• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào đêm, Phương phủ đèn đuốc sáng choang.

"Cái gì? Có người muốn đồ sát cả phủ ta?"

Phương Dần một thân thư sinh nho nhã khí chất buông chén đũa xuống, giận không kềm được mà hỏi, Khương thị mẹ Phương Vọng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, xung quanh không có người hầu, vì trước khi nói chuyện đã bị Phương Vọng cho lui ra.

Phương Vọng cau mày nói: "Tháng trước, ta đã nghe giang hồ Du Hiệp nói qua chuyện này, cho là lời nói vô căn cứ, hôm nay hỏi Chu Tuyết, mới vừa kiểm chứng, nàng căn bản không phải là sống lại, chẳng qua là có cao thủ thần bí lẻn vào trong phủ lặng lẽ nói cho nàng biết, kích thích đến nàng, dưới tình thế cấp bách, nàng ta nói lung tung thôi."

Phương Dần hừ lạnh: "Đương nhiên là ta không tin cái gì là trọng sinh, chẳng qua là cao thủ kia sao lại tìm nàng ta, sao không tìm ta hay tìm Tứ bá ngươi?

Phương Vọng lắc đầu nói: "Con làm sao biết được, nhưng cha ngẫm xem, ta nghe nói qua, Chu Tuyết cũng nhận được tin tức này, thà tin là có còn hơn là không tin, Phương phủ không đánh cuộc được hậu quả như thế."

Nghe vậy, mặt Phương Dần trầm xuống, suy nghĩ giây lát sau đó hắn vỗ bàn, lưu lại một câu liền rời đi: "Ta đi tìm gia gia của ngươi!"

Khương thị thở dài một tiếng, vừa gắp thức ăn cho Phương Vọng vừa dặn dò: "Vọng nhi, ngày thường ít giao lưu với đám giang hồ nhân sĩ kia đi, quá nguy hiểm."

“Biết rồi mẹ, sau này con sẽ không như thế nữa.” Phương Vọng cười đáp.

Chờ qua kiếp nạn này hắn sẽ theo đuổi Tiên Đạo, võ lâm chó má gì hắn không thèm xông, muốn xông thì xông lên Tu Tiên giới.

Sau khi cơm nước xong, Phương Vọng chờ trong sảnh, Phương Dần đi ước chừng một canh giờ mới trở về, sắc mặt của hắn rất ngưng trọng.

Đối mặt với đứa con trai đã thông minh hiểu chuyện từ nhỏ, hắn không giấu giếm.

"Gia gia của ngươi đã tin tưởng, chuẩn bị nghiêm phòng, những chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, có chúng ta ở đây, Phương phủ không có khả năng xảy ra chuyện."



Nghe nói như vậy, Phương Vọng mới yên tâm, sau đó cáo từ rời đi.

Một đêm này, Phương Vọng nằm mơ, mơ thấy mình ngự kiếm ngao du thiên địa, thành Chân Tiên tiêu dao nhân gian, cực kỳ sung sướng!

Sáng sớm ngày kế, Phương Vọng thức dậy, sau khi rửa mặt, phân phó cho Lý Cửu người hầu thân cận nhất của mình: "Trong vòng sáu ngày, ta muốn một thanh kiếm sắc bén nhất, tốn bao nhiêu tiền cũng không đáng kể!"

Phương Mãnh theo tiên đế nam chinh bắc chiến, chiến công hiển hách, sau khi khai triều tuy bị tước binh quyền, nhưng đổi lại có nhiều của cải, đến đời đệ tử thứ ba Phương Vọng mới giàu có như vậy, mà Phương Dần chỉ có một đứa con trai là hắn mà thôi, hắn muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu, Phương Dần đều cho.

" Được, nhất định sẽ làm cho công tử hài lòng!"

Lý Cửu chỉ lớn hơn Phương Vọng hai tuổi cao hứng, vội vàng rời đi.

Phương Vọng nhân lúc trong viện không người, bắt đầu thử nghiệm thi triển Ngự Kiếm Thuật, lấy thanh gỗ làm kiếm, mặc dù đã luyện Ngự Kiếm Thuật tới Đại viên mãn, nhưng hắn chưa chân chính chiến đấu qua.

