Mục lục
Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam - Tâm Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới thế công áp đảo của Alpha, thời trang Nguyên sau ba tháng buộc phải tuyên bố phá sản.

Nhìn một loạt nhân viên ngân hàng chạy vào niêm phong nhà, Nguyên Triều đờ đẫn. Mẹ hắn ở bên cạnh khóc lóc không ngừng, ba hắn thì thở dài ngồi ở một bên.

Liếc số hành lý bên chân, lại nhìn ba mẹ già bên cạnh, hắn không khỏi nổi lên cảm giác tội lỗi. Hắn đã mất tất cả, mất người con gái hắn yêu, bây giờ còn mất cả gia sản. Hắn lúc này không khác gì một con chó hoang không nhà.

“Nguyên Triều!”

Hoa An từ xa chạy đến, nhìn hắn đứng bên đống hành lý trước cửa nhà. Không nhịn được ôm chầm lấy hắn, khóc lóc không ngừng.

“Nguyên Triều! Nguyên Triều! Anh đừng lo, em sẽ nghĩ cách giúp anh lấy lại tất cả.”

Nguyên Triều nhìn cô gái đang ôm mình khóc, không hiểu sao, thậm chí còn không có cả sức lực để ôm cô. Hắn bây giờ đã không còn gì cả, chỉ là một kẻ thất bại, hắn không xứng đáng với cô.

Hắn có chút xấu hổ quay mặt đi.



Mẹ Nguyên Triều ở bên cạnh không nhịn được, tiến lên kéo Hoa An ra. Là tại người phụ nữ này, người phụ nữ này đến mê hoặc con trai cô, khiến hắn táng gia bại sản. Vậy mà giờ này cô ta còn dám mặt dày mày dạn chạy đến đây khóc lóc.

“Cô cút đi! Nếu không phải tại cô hại, gia đình tôi sao sẽ đến nông nỗi này.”

Hoa An đau khổ hết nhìn mẹ Nguyên Triều lại nhìn Nguyên Triều, sau đó nói:

“Bác gái, cháu không có. Cháu vẫn luôn cố gắng giúp Nguyên Triều.”

Mẹ Nguyên Triều tức giận mắng: “Cô tránh xa con trai tôi là đã giúp cho chúng tôi nhiều rồi.”

Hoa An đau khổ nhìn Nguyên Triều:

“Anh Nguyên Triều…”

Lúc này, Nguyên Triều lại không dám nhìn vào mắt cô, hắn bây giờ chỉ là một thằng phá sản, khố rách áo ôm, hắn cảm thấy thực khó đối diện với người con gái mình yêu.

“Hoa An, em hãy quên anh đi. Là anh

không xứng với em. Anh…anh bây giờ đã không còn gì. Nếu em đi theo anh, sẽ phải

chịu khổ.”



Hoa An lại tiến lên ôm lấy Nguyên Triều, nước mắt thấm ướt mảnh áo trước ngực hắn:

“Nguyên Triều, em không sợ, em không ngại

khổ. Em sẽ không bỏ anh. Anh đợi em, nhất định em sẽ giúp anh lấy lại được những gì đã mất.”

Nói xong, cô buông Nguyên Triều ra, lại nhìn về phía ba mẹ Nguyên Triều.

“Hai bác, cháu xin lỗi. Nhưng hai bác yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp anh Nguyên Triều lấy lại tất cả. Nguyên Triều, anh hãy đợi em.”

Hoa An xoay người rời đi, trong lòng cô dâng lên quyết tâm, dù có phải chịu tủi nhục ở chỗ tên Trí Nhân kia, dù có phải quỳ xuống với hắn, cô cũng phải giúp Nguyên Triều lấy lại tất cả mọi thứ đã mất.



Gia đình ba người Nguyên Triều bắt xe đi về căn nhà ở quê.

Đây là căn nhà từ thời tổ tiên truyền lại, sau này ông bà hắn làm ăn khấm khá, dọn lên trên thành phố, không còn ở đây nữa, nhưng vẫn luôn giữ lại không bán. Không ngờ đến đời của hắn lại sử dụng.

Nguyên Triều cảm thấy thật thất bại, đi vào trong nhà. Căn nhà tối tăm, bụi bặm, dột nát, không có gì lành lặn.

Hắn vội vàng đi tìm cái chổi, định bụng quét dọn một chút để ba mẹ có chỗ đặt chân, nhưng hắn từ bé đến lớn chưa từng làm những việc này, cầm cây chổi cùn trên tay cứ lóng nga lóng ngóng, càng quét càng bụi, càng quét càng bẩn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực đến thế. Bất lực đến muốn khóc. Nhưng hắn không thể khóc được, hắn còn phải chăm lo cho ba mẹ hắn.

Ba hắn vì bị sốc mà tăng huyết áp, bị đột quỵ, may mắn cấp cứu kịp thời, nhưng sức khỏe suy giảm nghiêm trọng, phần lớn thời gian phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Mẹ hắn vì phải chăm sóc ba hắn mà cũng mệt mỏi quá độ. Mà bản thân mẹ hắn cũng chưa từng phải làm những việc này bao giờ.


Dọn dẹp từ sáng đến tận chiều tối, Nguyên Triều mới nhớ ra nhà hắn từ sáng đến giờ chưa ăn gì. Ba mẹ phỏng chừng là quá buồn nên cũng không thấy đói. Nhưng dù sao ba hắn cũng là người ốm, hắn không thể để ba đói được.


Hắn đi vào bếp, tay chân lóng ngóng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Sau một lúc mới nhớ ra, nhà hắn đâu có gì để nấu. Hắn lại hớt hải chạy ra ngoài, tính đi mua gì đó về cho ba mẹ ăn tạm. Nhưng đây là vùng ngoại ô, gần như không có cửa hàng gì, hắn cũng chẳng biết đi về đâu. Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên một giọng nữ ngạc nhiên vang lên phía sau bên trái hắn:


“Anh Nguyên Triều?”


Nguyên Triều quay đầu lại, nhìn về phía hàng rào căn nhà bên cạnh, nơi phát ra tiếng gọi vừa rồi, cũng kinh ngạc thốt lên:


“Tâm Tâm? Sao em lại ở đây?”


Đúng vậy, cô gái vừa gọi hắn là Tâm Tâm, cô đang cầm một chiếc bình tưới nước trong tay, đứng bên hàng rào hoa *** bụt cao nửa người, nhìn qua bên này, trên khuôn mặt là biểu tình vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.


“Em mua một căn nhà vườn ở đây, đoạn thời gian trước em bàn giao lại công ty cho ba mẹ, sau đó đến đây trồng cây, nuôi gà để giải tỏa tâm trạng một chút.” Nghe Tâm Tâm nhắc đến công ty, trên mặt Nguyên Triều không khỏi xấu hổ. Hắn có biết việc Hoa An dùng hình ảnh bộ sưu tập mới nhất của thời trang Tâm đem cho công ty thời trang Rose, khiến thời trang Tâm rơi vào khủng hoảng tài chính. Dù việc này không phải là chính tay hắn làm, nhưng Hoa An lại là vì hắn mà làm, hắn không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn với cô. Có lẽ, cô cũng vì quá sốc, nên mới chuyển đến đây ở để tạm lánh một thời gian đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK