?”
Lạc Tuệ Tuệ ngưng một lúc rồi mới nhìn Trương Nhất Ngang và bảo: “Tôi không biết một tháng đến 1, 2 lần có gọi là thường xuyên không, tóm lại tôi rất ghét người lạ đến nhà mình dùng cơm.”
Trương Nhất Ngang cố tình cười thành tiếng để tạo ra không khí thoải mái: “Vì mỗi lần như thế là cô phải nhọc công nấu nướng hả?”
“Tất nhiên là không phải vậy, nhà tôi có người giúp việc mà. Còn lâu tôi mới nấu cơm cho người lạ.” Gương mặt cô ta đầy vẻ ngây thơ, giống như một cô bé đang so đo một vấn đề lông gà vỏ tỏi trong mắt người lớn vậy. Bất kỳ người đàn ông nào nhìn gương mặt của cô ta đều thấy lòng mình xao xuyến cả cho dù cô ấy đang mặc áo bầu.
Trương Nhất Ngang hỏi tiếp: “Đúng rồi, như những gì cô nói thì xem ra Trưởng phòng Vương rất tín nhiệm Lâm Tiểu Phong đúng không?”
“Đúng vậy, như tôi đã nói, hắn ta như một tên tiểu thái giám, đương nhiên, nói dễ nghe hơn một chút thì hắn ta như thư ký của Hồng Dân, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ chồng tôi đều thích giao cho Lâm Tiểu Phong làm cả.”
Trương Nhất Ngang gật đầu, rất nhiều lãnh đạo có mối quan hệ đặc biệt hòa hợp với tài xế riêng của mình vì người tài xế biết rất nhiều bí mật của người lãnh đạo như đi đâu, gặp những ai, thậm chí đã nhận cái gì. Vì thế có nhiều lãnh đạo khi điều đi chỗ khác cũng sẽ mang theo tài xế của mình. Có câu nói rằng: Lãnh đạo là Bộ trưởng thì tài xế sẽ là Phó phòng, tài xế là cái bóng của lãnh đạo, như một thông lệ, trước khi làm gì họ đều hỏi ý kiến tài xế trước cả.
Anh ta hỏi tiếp: “Cô có biết chuyện Uông Hải Toàn bị người ta hạ độc vào tháng 9 năm ngoái không?”
“Dĩ nhiên là biết chứ, các anh chẳng đã phải có hỏi Hồng Dân rồi sao, nhưng làm sao mà anh ấy phạm tội được.”
“Tại sao lại không thể?”
Lạc Tuệ Tuệ hỏi ngược lại: “Anh ấy phạm tội thì có ích gì chứ?”
“Ừm… nghe nói anh ấy và Uông Hải Toàn không hợp nhau lắm?”
Lạc Tuệ Tuệ cười: “Không hợp nhau ư? Hồng Dân là người tốt nổi tiếng trong cơ quan của bọn họ, không tranh thiệt hơn với người khác, mà nghe người ta nói tính cách của Uông Hải Toàn rất tồi, nhưng cho dù hắn ta có thế nào thì cũng chỉ là một Đội trưởng đội Quản lý thị trường cỏn con, Hồng Dân sợ gì hắn? Đã không hơn thua với hắn thì thôi chứ Hồng Dân cần gì phải ra tay hại hắn? Nếu Hồng Dân không chịu được thì chỉ cần điều hắn đi chỗ khác là xong thôi.”
Trương Nhất Ngang gật đầu, cách giải thích này cũng giống với ý kiến của người đàn bà béo ở Phòng Công thương.
“Đúng rồi, chất độc lúc đó đã được tìm thấy trong ly rượu của Trưởng phòng Vương, cũng vì chuyện này mà cảnh sát hình sự huyện đã gặp ông ấy để tìm hiểu sự việc. Trưởng phòng Vương về nhà có kể cho cô nghe chuyện này không?”
“Dĩ nhiên là có kể rồi, anh ấy nghi ngờ có người nào đó muốn hạ độc mình, nghĩ lại vẫn còn thấy ám ảnh.”
“Ông ấy có nghi ngờ cụ thể là ai đã muốn hại mình không?”
“Tôi không biết, có lẽ trong lòng anh ấy biết rõ là ai nhưng không nói ra.”
“Cô không hỏi ư?”
“Có hỏi nhưng anh ấy không nói, có lẽ anh ấy có suy nghĩ gì đó nhưng không chịu nói ra. Dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, tôi bảo anh ấy sau này phải hết sức cẩn thận, anh ấy chỉ nói là biết rồi.”
“Cô có nghĩ là ông ấy nghi ngờ Lâm Tiểu Phong không?”
Lạc Tuệ Tuệ hơi ngạc nhiên: “Anh bảo việc hạ độc cũng là do Lâm Tiểu Phong gây ra ư?”
Trương Nhất Ngang không trực tiếp trả lời nhưng nét mặt của anh ta thể hiện rõ là đã thừa nhận.
“Chắc không nghi ngờ gì đâu, tôi thấy mối quan hệ giữa họ vẫn rất tốt mà.”
Trương Nhất Ngang nói: “Lúc đó Lâm Tiểu Phong ngồi cạnh Trưởng phòng Vương, tại sao ông ấy lại không nghi ngờ Lâm Tiểu Phong làm chứ?”
Lạc Tuệ Tuệ lắc đầu: “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không nghi ngờ Lâm Tiểu Phong đâu. Thường ngày anh ấy đối xử rất tốt với tên tiểu thái giám này, ai mà nghĩ hắn ta có lòng dạ đó chứ?”
Trương Nhất Ngang hỏi: “Mấy tháng gần đây, quan hệ giữa Trưởng phòng Vương và Lâm Tiểu Phong vẫn không có gì thay đổi chứ? Cô có thấy Lâm Tiểu Phong có gì khác thường không?”
Lạc Tuệ Tuệ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không thấy có gì đặc biệt cả.”
“Cô có cảm thấy giữa Trưởng phòng Vương và Lâm Tiểu Phong liệu có thể nảy sinh thù oán gì dẫn đến việc Lâm Tiểu Phong phải giết người không?”
“Thù oán ư? Việc này tôi cũng không rõ lắm, Hồng Dân rất ít nói chuyện công việc với tôi. Lúc nào anh ấy cũng tín nhiệm Lâm Tiểu Phong, thậm chí còn cho Lâm Tiểu Phong mượn một số tiền rất lớn để hắn mua nhà mà không cần giấy ghi nợ, thì tôi thật tình không hiểu tại sao Lâm Tiểu Phong lại làm như vậy.”
“Đợi đã, cô nói Trưởng phòng Vương cho Lâm Tiểu Phong mượn một số tiền rất lớn để mua nhà ư?” Trương Nhất Ngang bỗng nhiên thấy đầu óc lóe sáng.
“Đúng vậy, chuyện này chắc cũng vào năm kia rồi. Tiền bạc trong nhà đều do Hồng Dân quản lý. Tôi vốn dĩ không biết chuyện này nhưng sau đó có một lần tôi đến ngân hàng kiểm tra sao kê thì phát hiện có chuyển khoản một lần với số tiền lên đến cả triệu tệ… ừm…” Dường như cô ta thấy mình nói hớ vì một công chức lại có trong tay nhiều tiền như vậy xem ra không được bình thường cho lắm, vì vậy liền lấp liếm: “Số tiền này là thu nhập của vợ chồng tôi tích góp được, tôi là bác sĩ nên thu nhập cũng khá, ngoài ra còn có thu nhập từ một số nguồn đầu tư nữa. Trong một lúc mà chuyển đi hơn một nửa số tiền, tôi thấy hơi kỳ lạ. Phụ nữ mà, họ rất nhạy cảm, họ sợ chồng mình… tiêu xài phung phí ở bên ngoài. Tôi về hỏi Hồng Dân tiền đó dùng làm gì thì anh ấy bảo cho Lâm Tiểu Phong mượn để mua nhà và trang trí nội thất. Tôi sợ anh ấy… sợ anh ấy lừa tôi nên mới hỏi giấy mượn tiền đâu thì anh ấy bảo không viết giấy ghi nợ mà chỉ đưa cho mượn trực tiếp luôn. Lúc đó tôi cũng không tin, còn đến hỏi Lâm Tiểu Phong, hắn cũng thừa nhận có mượn tiền, về sau cũng thấy mua nhà rồi sắm sửa đồ đạc thật. Tôi từng nghĩ với đồng lương của Lâm Tiểu Phong thì làm gì có khả năng trả chứ, nhưng Hồng Dân đã quyết định rồi, tôi cũng không biết làm gì hơn, ai mà ngờ Lâm Tiểu Phong lại là người như thế.”
Trương Nhất Ngang vội hỏi: “Nửa năm trở lại đây Trưởng phòng Vương có yêu cầu Lâm Tiểu Phong trả tiền không?”
Lạc Tuệ Tuệ lắc đầu: “Việc này tôi không rõ, anh ấy không bao giờ nói với tôi những chuyện liên quan đến công việc và tiền bạc thu chi.”
Trương Nhất Ngang nảy ra ý nghĩ mới, nếu Vương Hồng Dân đòi tiền Lâm Tiểu Phong thì liệu có phải vì mối hận cũ bùng lên nên hắn đã ra tay giết hại Vương Hồng Dân chăng? Dù gì thì giấy mượn tiền cũng chẳng có nên chỉ cần giết chết thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Đúng, đây là động cơ phạm tội hợp lý, nhưng hà cớ gì hắn lại giết những người còn lại của Phòng Công thương chứ?
Trương Nhất Ngang hỏi tiếp: “Nửa năm trở lại đây, Trưởng phòng Vương có cần tiền để dùng vào việc gì đó hay không?”
Lạc Tuệ Tuệ vẫn lắc đầu tỏ vẻ không biết gì.
Sau đó, Trương Nhất Ngang ám chỉ đến chuyện về Hiệp hội doanh nghiệp với cô ta. Cô ta bảo rằng cô ta biết việc Vương Hồng Dân lấy tên của cô ta để đăng ký thành lập một công ty nhưng hoạt động của công ty thì do người trong Phòng Công thương thực hiện chứ cô ta không hề hay biết gì. Mọi việc trong nhà đều do Vương Hồng Dân quyết định, kể cả chuyện tiền bạc cũng là do Vương Hồng Dân quản lý. Việc Vương Hồng Dân rốt cuộc có bao nhiêu tiền và tiêu chúng ở đâu thì cô ta hoàn toàn không biết.
Đương nhiên Trương Nhất Ngang không hẳn là tin tưởng hết những lời nói này bởi có thể cô ta không muốn tiết lộ tình hình cụ thể của gia đình mình cho người ngoài biết. Dù gì thì chắc chắn Vương Hồng Dân có rất nhiều tiền nếu không đã không cho Lâm Tiểu Phong mượn cả triệu mà chẳng cần phải viết giấy nợ. Điều này cũng chứng tỏ Lâm Tiểu Phong rất được Vương Hồng Dân coi trọng.
Còn đối với độ tin cậy của những lời mà Lạc Tuệ Tuệ nói thì còn cần phải tìm các chứng cứ khác nữa mới biết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK