Editor: Alice
Dạ Quân Ly cho rằng Vân Thiển có Hoả Viêm Châu chống đỡ sẽ không dễ dàng chết đi, nên hắn càng ra tay tàn nhẫn, roi tiếp theo quất vào cổ y, lại vừa vặn trúng vào động mạch, máu tươi tràn ra như suối, bất luận Vân Thiển có dùng tay chặn lại như thế nào cũng đều vô ích.
Lúc này Dạ Quân Ly mới thu hồi roi Cốt Linh, nỗi kinh hoảng trong đáy mắt hắn chớt loé, hắn cúi người lướt nhẹ qua vị trí mạch cổ, máu mới miễn cưỡng ngừng chảy.
“Yên tâm, chính như lời ngươi nói, ta sẽ không dễ dàng giết chết ngươi.”
“Nhưng nếu ngươi lại khiêu chiến sự nhẫn nại của ta! Ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!” Dạ Quân Ly tăng lớn âm lượng, cả người toát ra lãnh ý.
“Ta cũng lặp lại một lần nữa, ta sẽ không dễ dàng trả lại Hoả Viêm Châu cho ngươi!”
Không ai biết, tại sao Vân Thiển lại cố chấp như thế, y thà chết chứ không buông Hoả Viêm Châu, đối với y mà nói, Hoả Viêm Châu có thể gia tăng một ít thần lực cho y. 𝘛ì𝗺 truyệ𝘯 hay tại ﹍ 𝘛𝚁 U𝙈𝘛𝚁U𝐘ỆN﹒𝑽𝘯 ﹍
Vì vậy, điều này càng khiến Dạ Quân Ly cho rằng, năm đó Vân Thiển là có chuẩn bị mà đến, y tiếp cận hắn là có mục đích, chính là cướp đi Hoả Viêm Châu trên người hắn.
Vân Thiển từ đầu đến cuối đều chưa từng yêu hắn.
Hắn tiện đà vươn tay hướng về giữa mi tâm Vân Thiển, lòng bàn tay chợt xuất hiện một vòng xoáy đen, không ngừng hấp thu thần lực của y.
Lát sau, Dạ Quân Ly mới vừa lòng thu tay lại, cười như không cười mà nhìn chằm chằm Vân Thiển: “Ngày ấy gặp ngươi, cảm thấy thần lực trên người ngươi không bằng hiện tại, Hoả Viêm Châu quả thực rất hữu dụng, đúng không?”
Dường như hắn đã nghĩ ra cách chơi thú vị hơn, môi mỏng cong lên, giọng điệu quỷ dị: “Xem ra thần lực của ngươi còn có chỗ dùng được, tạm thời ta đem ngươi về Dạ Thương Cung, hầu hạ ta ngày đêm, được không?”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'hầu hạ', nghe có vẻ gần gũi nhưng lại khiến kẻ khác không rét mà run.
Vân Thiển biết, ác niệm lớn hơn đang sắp kéo đến, nhưng y vẫn sẽ chống cự, sẽ không giao Hoả Viêm Châu ra.
Bởi vì vừa mất đi vài phần thần lực, hơn nữa còn bị tra tấn một trận, Vân Thiển cơ hồ không thể đứng nổi nữa, y quỳ gối, hô hấp dồn dập.
Nhưng Dạ Quân Ly không hề mảy may thương tiếc, trực tiếp dùng roi Cốt Linh trói y lại, cưỡng chế đưa về Dạ Thương Cung.
Trên mặt đất rất nhanh liền xuất hiện hai vệt máu chói mắt, kéo dài từ Toả Hồn Cốc đến Dạ Thương Cung.
Không ai phát hiện, nước mắt của Vân Thiển cũng chảy cùng với máu, nước mắt trong suốt hoà cùng một thể với vệt máu đỏ thẫm, hoá thành mùi vị chua xót…
“Liếm sạch sẽ máu cho ta!” Dạ Quân Ly khinh thường phun ra mệnh lệnh, ánh mắt hắn lạnh lẽo bắn về phía Vân Thiển đang quỳ trên mặt đất.
Một trận gió quét qua thổi bật song cửa, Vân Thiển đột nhiên cảm giác được một trận ác hàn, giống như có rất nhiều mảnh vụn băng giá đang thấm nhập vào máu, chảy dọc tứ chi xương cốt.
Nhưng y vẫn nhận mệnh, cúi thấp đầu chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh của Dạ Quân Ly.
Lại bất ngờ không kịp phòng bị mà bị người nọ hung hăng đạp phía sau lưng, y nặng nề té ra đất, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Tiếp đó lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ siết cổ, bức ép y nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt chán ghét như đang nhìn một món đồ rách nát sắp bị vứt bỏ.
“Ngươi thà làm con chó bị ta đùa bỡn cũng không nguyện ý giao Hoả Viêm Châu ra! Ta thật sự sẽ giết ngươi!” Dạ Quân Ly bỗng nhiên thẹn quá hoá giận, hắn nghiến răng nghiến lợi mà rít lên với Vân Thiển.
Vân Thiển lại như thấy chết không sờn, không hề có ý khuất phục, y khiêu khích nói: “Có bản lĩnh thì tự lấy, nó đang ở ngay trong cơ thể ta, ngươi trực tiếp khoét trái tim ta ra là có thể lấy được…”
Dường như bị đâm trúng chỗ đau, bàn tay nắm Vân Thiển buông lỏng, Dạ Quân Ly trầm giọng nói: “Ngươi không cần dùng phép khích tướng bức ta, ta sẽ không mắc mưu.”
Hoả Viêm Châu cần người giữ tự nguyện giao ra mới có thể phát huy uy lực của nó, cưỡng chế đoạt đi sẽ khiến nó trở thành phế thạch.
Vân Thiển chợt cười lạnh, phía sau lưng bị Dạ Quân Ly đạp trúng vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, y cố nén đau đớn, cố hết sức nói: “Thứ cực khổ lấy được há lại đem trả về…”
Dạ Quân Ly hiện giờ hận Vân Thiển thấu xương, nếu y không còn Hoả Viêm Châu, liền mất đi tư cách đàm phán…
Y nhất định phải sống sót…