Hi vọng gì nhỉ? cậu rốt cuộc là đang hi vọng điều gì.
Bước đi của cậu chậm dần, đầu óc chìm vào mớ hỗn độn dường như là không thể tập trung nhìn vào đường đi trước mắt.
Cậu đang hi vọng Trạch Dương là đang để mật khẩu điện thoại 2006 tức là sinh nhật cậu à...nực cười.
Trạch Dương không thích cậu nữa, Trạch Dương thích người khác rồi, còn vì người ta mà chuyển lớp.Trạch Dương thích Tô Vũ Tuần rồi...không thích cậu nữa.
Cậu từ trước đến giờ luôn khẳng định bản thân mình chẳng hề thích Trạch Dương, thậm chí còn chẳng có cảm giác với con trai nữa thì bản thân cậu đang hi vọng vì cái gì chứ.
Một giọng nói thanh niên cất lên ''Của cậu 20 tệ''
Bạch Tuấn Minh giật mình hoàn hồn ngước nhìn lên, là người thu ngân của cửa hàng tiện lợi, trên tay của mình còn cầm một hộp sữa trái cây vị dưa lưới.Cậu vội lấy tiền ra đưa cho thu ngân rồi vội đi về.
''Tinh tong'' Tiếng chuông cửa vang lên Trạch Dương vội đi ra mở cửa liền thấy Bạch Tuấn Minh đứng bên ngoài.
Bạch Tuấn Minh ''Trả điện thoại cho cậu''
Trạch Dương cầm lấy đáp ''À được''
Bạch Tuấn Minh ''Cảm ơn nha''
Trạch Dương giây sau liền cất giọng ''Ừ không có gì''
Cậu quay đi được hai bước rồi lại quay đầu vội cất giọng gọi anh đang định đóng cửa lại ''Trạch Dương''
Trạch Dương nghe tiếng gọi khựng tay lại nhìn cậu bạn nhỏ vô thức đáp ''Hả'' một tiếng.
Bạch Tuấn Minh giật môi ấp úng một hồi mới nói hoàn chỉnh một câu ''Mật khẩu điện thoại của cậu là sao vậy ''
Trạch Dương nhướng mày hiển nhiên cất giọng.
''Là sinh nhật của Vũ Tuần đấy, cậu ấy với cậu sinh cùng ngày cùng tháng luôn ''
Anh phì cười một cái ''Trùng hợp thật ha''
Bạch Tuấn Minh ''....''
''Trạch Dương'' Tiếng của mẹ anh gọi vọng ra từ trong nhà, Trạch Dương vội đóng cửa chạy vào trong chỉ kịp đáp một câu ''Mẹ tớ gọi, pai nha''
''....''
Phút chốc cả hành lang chìm vào yên tĩnh, chỉ còn bóng dáng của Bạch Tuấn Minh đứng im đấy đưa mắt nhìn về phía cánh cửa nhà Trạch Dương vô hồn trên tay còn cầm túi ni long bên trong là vài hộp sữa vị dưa lưới.
Rất lâu trên môi cậu mới nhúc nhích cong lên cười khổ bất lực ''À~ '' một cái rồi quay đầu đi vào căn nhà sát bên.
Thì ra là ngày sinh nhật của Tô Vũ Tuần.
Làm bản thân tự nghĩ nhiều rồi, chỉ biết trách tại sao cậu và Tô Vũ Tuần đều sinh vào ngày 20/06....Ừ trùng hợp thật đến nổi khó tin.
Cậu về phòng vô thức tò mò kiếm danh sách lớp 10-7 quả thật bên trên danh sách ghi rõ Tô Vũ Tuần sinh 20/06/1997....
Sinh vào ngày tháng năm đều giống với cậu, ban đầu còn một chút gì đấy không tin lời Trạch Dương nói, bây giờ thật sự cậu chấp nhận được sự thật rằng Tô Vũ Tuần chính là lý do mà Trạch Dương để mật khẩu điện thoại 2006.
''Điên thật...tại sao mình lại phải đi mò danh sách lớp người ta chứ? ''
''Mày điên rồi Bạch Tuấn Minh ''
Cổ họng của cậu cay cay lại vừa nhói vừa nghẹn không thể tự chửi mình ra hơi được nữa.
Lòng ngực đau lên như hàng ngàn sợi dây thừng thắt chặt siết vào nhau đến mức khó thở mà ho thành tiếng vài cái.
Đôi mắt trong veo là điểm nhấn trên gương mặt của cậu bạn nhỏ đầy ấp thứ chất lỏng bên trong không chứa được rồi lại từ từ tràn ra xuống gò má chạy thẳng xuống cằm rơi vô thức xuống màng hình điện thoại trên tay cậu...
Bạch Tuấn Minh ngồi trong phòng yên tĩnh, khóc không ra tiếng, không nức nở, không nhúc nhích gì hết như đuợc điểm nguyệt, trong lòng dâng lên một đống cảm xúc đan xen chạy va vào nhau rồi vỡ tung thành những giọt nước mắt kia đua nhau chạy vội đứng ở hàng mi ẩm ướt.
Giờ cậu mới phát hiện ra từ nhỏ đến giờ ba mẹ cậu luôn chiều cậu không bao giờ mắng hay làm trái ý cậu muốn, đống bài tập khó nhằn kia cũng không thể làm cậu bực tức mà khóc ấm ức.
Từ nhỏ đến giờ luôn khóc chỉ với lý do dính đến Trạch Dương, lúc nhỏ cậu bị Trạch Dương ăn hiếp nên tức tối mà khóc, đến lúc Trach Dương giở trò đồi bại với cơ thể cậu cũng ấm ức bực tức mà phát khóc, nhưng giờ hắn ta không thích cậu nữa đáng lý cậu phải vui vì thoát được cái bóng uy hiếp đáng sợ kia mới đúng...tại sao cậu lại khóc?
Cậu thích Trạch Dương?
Không.... không phải, cậu trước giờ rất ghét hắn ta.
Chắc Chắn cậu khóc vì vui mừng, đúng! Là khóc vì vui mừng khi được thoát khỏi tên khốn Trạch Dương.
Bạch Tuấn Minh cười nhạt nhìn lên trần nhà.
'' Cậu không theo đuổi tôi nữa, tôi khó tính như vậy lại không thích người như cậu ''
''Trạch Dương cậu vẫn hợp với người khác hơn ''