Hắn cũng không phải là người tu tiên, dùng chân khí võ phu để ngự kiếm, tiêu hao rất nhiều.

Tốc độ càng nhanh, tiêu hao càng lớn!

Sau khi thử nữa canh giờ, hắn ý thức được mình chỉ có một cơ hội, nhất định phải một kiếm giết được vị Tu Tiên Giả kia.

Giữa trưa sau đó, Phương Vọng đi viếng thăm Chu Tuyết, hắn nghĩ sẽ tìm một chút pháp thuật, sáu ngày, cho dù hắn nắm giữ một bộ công pháp Tu Tiên, cũng không kịp tích góp linh lực của Tu Tiên Giả, chẳng thà nhiều thêm một số thủ đoạn giết địch.

Nhưng mà, Chu Tuyết đã được giải trừ cấm bế, Phương Vọng vồ hụt, chỉ có thể từ bỏ.

Năm ngày sau đó, Chu Tuyết đi sớm về trễ, Phương Vọng vẫn không gặp được nàng.



Trong mấy ngày nay, gia đinh trong phủ ngày càng nhiều, thậm chí Đại bá của Phương Vọng còn trắng trợn mời chào một số nhân sĩ giang hồ trong thành, một số đệ tử Phương gia đang tập võ ở một số môn phái bên ngoài gần Dương Hổ Quận cũng bị triệu hồi về.

Trong đó nhất làm cho người ta chú ý chính là Phương Hàn Vũ con thứ ba của Nhị bá Phương Triết.

Vị Cửu công tử của Phương phủ này lúc còn tấm bé quan hệ với Phương Vọng cũng không tệ, tuổi tác chỉ kém hai tuổi, chẳng qua là năm Phương Vọng bảy tuổi, Phương Hàn Vũ bị đưa đến môn phái võ lâm lớn nhất Dương Hổ Quận tập võ, hàng năm cũng sẽ truyền thư tin về, năm ngoái Phương Dần còn nói hắn đã đạt tới mức độ cao thủ võ lâm nhất lưu, tuyệt đối là thiên tài võ học.

Nhiều năm không gặp, Phương Vọng nhớ khi còn bé thường thường quấn tiểu đường huynh mình, có chút hoài niệm, chẳng qua là bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện cũ.

Ngày thứ sáu, buổi chiều.

Chu Tuyết đi tìm Phương Vọng trước, Phương Vọng đưa nàng vào bên trong nhà, đóng cửa phòng.

Hôm nay Chu Tuyết mặc một bộ quần áo thúc thân đỏ, tư thế hiên ngang, trâm cài tóc ngày thường bị nàng gở xuống, nàng dùng một sợi giây đỏ cột mái tóc của mình ở sau ót, lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo.

Nhìn lạ nhưng rất đẹp.

Phương Vọng nghĩ như vậy, sau đó cùng Chu Tuyết ngồi xuống.

Chu Tuyết từ trong ngực móc ra một cái túi thơm, nói: "Đây là hương cỏ Nhuyễn Cốt tán ta luyện chế, ngươi chỉ cần vẩy một cái vào người địch nhân, chỉ cần đối phương hít phải độc phấn, ba hơi thở là ngã xuống, bất quá tán này chỉ có thể đối phó những cao thủ võ kia lâm, đối mặt với vị Tu Tiên Giả kia lại không có tác dụng, nếu ngươi gặp phải hắn, nhất định phải trốn."

Đối với tộc nhân đầu tiên tin tưởng mình, Chu Tuyết rất có hảo cảm, không hy vọng hắn lỗ mãng, chết vào đêm mai.

Phương Vọng cầm túi thơm lên, không nhịn được hỏi "Tu Tiên giới có phân biệt chính đạo, ma đạo không?"

Chu Tuyết liếc mắt nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hừ nói: "Đương nhiên là có phân, ta chính là tu sĩ ma đạo, nhân ma quỷ quái chết trong tay ta, không đếm xuể, ngươi có sợ hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK