Minh Tiêu nhìn thiếu niên non nớt lại kiên định, cười khẽ. Ngọc Trúc thấy cô không để trong lòng, tức giận chu miệng, nhăn mặt căm giận mà nói: "Tôi nói thật đấy, cậu nghiêm túc một chút đi."
Tiểu đồng bọn này của cậu ấy mỗi ngày một bộ vô tâm vô phổi, bộ dáng tản mạn lười biếng, nói như thế nào cũng không nghe. May mắn bọn họ hiện tại chỉ là chạy việc vặt, tiếp xúc không nhiều lắm với các khách khứa và các cô nương, nếu về sau đến trước mặt khách nhân hầu hạ, cẩu tính tình này làm sao bây giờ!
Giờ khắc này Ngọc Trúc 12 tuổi không thầy dạy cũng hiểu tấm lòng của người cha già.
Minh Tiêu nhìn cha già ngọc trúc vẻ mặt hận sắt không thành thép đẩy đẩy người có lệ nói: "Được rồi, sắp tới giờ Tuất, mau xuống dưới chuẩn bị mở cửa đi."
Vừa lúc này phía dưới có người tới kêu Ngọc Trúc đi chuẩn bị đồ, cậu bất đắc dĩ thở dài, qua loa nhắc Minh Tiêu ở đâu chờ mình, lúc này mới vội vội vàng vàng đi làm việc.
Giờ Tuất, Yến Xuân Các đúng giờ mở hàng, bởi vì ngày hoa khôi mà ở ngoài cửa người đàn ông chen chúc chờ nhập tiệc.
Bởi vì thịnh hội mỗi năm tổ chức một lần, bên trong bài trí còn xa hoa tráng lệ phung phí hơn ngày thường.
Lúc này trong nhã gian lầu hai, một vị công tử phong lưu phóng khoáng, nhìn cảnh tấp nập dưới lầu, cất lời tán thưởng: "Thương Tĩnh một nơi nhỏ bé ở biên cảnh thế này, vậy mà cũng có khung cảnh phồn hoa như vậy. Bố trí bên trong tinh xảo đẹp đẽ quý giá, không kém hợp hoan lâu lớn nhất kinh thành, chỉ là không biết các cô nương ở đây như thế nào."
Một tiếng cười sang sảng ngay sau đó vang lên, nói: "Liễu công tử kiến thức rộng rãi, có thể được một lời khen này, Yến Xuân Các tất nhiên là có chỗ hơn người."
Người đàn ông nói xong cầm lấy một chén rượu, đi vào trong phòng nâng chén với một người thứ ba vẫn không nói lời nào, cười nói: "Giang huynh hôm nay cần phải tìm mấy cô nương tốt, đừng để Liễu công tử thất vọng mà về."
"Đây là đương nhiên." Người đàn ông họ Giang mở miệng đồng ý.
Chỉ bằng bốn tiếng này, có thể nghe ra giọng nói réo rắt du dương, vang bên tai người.
Giọng nói rất xứng với diện mạo tú nhã đa tình, tuấn mỹ vô cùng, quả thực chính là khuôn mẫu thượng tiên trên cửu thiên.
Hắn thưởng thức ly ngọc trong tay, câu môi cười nói: "Liễu công tử ngàn dặm xa xôi vận chuyển lương thảo vào Thương Tĩnh, lại có Hồ tướng quân, Giang mỗ tất nhiên là muốn nhị vị tận hứng mà về."
Nói xong Giang công tử lắc lắc ngọc linh trên bàn, Hoa ma ma sớm đứng ngoài cửa chờ nghe tiếng liền tiến vào, kính cẩn nghe lời nói: "Công tử."
"Đem chuẩn bị tốt đều đưa lên đến đây đi."
"Vâng." Hoa ma ma khom lưng rũ mi, chậm rãi rời khỏi phòngrồi đi thẳng đến chỗ ngoặt mới khôi phục thái độ bình thường,
Bà ta lạnh giọng phân phó người bên cạnh: "Ta tự mình đi phòng bếp kiểm tra rượu và thức ăn, chuẩn bị tốt cho các cô nương, lát nữa dặn Tuyết Lan cùng các cô nương đứng ở cửa chờ ta."
Gã sai vặt được phân phó, nhanh chân đến phòng nghỉ của các cô nương, trực tiếp truyền lời của Hoa ma ma, cô gái tên Tuyết Lan được tin, ưu nhã đứng dậy nhìn về phía sau.
Bên trong phòng lúc này đều là các cô gái chưa từng tiếp khách, trừ Minh Tiêu, ba cô gái kia là Hoa ma ma cố tình bồi dưỡng, là hạt giống tốt chuẩn bị cho đêm bán đấu giá tới đây, nếu không phải trong tay thiếu các cô nương sạch sẽ nghe lời, Hoa ma ma thật đúng là không lỡ đưa các nàng đi.
Tuyết Lan nhìn mấy cô gái đang thấp thỏm lo lắng trước mặt, hơi hơi thở dài, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, đừng để ma ma đợi lâu."
Vừa chuẩn bị mang theo người ra khỏi phòng, Ngọc Trúc bận việc mãi mới có thời gian,vội vàng ngăn lại, cầu xin: "Chị Tuyết Lan, có thể từ từ một chút không, em có mấy câu muốn nói với Minh Tiêu."
"Việc này..." Tuyết Lan có chút khó xử, mức độ coi trọng của Hoa ma ma với các vị khách ngoài kia cũng không phải một chút, mặc dù nàng ấy có chút tiếng nói trước mặt ma ma, cũng không dám chậm trễ những lúc thế này.
Ngọc Trúc trong lòng nôn nóng, thấy nàng do dự, chỉ có thể túm tay áo cầu xin: "Chị Tuyết Lan chỉ cần một chút xíu thôi, em nói xong sẽ để Minh Tiêu đuổi theo chị ngay, bảo đảm không để ma ma phát hiện."
Tuyết Lan lúc mới vào được mẹ ruột Ngọc Trúc quan tâm, thấy đứa trẻ mình nhìn lớn lên cầu xin, cuối cùng cắn răng đồng ý.
"Được rồi, nhưng phải nhanh đấy, nếu không ma ma truy cứu, chị cũng không cứu được mấy đứa."
Ngọc Trúc vui vẻ, vội vàng tiến vào phòng, đóng cửa rồi kéo tay Minh Tiêu nói: "Nhanh, mau cởi quần áo."
"..." Minh Tiêu trên dưới đánh giá cậu ta một cái, tầm mắt dừng lại ở dưới rốn ba tấc, tò mò hỏi: "Tới kịp sao? Còn cậu từng này tuổi... Phần cứng đã dùng được sao?"
Ngọc Trúc đang thoát quần áo, nghe không hiểu lời này là có ý gì, cởi dây lưng trả lời: "Thời gian không còn nhiều, cậu nhanh cái tay lên."
Nghe được câu trả lời, trong ánh mắt Minh Tiêu mang lên một tia trìu mến, sờ sờ đầu Ngọc Trúc nói: "Vẫn là không được, tôi không thích tay súng siêu tốc. Nhưng cậu tuổi còn nhỏ cũng không cần phải tự ti, tuy rằng khả năng này theo thời gian không nhất định có tiến bộ, nhưng chung quy vẫn còn không gian phát triển."
Một phen nói không đầu không đuôi, nhưng người vẫn không nhúc nhích, Ngọc Trúc ngẩng đầu muốn thúc giục, vừa lúc đụng phải ánh mắt không rõ đang đụng vào thân dưới mình. Cậu sửng sốt, rốt nhận ra ý tứ Minh Tiêu.
"Diệp Minh Tiêu! Tôi đang muốn đổi quần áo với cậu, chờ lát tôi sẽ đi thay câu, đầu óc cậu toàn là suy nghĩ những cái gì thế!"
Cậu thiếu niên nhỏ khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, đỉnh đầu giống như sắp bốc khói đến nơi, cặp mắt tròn xoe trừng Minh Tiêu, khiến người ta không khỏi hoài nghi, nếu không phải thời gian cấp bách, hai người nhất định sẽ phải chiến một hồi sinh tử với nhau.
Trái lại Minh Tiêu, đầu óc chỉ giỏi đọc ý tốt của người khác thành suy nghĩ đáng khinh bị bại lộ, lại không hề hổ thẹn. Cô ồ một tiếng, ngồi lên ghế thêu ngoắc ngoắc ngón tay với Ngọc Trúc.
"Cậu đến đây."
"Làm gì?" Ngọc Trúc cả giận nói.
"Cho cậu xem bảo bối."
"..." Tình huống cấp bách từng giây thế này, Ngọc Trúc không muốn phản ứng cái người này, nhưng thay quần áo là việc cần có đương sự phối hợp, cậu đành phải đè lửa giận đi qua.
"Muốn tôi xem cái..."
Bốp!
Quỹ Quỹ nhìn ký chủ một tay đánh ngất thiếu niên, lắp bắp: "Ký chủ cô..."
"Sao?" Minh Tiêu kéo Ngọc Trúc ngất xỉu ra sau bình phong, nghe hệ thống nói, nhướng mày dò hỏi.
Quỹ Quỹ: "... Ra tay quyết đoán, động tác lưu loát, không hổ là cô."
Anh... Người muốn cứu cô ý, ký chủ còn có thể ra tay, nó còn có thể nói cái gì? Nó còn dám nói cái gì?
Minh Tiêu không để ý tới Quỹ Quỹ nịnh bợ, vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, lúc này mới đi ra khỏi phòng đuổi đám người Tuyết Lan.
Hoa ma ma lúc này cũng đã tới, thấy cô khoan thai tới muộn định mở miệng răn dạy, cuối cùng bận tâm đến khách quý, nên chưa nói gì, chỉ hung hăng liếc xéo Minh Tiêu một cái, quay đầu đeo lên vẻ nịnh nọt cười mở cửa đi vào nhã gian.
ba vị khách nam đang theo dõi tiết mục dưới lầu, nghe được tiếng mở cửa đều không hẹn mà cùng xoay người.
Vị Liễu công tử phong lưu phóng khoáng kia hơi hơi thăm dò, nhìn về phía sau lưng Hoa ma ma, một đôi mắt đào hoa dừng trên mấy người Minh Tiêu, như là đang đánh giá món đồ chơi sắp vào tay mình.
Một lát sau, Liễu công tử thu hồi tầm mắt, phất cây quạt quay đầu cười với Giang công tử: "Xem ra Yến Xuân Các kiếm tiền đều dùng để bày biện, các cô nương đây thoạt nhìn không phù hợp để cùng nhau hưởng thụ cho lắm."
Lời này giống như bàn tay đánh vào mặt Hoa ma ma, sắc mặt bà ta cứng đờ, ngay sau đó cười càng thêm nịnh nọt nói: "Mấy cô nương này là thanh quan, phong vận không đủ nhưng thắng ở thanh thuần, công tử không bằng cẩn thận nhìn một chút, nếu vẫn không hài lòng, nô lại tìm mấy cái tốt lại đây." Nói xong bà ta nghiêng người để cho Liễu công tử xem càng rõ ràng chút.
Hồ tướng quân không muốn ở địa bàn của Giang công tử làm đối phương mất mặt mũi, cũng giúp đỡ giải vây nói: "Liễu huynh làm buôn bán vào nam ra bắc, tất nhiên là kiến thức rộng rãi, ánh mắt cao cũng bình thường, vẫn là để ta xem trước đi."
Ánh mắt người đàn ông đảo qua mấy người, cuối cùng chỉ vào Tuyết Lan nói: "Liền nàng đi."
Tuyết Lan dừng một chút, cũng chưa nói cái gì. Tuy rằng Hoa ma ma nói khách quý thích non, cho nên đêm nay nàng ấy tới chỉ là để đánh đàn, nhưng khách nhân đã coi trọng, vậy không cần biết là bồi rượu hay là đánh đàn, nàng đều không có quyền lựa chọn.
Đang chuẩn bị đi lên trước, bỗng nhiên Minh Tiêu ở bên cạnh cất tiếng nói: "Công tử không bằng đến lượt ta thế nào?"
Lời này vừa nói ra, tầm mắt trong phòng đều dừng lại trên người cô, Hoa ma ma tức giận đến nổi trận lôi đình, bà ta ngoài cười nhưng trong không cười cắn răng nói với Minh Tiêu: "Làm càn, nơi này có chỗ cho mày nói chuyện à."
"Ai." Liễu công tử bỗng nhiên cất lời ngắt Hoa ma ma, cười hì hì nói: "Tiểu cô nương có dáng người giống cây giá đậu này, nhìn kĩ có vẻ dung mạo lớn lên thật đúng là không tồi, trách không được chưa trưởng thành đã thèm khát đàn ông."
Lời này của gã vừa nói vừa cười, nhưng ý khinh miệt không hề che đậy, Minh Tiêu không nói chuyện, chỉ là khinh phiêu phiêu liếc mắt một cái, Liễu công tử cũng không biết như thế nào, thế nhưng bị ánh mắt kia làm cho da đầu tê rần, không dám tiếp tục miệng phạm tiện.
Không có ngắt lời, Minh Tiêu lại nâng nâng cằm với Hồ tướng quân, "Hỏi ông đấy, còn chưa thấy ông trả lời đâu."
Đám người trong phòng lại lần nữa bị vẻ kiêu ngạo này làm cho chấn động, mà Hồ tướng quân thì đen mặt.
Ông ta vốn chính là đại tướng ở tiền tuyến Mạc Bắc, người nhà binh phần lớn tính tình dữ dằn, nào chịu được một kỹ tử (con kỹ, kẻ mua vui) giáp mặt làm càn, ông ta hừ lạnh một tiếng quay đầu nhìn về phía Giang công tử: "Trách không được Liễu huynh coi thường người của Giang huynh, dạy dỗ đúng là chưa đến chốn."
Vị kia Giang công tử nghe vậy mày nhăn lại, vẫy vẫy tay với Hoa ma ma, "Dẫn đi xử lý, còn có lần sau, chức nội quản này của bà cũng nên đổi đi." Từ đầu chí cuối, hắn đầu cũng chưa nâng một chút, càng đừng nói là cho Minh Tiêu vừa gây chuyện một ánh mắt, dường như cô chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng kể, hắn có thể dễ dàng bóp chết.
Hoa ma ma bị Giang công tử nói cho mồ hôi lạnh chảy ròng, nào còn lo lắng lại lấy lòng khách quý, túm Minh Tiêu định dẫn người rời đi.
Ai ngờ Minh Tiêu không biết tốt xấu một phen ném tay bà ta, lấy tốc độ thường nhân không thể đọ mà vọt tới chỗ bàn Hồ tướng quân, loảng xoảng một quyền trực tiếp khiến bàn tiệc lật lên người đối phương.
Quỹ Quỹ nhìn ký chủ mà nó cho rằng phải xem xét thời cuộc rồi mới hành động, không có một tia băn khoăn, cũng không cho nó thời gian phòng bị, thao tác dũng mãnh tấn công người ta, nhưng mà không chờ nó hỏi thăm thì Giang công tử ở bên cạnh nhanh chóng chém ra một chưởng, nó lập tức hô.
"Ký chủ, chú ý..."
Rầm!
Âm thanh bàn gỗ vỡ vụn vang lên, Minh Tiêu vì bảo đảm đối phương ngất đi, lại dùng sức bang bang trên mặt đất vài lần, cho đến khi sàn nhà bị đập lõm thành cái hố, mới buông tay, tư thái thoải mái mà hỏi: "Chú ý cái gì?"
Quỹ Quỹ nhìn cái vị Giang công tử vô luận ở trong trí nhớ nguyên chủ, hay là cốt truyện gốc, đều vô cùng thần bí cường đại, lúc này như chó chết quỳ rạp trên mặt đất, co rúm lại nuốt nuốt nước miếng, chân chó nói: "Chú ý đừng để bị thương tay của ngài."
Mẹ nó, ký chủ nhà nó rốt cuộc là cái chủng loại quái vật gì, sống sờ sờ chỉ bằng vào sức cha sinh mẹ đẻ, K.O. cao thủ tu luyện gần 20 năm.
Anh... Hù chết người ta.
Minh Tiêu nhìn hai người nghe nói là giá trị vũ lực tối cao bị mình nhẹ nhàng chế phục, khinh thường mà bĩu môi, quay đầu đối diện với mọi người đang hoảng sợ, hơi hơi mỉm cười, nói: "Người văn minh như tôi, ghét nhất là sử dụng bạo lực. Nếu không phải vừa rồi đồ chó má không biết điều này dám cự tuyệt, khiến tôi mất hứng, nào đến nỗi đến một bước này."
Nói xong, quay sang cười với Hoa ma ma hai đùi đang run rẩy: "Bà nói có phải hay không."
"Hoa ma ma."
*Ngọc Trúc cute vãi á