Cứ cách một ngày xe ngựa sẽ đưa các hoàng tử công chúa rời thành ra ngoài trúc hiên này học tập, trong đó có cả Phương Hải Đường và Phàn Phù Dung. Sở dĩ có cả Phàn Phù Dung theo cùng tuyệt nhiên không phải vì đương gia chủ mẫu cho phép nàng truy cầu học vấn, chỉ là luật lệ ở phủ quốc sư không cho phép học đồ vào cửa mang theo cung tỳ nô bộc thân cận, dẹp bỏ thân phận tôn quý sang bên, ai nấy như nhau cùng chung đồng bạn.
Điều kiện này đối với hoàng gia dĩ nhiên quá đáng, dù sao những đứa trẻ đến đây đều là vương tử công nương, sao có thể so sánh đồng bạn như lớp học thường dân? Nhưng hoàng đế vẫn ưng thuận đáp ứng, vậy nên mới thấy hắn đối với vị quốc sư này có bao nhiêu tôn trọng hậu đãi.
Lo lắng ngoại tôn ra ngoài không ai chăm sóc nên Hàn Yên lệnh cho Phàn Phù Dung theo nàng với tư cách biểu tỷ cùng chung học tập, như vậy liền qua mặt được quốc sư thái phó kia. Thực tế Phàn Phù Dung ở bên Phương Hải Đường chính là để săn sóc hầu hạ nàng, làm một nô tỳ thiếp thân.
...
Từ ngày đầu tiên mới bước vào trúc hiên đến nay cũng được khoảng thời gian kha khá rồi. Hạ qua Thu đến, tiết trời hanh hao se se lạnh, dễ chịu và đẹp đẽ.
Chống cằm nhìn ra ngoài khung cửa sổ đan bằng tre nứa đơn sơ, Phương Hải Đường miên man ngắm mặt hồ phẳng lặng biếc xanh không gợn sóng, hai bên rì rào lá đỏ xạc xao, gió thổi qua cuốn theo mấy chiếc vàng vọt buông mình rơi xuống, cảnh sắc giữa Thu đượm buồn, đẹp đến nao lòng.
Ngắm cảnh ngoài song chán ngán, nàng ngó mắt nhìn qua Phàn Phù Dung lúc này đang sắp xếp nghiêng mực thẻ tre, cẩn trọng từng li từng tí, thật là tốt bụng chăm sóc hay chỉ là phô trương diễn trò cho người xem?
Ngẫm lại ngày đầu tiên mới đến nơi này, bỏ qua sự hiếu kì lẫn thích thú của các vị hoàng tử công chúa khi trông thấy dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của Phàn Phù Dung thì thái độ của sư mẫu mới là điều khiến Phương Hải Đường chú ý nhất.
Sư mẫu ở đây ý muốn nói đến vị quốc sư thái phó kia, ban đầu còn tưởng một nam nhân, hoá ra lại là kiều trang mỹ nữ, quả khiến người không khỏi ngạc nhiên. Nhưng bất ngờ hơn hẳn chính là khi nàng vừa đối diện với Phàn Phù Dung thì đã bày ra vẻ mặt thê lương, tặc lưỡi mấy tiếng rồi kêu nàng ấy đến bên cạnh cưng nựng, còn nói cái gì mà..."Tội nghiệp tội nghiệp, một đứa trẻ nhân hậu như vậy mà lại phải chịu nhiều đau khổ, ý trời khéo bày cảnh trái ngang."
Chưa dừng lại ở đó, điều kế tiếp diễn ra mới thực khiến cho đứa trẻ ngang tàng như Phương Hải Đường trăn trở, dù khi ấy chỉ là những ý nghĩ không đầu không cuối và cũng không có câu trả lời nhưng nàng vẫn khó tránh lưu tâm. Rằng sau khi cảm thán với Phàn Phù Dung xong thì sư mẫu bèn nhìn tới nàng, lại kêu nàng đến gần mà đặt tay Phàn Phù Dung vào lòng tay nàng siết lấy, muốn hất ra cũng khó mà hất, vả lại tự dưng Phương Hải Đường ở trước mặt người này thì liền bị sinh ra cảm giác không dám đối nghịch.
Sư mẫu giữ hai bàn tay nhỏ bé của hai nàng trong nhau rồi lại nói..."Thiên ý khó tránh, trân trọng thời gian."
Từ dạo ấy đến nay, Phương Hải Đường cứ vì vậy mà bực dọc bất an.
"Biểu muội, sư mẫu vào lớp rồi, mau đứng lên bái kiến."
Thanh âm Phàn Phù Dung ở bên tai thỏ thẻ nhẹ như mây trời khiến Phương Hải Đường rùng mình.
"Ừ."
Hôm nay, sư mẫu vận lam phục, là kiểu y phục giản dị thanh thoát, thật hợp với tính cách vân đạm phong khinh của nàng. Suối tóc đen huyền tết lại đằng sau, từ gáy thả xuống như thác đổ, phiêu dật theo mỗi bước nàng qua. Trong lớp có vài vị hoàng tử đã vào độ thiếu niên, những kẻ này si mê nhìn ngắm đến độ ngẩn ngơ mất hồn, không thấy đâu khí chất vương giả hoàng tộc.
Phương Hải Đường xem thấy không khỏi bĩu môi khinh miệt.
Tuy thân phận quận chúa này là được phong ban nhưng so sánh quyền lực binh nghiệp mà tổ phụ và phụ thân nàng đang nắm giữ trong tay thì thiên hạ ngoại trừ hoàng đế hoàng hậu thì coi bộ khó ai bì được với một Phương Hải Đường cao cao tại thượng luôn coi trời bằng vung.
Chưa kể tổ mẫu của nàng còn là huyết mạch hoàng gia chính thống, hoàng đế kia còn phải kính lễ mấy phần.
Có điều cây cao đón gió, vòng xoáy vương quyền đã xay nát bao nhiêu máu thịt tanh hôi cũng không đếm xuể nữa, địa vị có một không hai biết đâu cũng chỉ là cái bia bắn đang chực chờ để người ta giương cung xạ tiễn. Dẫu vậy, một đứa trẻ như Phương Hải Đường thì làm sao nhận ra?
Buổi học diễn ra không khác thường lệ, sư mẫu đứng ở phía trên thong dong cầm cuộn thẻ tre không nhanh không chậm giảng giải ý tứ cổ nhân lưu truyền ghi chép trong đó. Khí chất tản mác tựa hồ lưu thủy, thanh tao mà cuồn cuộn, chẳng cần thị uy vẫn ngấm ngầm áp chế được sự tinh nghịch hồ nháo của bọn trẻ ngồi phía bên dưới, không có bất kỳ vị hoàng tử hay công chúa nào dám lơ là khinh suất khi sư mẫu đang truyền đạt.
Sự oái oăm chỉ bắt đầu diễn ra vào giữa ngày học, trong lúc nghỉ ngơi dùng cơm trưa, Phàn Phù Dung lại trở thành tiêu điểm để người ta khi dễ.
Trong số hoàng thất đến học, Phương Hải Đường quen biết không ít hoàng tử công chúa, bọn họ đối với nàng ngoài mặt tỏ ra hảo cảm, trong bụng lại âm thầm mắng nhiếc, mà những kẻ nhìn mặt Phương Hải Đường để sống này chính là con cái của những phi tử đang muốn cầu cạnh thế lực Nguyên gia. Lúc nào cũng vậy, hễ nghỉ trưa liền tụ tập thành một nhóm bày trò tiêu khiển, thường nhật chính là đàm tiếu trêu chọc thân phận Phàn Phù Dung, gặp hôm Phương Hải Đường có chút hứng thú sẽ tạo thêm chuyện đùa bỡn nàng, các hoàng tử công chúa đó cũng thích thú phối hợp cùng chơi.
Tuy nhiên, giữa đám phàm phu vẫn còn một nhân trung long phượng, thiếu niên này danh gọi Hàn Lữ Liên, vốn mang thân phận ngũ hoàng tử, kẻ anh tài văn thao võ lược được lòng hoàng đế nhất, là ứng cử viên vô cùng sáng giá cho vị trí thái tử điện hạ vẫn còn bỏ trống!
Hàn Lữ Liên năm nay chỉ mới 13 nhưng khí độ bộc lộ từ nhỏ, mắt sáng tựa sao, phong thái đĩnh đạc, hoàn toàn cách biệt so với những kẻ đồng trang. Hắn cũng là người duy nhất ở đây không khinh miệt khi dễ Phàn Phù Dung, đối với nàng có nhiều hơn một sự bênh vực.
Cũng như hôm nay, khi bọn trẻ hoàng thất lại lén lút ở sau mé rừng bắt nạt Phàn Phù Dung, xem nàng như tiểu cẩu mà ép buộc quỳ mợp bò tới bò lui còn phải giả tiếng chó sủa gâu gâu thì may thay Hàn Lữ Liên đột nhiên xuất hiện, hắn chứng kiến cảnh tình mà không khỏi bất mãn, lập tức xông vào kéo tay nàng đỡ lên!
"Uổng thay cho các ngươi mang huyết mạch hoàng gia lại đi bày trò hạ tiện thế này bắt nạt một tiểu muội muội vô tội."
Đám hoàng tử công chúa này đối với Hàn Lữ Liên đều là đệ muội cùng cha khác mẹ, dẫu vậy nhưng bạc bẽo nhất chính là gia tộc đế vương, cảm tình còn lạnh lẽo hơn cả dân thường, tuyệt nhiên lợi ích đi đầu chứ chẳng có ai để tâm huyết thống.
Từ trong đám trẻ, Phương Hải Đường như cục bông trắng khoan thai bước tới, đối diện cùng Hàn Lữ Liên vẫn kiêu căng ngạo mạn không hề thu liễm.
"Ngũ hoàng tử lại rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác rồi."
"Mẫn Kỳ quận chúa, đây không phải là biểu tỷ của ngươi sao? Cớ gì lại không biết yêu thương còn bày trò đày ải?!"
Phương Hải Đường thấp hơn Hàn Lữ Liên một cái đầu, nghênh nghênh ngang ngang đứng hất mặt nhìn hắn, lại ngó ra đằng sau thấy Phàn Phù Dung nép ở lưng hắn, bộ dạng khiến nàng cực kỳ chán ghét.
"Chuyện của bổn quận chúa bất cứ ai cũng không được quyền ngăn cản, bao gồm cả ngũ hoàng tử đây, tránh ra!"
"Há lại như thế?! Ngươi ngang tàng hống hách, không còn xem vương pháp ra gì hay sao?"
"Bổn quận chúa chính là vương pháp!"
Dứt lời, Phương Hải Đường vươn tay tát thẳng vào sườn mặt Hàn Lữ Liên, lần đầu tiên có kẻ dám công khai đánh mình như vậy, mà người này cư nhiên còn là một nữ hài khiến cho hắn lửa giận ngập tràn. Vừa lúc bản thân cũng đã giơ cao tay định phản kích thì nội tâm lại kịch liệt run rẩy kiềm nén, hắn đang làm gì vậy chứ? Sao hắn có thể xuống tay với một nữ nhi chân yếu tay mềm được? Không...không thể...
Dựa vào thân phận nam tử, Hàn Lữ Liên bèn áp chế hết thảy cảm giác muốn đối chọi cùng Phương Hải Đường, dẫu sao hắn vẫn chưa phải một nam nhân thực sự trưởng thành nhưng bản thân vẫn luôn mong muốn sẽ trở thành kẻ đỉnh thiên lập địa, phải giống như phụ hoàng trị quốc an dân, không thể tùy tiện nổi nóng được!
Nghĩ vậy, Hàn Lữ Liên hít sâu một hơi, nắm tay Phàn Phù Dung kéo đi khỏi nơi bát nháo đó.
"Phàn Phù Dung, nếu ngươi dám đi với hắn thì đừng bao giờ trở về nhà nữa!!"
Phương Hải Đường tức giận quát lên, gương mặt xanh xao vì hoả phát mà đỏ ửng gay gắt.
Phàn Phù Dung nghe vậy dĩ nhiên không thể cùng Hàn Lữ Liên rời đi được, nàng không muốn bị đuổi khỏi nhà, nàng còn muốn sống bên phụ mẫu, sau này còn phải phụng dưỡng báo hiếu song đường. Nếu bị đuổi khỏi Nguyên gia, một Phàn Phù Dung trước nay chưa từng rời khỏi gia phong biết phải đi đâu về đâu bây giờ?
Nàng ngượng ngùng giằng khỏi tay Hàn Lữ Liên, bỏ ngõ một tiếng "Đa tạ..." Rồi liền quay trở về đứng cạnh Phương Hải Đường, người đang giương giương tự đắc.
"Ài, tiểu muội muội, làm người sống được bao năm? Nếu cứ mãi luồn cúi sẽ phí hoài sinh mệnh, hy vọng ngươi có đủ dũng khí phản kháng cường quyền."
Nói đoạn, Hàn Lữ Liên lắc đầu ngao ngán rời đi. Mà Phương Hải Đường cũng xua tay đuổi đám trẻ hoàng thất rời khỏi.
Rừng thu thay lá nhuộm một màu vàng vọt, chỉ còn lại Phương Hải Đường và Phàn Phù Dung đứng bên cạnh nhau, cảnh vật nhu tình bất đồng cùng hai đứa trẻ.
"Tiểu tiện nhân ngươi to gan thật đấy, vừa bước chân ra khỏi khuê trung đã tìm được nơi dựa dẫm rồi."
"Ta không có."
"Tổ mẫu nói quả chẳng sai, mẫu tử ngươi cũng giống như Du thị, đều là yêu nghiệt hồ ly, chỉ giỏi gieo rắc tai ương, rù quến nam tử."
"Biểu muội, muội muốn trút giận liền có thể trút lên ta nhưng xin muội đừng nói những lời như vậy..."
Phương Hải Đường nhếch môi cười nhạt, nàng khinh rẻ một Phàn Phù Dung diện mạo tuyệt luân nhưng cử chỉ hèn hạ, suốt cả đời chỉ có thể cầu xin năn nỉ.
"Tổ mẫu kêu ngươi đi theo hầu hạ bổn quận chúa nhưng tiểu tiện nhân ngươi lại hùa với tên hoàng tử đó chọc tức ta."
"Ta không có, ta không hề có ý hùa theo ai chọc tức muội cả."
"Câm miệng!"
Theo tiếng quát của Phương Hải Đường, vừa đúng lúc trên trời giáng xuống một đạo thiên lôi, đem bầu trời đang quang đãng phút chốc loé sáng rồi liền đó mây đen kéo về mù mịt như tấm vải liệm sắp trùm phủ lên thiên hạ mênh mông.
Gió lộng từng cơn cuốn theo lá vàng bay tán loạn, giữa khoảng đất trống nơi mé rừng, đột nhiên không gian trở nên vô cùng âm u quỷ dị. Nhìn sâu vào khu rừng tựa hồ Phương Hải Đường và Phàn Phù Dung đang đối diện trước một hố đen dẫn về địa ngục, từng nhánh cây đung đưa run lắc không khác nào cánh tay quỷ sứ đang chực chờ lôi kéo họ vào trong.
Phương Hải Đường cảm thấy sóng lưng lạnh toát, tự dưng nỗi sợ tràn về khiến nàng quên mất cả chuyện đang chất vấn Phàn Phù Dung.
Hai đứa trẻ đơn độc đứng giữa chốn hoang liêu, bầu trời xám xịt đặc quánh, chốc chốc lại có tiếng sét nổ vang rền khiến người không khỏi bất an.
"Ch..chuyện gì xảy ra vậy?"
Phương Hải Đường ấp a ấp úng.
Phàn Phù Dung nheo mắt nhìn lên bầu trời rồi lại nhìn sang Phương Hải Đường.
"Chắc là sắp có bão rồi."
"B..bão?! Bây giờ? Vào mùa này?"
"Chúng ta mau trở về trúc hiên thôi."
Lúc vừa định nhấc bước thì bất chợt một trận gió nổi lên, dữ dội đến mức cơ hồ muốn thổi tung hai đứa trẻ bay lên trời.
"Ahhh!!!"
Phương Hải Đường thế trụ yếu ớt bị gió quật đến mức ngã vật xuống đất, nàng sợ hãi hét lên chỉ biết co mình chịu đựng. Trên đầu, sấm sét vẫn ầm ầm vang, cuồng phong lùa qua khe núi tạo thành những tiếng hú như loài yêu quái đang chuẩn bị xông ra bắt người ăn thịt.
"Ôm ta, ôm chặt ta!"
Phàn Phù Dung bất chấp chính mình cũng đang bị ngã nhào mà lao tới ôm lấy Phương Hải Đường co ro chật vật, để cho nàng nép vào ngực mình, dùng chính thân thể tận sức che chắn chống đỡ!
Như bắt được điểm tựa an toàn nhất trên đời, Phương Hải Đường ôm chặt lấy vòng eo Phàn Phù Dung một chút cũng không buông, sợ đến nỗi nhắm mắt không dám hé nhìn khung cảnh đảo điên xung quanh mà chỉ có thể vùi mặt vào lòng Phàn Phù Dung nức nở khóc.
"Đừng sợ, đừng sợ, có biểu tỷ ở đây, biểu tỷ ôm muội."
Phàn Phù Dung gắng gượng vỗ về nhè nhẹ lên tấm lưng lạnh ngắt của Phương Hải Đường hòng để trấn an. Rồi nàng cố vực dậy tiểu bá vương ban nãy vừa bắt nạt mình đứng lên, hai đứa trẻ dắt dìu nhau lê từng bước ngắn khó nhọc trở về trúc hiên trong sự kinh hoàng tột độ.
Đợi khi Phàn Phù Dung đã đỡ được Phương Hải Đường an toàn bước vào bên trong gian nhà thì vị thái phó kia nãy giờ vẫn đứng ở vách đá cao cao lặng lẽ quan sát mới chầm chậm rời đi. Lam y tung bay theo mỗi bước nàng thi triển khinh công, trông qua giống như là đang lướt gió đạp mây bay về.
...
"Cháu ngoan của ta, cháu ngoan của ta sao lại thành ra cái bộ dạng tả tơi này vậy chứ?!"
Hàn Yên đón lấy Phương Hải Đường hồi phủ mà đập thẳng vào mắt nàng là dáng vẻ đầu tóc bù xù, trang y lộn xộn của tiểu ngoại tôn khiến cho không khỏi cả kinh.
Khắp Nguyên phủ cũng được phen nháo nhào náo nhiệt.
Dường như đã chịu nỗi ủy khuất tột cùng lắm vậy, Phương Hải Đường oà khóc kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra cho mọi người trong gia quyến tường tận, hận không thể kêu tổ phụ và phụ thân lập tức xuất binh đuổi cùng giết tận cơn cuồng phong đáng ghét đó!
Nguyên Thế nghe xong thì tặc lưỡi, hướng mắt nhìn sang phía Phàn Phù Dung đang đứng cạnh Nguyên Cầm. Quan sát thấy nàng thân thể y phục rách rưới tả tơi còn hơn cả Phương Hải Đường, trên mặt dường như bị cứa qua mấy đường nông sâu, bụi cát vương đầy, nhạt nhòa châu lệ. Nhưng biểu cảm cơ hồ vẫn chẳng có chuyển biến gì đáng kể, vẫn bình bình đạm đạm, khó nhìn thấu được tâm tư.
Hắn kề tai Hàn Yên thì thầm to nhỏ gì đó, rồi Hàn Yên bèn lên tiếng.
"Ta đã căn dặn ngươi phải chăm sóc tốt cho Đường nhi."
Nguyên Cầm cảm giác như nữ nhi của mình lại sắp sửa gặp hoạ thì không khỏi bất an, giữ tay nàng nắm chặt.
"Thưa chủ mẫu, con đã cố gắng lắm rồi, nhưng trận cuồng phong đó thật sự quá lớn, nên..."
"Ngươi còn trả treo với ta?"
Chợt, Phương Hải Đường gạt nước mắt chen vào.
Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, nàng nói.
"Cũng may là có Phù Dung, nếu không con cũng không biết bây giờ đã bị cuốn bay đi đâu rồi."
Lần đầu tiên, lần đầu tiên suốt nhiều năm như vậy Phương Hải Đường chính miệng mở lời nói giúp Phàn Phù Dung. Và đây là sự chân thành của nàng, tuyệt nhiên không phải vì muốn bày trò bỡn cợt.
"Tổ mẫu, chúng con mệt lắm rồi, người cho phép Đường nhi và Phù Dung về nghỉ ngơi nha, sớm mai con sẽ đến vấn an tổ mẫu và tổ phụ."
"Được rồi, về nghỉ ngơi cho tốt."
Hàn Yên đặt xuống trán Phương Hải Đường một nụ hôn, sau liền phất tay ra hiệu để Nguyên Cầm và Nguyên Thi mang hai đứa trẻ trở về tư phòng.
Đến khi bên trong đại sảnh chỉ còn lại Hàn Yên và Nguyên Thế hai người mới thần bí nhìn nhau. Dường như ai cũng ngấm ngầm thấu hiểu sự việc ngày hôm nay sẽ mang lại bao nhiêu thay đổi chuyển biến.