Mộ Vân Trạch xách trong tay cái vali đang đứng bên lề ngã tư đường. Cậu ngơ ngẩn đứng tại chỗ, trên mặt mang vẻ hoảng hốt. Bởi vì cậu vội vàng dọn đồ, nên cậu không có nhiều thời gian để chuẩn bị, tài khoản mà đột nhiên bị trừ quá nhiều thì anh trai của cậu nhất định sẽ nghi ngờ. Nên cậu chỉ kịp mang theo vài bộ quần áo, bên dưới quần áo là mấy xấp tiền khoảng chừng mấy ngàn vạn*
*1 Vạn sẽ bằng 10 nghìn
10 vạn = 10 x 10.000 = 100.000 (Mười bạn bằng một trăm nghìn)
100 vạn = 100 x 10.000 = 1.000.000 (Một trăm vạn bằng một triệu)
1.000 vạn = 1.000 x 10.000 = 10.000.000 (Một nghìn vạn bằng 10 triệu)
Cậu thật sự muốn chạy trốn khỏi đây ngay lập tức, cậu biết mình đánh sẽ không lại, nên chỉ có nước trốn đi.
Vào khoảng khắc đó, cậu thật sự điên rồi.
Cậu không ngờ thời điểm nguyên chủ và Lê Lan ở bên nhau không phải là sau tai nạn xe, mà có thể là sớm hơn cậu nghĩ!!!
Như vậy là đã chấm hết rồi sao? Càng làm cậu sợ hãi hơn đó là cậu phát hiện ——cậu không thể khống chế được cơ thể mình!
Không phải bởi vì đối phương xinh đẹp mà cậu ý loạn tình mê. Mà thật sự là cậu hoàn toàn không điều khiển được cơ thể mình!
Giống như cái thân thể này còn sót lại chút ý thức, cậu nhớ rằng ngày hôm đó đã đẩy Lê Lan ra nhưng không hiểu sao thân thể không chịu nghe lời lại chuyển sang thành ôm Lê Lan. Cậu rất muốn buông ra nhưng thân thể không nghe theo lại đi hôn nàng. Cùng lúc đó vô số mảnh kí ức của nguyên chủ bắt đầu hiện ra, hai người họ đã từng thân cận với nhau.
Cậu vốn nghĩ chỉ cần rời xa vị hôn thê của nam chính, rời xa người anh trai thì có thể sống một cuộc sống bình thường. Nhưng hiện giờ tất cả đã bị náo loạn cả lên, cậu cùng Lê Lan dây dưa không rõ, cơ thể lại không chịu nghe lời. Mẹ nó!!
Nên giờ cậu chỉ có nước chạy trốn!
Một trận mưa trút xuống, tuy là mùa xuân nhưng lại rất lạnh lẽo, âm u.
Cậu chỉ khoác chiếc áo khoác mỏng, tay cầm theo va li nhưng cậu chập chững không biết nên đi về đâu...Dù sao cũng không thể ở thành phố Kinh Đô này nữa, vậy chỉ cần ra sân bay, đi càng xa càng tốt, tìm một nơi mà không ai có thể phát hiện ra.
Nghĩ vậy cậu liền bắt đầu hành động, cậu giơ tay bắt taxi. Nhưng bởi vì trời đang mưa, tất cả xe có lẽ đã đón được khách nên cậu chẳng bắt được xe. Môi cậu có chút trắng bệch do lạnh, biết vậy cậu đã mặc nhiều quần áo ấm hơn.
_____________________
Phương Tuấn Ninh đang chạy xe trên đường. Hắn vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hắn thấy một thân ảnh quen thuộc. Người thiếu niên đang mặc chiếc áo khoác đen, duỗi tay đón taxi. Phương Tuấn Ninh nhíu mày, lái xe chạy đến chỗ thiếu niên, nhưng đường xe qua lại rất đông, trong lòng thở dài một tiếng, đột nhiên trước mắt thân ảnh của người thiếu niên bất ngờ ngã xuống.
"Két ——" Phương Tuấn Ninh lập tức thắng xe.
*
Mộ Vân Trạch vừa mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là trần nhà màu trắng, trong không khí tản ra mùi nước sát trùng nhàn nhạt.
Như thế nào lại là bệnh viện? Cậu có chút bực bội, đời trước cậu ở đây đủ lắm rồi!
Cậu ngồi dậy, phát hiện chính mình không phải ở trên giường bệnh. Mà là nằm trên sô pha, cách đó không xa là cái bàn, trên bàn bày chén trà, ống đựng bút, khung mắt kính, cùng mấy chồng sách thật dày.
Trong nhà không có một bóng người. Cậu đây là đang ở nơi nào?
Đúng lúc có người đẩy cửa từ ngoài vào, nhìn cậu, nói: "Tỉnh rồi sao?"
Người nọ khoác áo blouse trắng, dáng người cao gầy, gương mặt ôn hoà, ngón tay thon dài cầm ly giấy đưa cho cậu: "Uống cà phê nóng cho ấm."
Cậu tiếp nhận cà phê, cười cười: "Cảm ơn." Giống như đối phương cảm thấy như ngoài ý muốn
Nhưng Mộ Vân Trạch không thấy, tự mình uống cà phê.
Người nọ ngồi vào sô pha đối diện nói: "Có lẽ cậu chưa ăn gì nên bị tuột huyết áp rồi ngất xỉu ở ven đường"
Mộ Vân Trạch không chút để ý mà a một tiếng. Thật sự quá mất mặt, chạy trốn mà cũng có thể chật vật như vậy sao. Đem chính mình sống sờ sờ đói hôn mê bất tỉnh.
Cậu bưng cà phê ngẩng đầu cười hề hề: "Anh cứu tôi sao?"
Đối phương gật gật đầu, ánh mắt nhìn cậu như đang nghiên cứu.
Cậu nhìn xung quanh đánh giá hỏi: "Nơi này là văn phòng của anh?"
Đối phương nói: "Không phải, là phòng nghỉ."
Cậu thầm nghĩ —— không tồi không tồi, tuổi còn trẻ, thanh niên tài tuấn.
Cậu một hơi uống hết cà phê, đứng lên, đi đến góc phòng, hướng tới vali của cậu.
Mộ Vân Trạch lôi kéo vali ra tới cửa, quay đầu cảm ơn người nọ, nói: "Cảm ơn bác sĩ, tôi phải đi rồi."
Âm thanh phía sau vang lên, "Mộ Vân Trạch."
Cậu quay đầu lại, đối phương không biết từ lúc nào đã đeo thêm mắt kính, thoạt nhìn càng thêm nho nhã dáng vẻ thư sinh.
Đối phương biểu tình trong nháy mắt có chút bất ngờ, như có chút hối hận vì đã kêu cậu.
Cậu dừng chân, quay đầu kinh ngạc hỏi: "Anh biết tôi sao?"
Phương Tuấn Ninh cười khổ một tiếng: "Cậu đã quên tôi rồi sao"
Má ơi! Cậu hiện tại còn đang có bóng ma tâm lý đối với Lê Lan, cậu cảm thấy thế giới đều đang bắt đầu trở nên suy sụp. Giờ thêm một người nữa! Lại là ai nữa đây?! Không phải nói chứ tiểu thiếu gia này làm gì có bạn?!!
Trong nháy mắt, đầu cậu đau như muốn vỡ ra, trời đất quay cuồng. Những kí ức của nguyên chủ bắt đầu hiện lên như những thước phim.
Ba năm trước, Khoa y đại học Kinh Đô.
"Trương Hữu Bân"
"Có ——"
"Từ Viện Viện"
"Có ——"
"Tưởng Mạnh Vĩ"
"Có ——"
......
Trên bục giảng phòng học, Phương Tuấn Ninh đứng ở đó mang mắt kính, mặc sơ mi trắng, trong tay cầm sổ điểm danh.
Trong phòng học những nữ sinh khe khẽ nói nhỏ ——
"Học trưởng Phương Tuấn Ninh hôm nay lại tới dạy thay thầy Vương!!"
"Ai ai, tớ hy vọng thầy Vương mỗi ngày đều bận, như vậy học trưởng đẹp trai của tớ mới có thể tới giảng thay!!"
"Thầy Vương mà nghe được là cậu toi đời đó nha hahaha."
"Ha hả! Thầy Vương một lòng đang hợp tác với người ta, căn bản đâu rảnh tới quản."
Phương Tuấn Ninh dùng bút đánh dấu điểm danh, tới cái tên tiếp theo: "Mộ Vân Trạch"
...... Không ai trả lời.
"Mộ Vân Trạch"
Tất cả đều lặng im.
"Có ——" Thiếu niên mang giọng lười biếng đáp.
Phương Tuấn Ninh liếc nhìn, thiếu niên mặc một cái áo thun đen, tóc mái có chút dài che đi đôi mắt nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tú.
Phương Tuấn Ninh khép sổ điểm danh nói: "Đã đủ, chúng ta bắt đầu vào học."
Mộ Vân Trạch có thể vào đại học là một kỳ tích. Bởi vì hôm thi đại học sáng không biết cậu ăn trúng cái gì, cảm thấy bụng đau, ngồi xổm trong phòng vệ sinh một hồi lâu vẫn chưa ra.
Mộ Vân Thiệu chờ ở ngoài cửa phòng vệ sinh, nôn nóng nói: "Vân Trạch, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Vẫn chưa." Mộ Vân Trạch tức giận nói.
"Vân Trạch......Nếu không đi bệnh viện đi."
"Không đi."
"Vân Trạch, hôm nay em thi đại học đó."
"Câm miệng, phiền quá." Thiếu niên hô từ trong phòng vệ sinh truyền đến.
Cứ như vậy, Mộ Vân Trạch bỏ thi. Đương nhiên việc này cũng không đáng lo ngại. Chỉ cần Mộ Vân Thiệu tài trợ, thì Mộ Vân Trạch thích đi đâu cũng được.
Mộ Vân Trạch nhìn danh sách các trường đại học, cuối cùng dừng bút ở một chỗ: "Nơi này"
Mộ Vân Thiệu khiếp sợ nói: "Đại học Kinh Đô khoa Y? Vân Trạch em muốn học y? Không phải là không thể, chỉ là...em không biết gì hết, hơn nữa học y rất vất vả."
Mộ Vân Trạch không phản ứng đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn xa xăm nói: "Muốn nơi đó."
Tiểu thiếu gia liền như vậy được học y.
Chuông tan học vang.
Phương Tuấn Ninh nhìn liếc mắt người thanh niên phía xa, nói: "Mộ Vân Trạch ở lại, các bạn đồng học tan học."
Các nữ sinh động tác chầm chậm đứng dậy, lục tục đi ra ngoài. Mấy trăm người lúc nãy còn ở phòng học bây giờ lại chẳng còn một ai.
Mộ Vân Trạch vẫn ngồi tại chỗ không đứng dậy, Phương Tuấn Ninh dọc theo bậc thang bước đến bên người thiếu niên rồi dừng lại.
Thiếu niên lười biếng ngẩng đầu, ngủ đến mức cảm thấy mơ hồ.
Phương Tuấn Ninh đứng khoanh tay, ngữ khí không chút gợn sóng: "Tôi đã nhìn qua video thực nghiệm giải phẫu của cậu."
Mộ Vân Trạch xem người liếc mắt, cười nói: "Lão sư có gì chỉ giáo?"
Phương Tuấn Ninh nói: "Tôi vẫn chưa yêu cầu cậu đi giải phẫu các cá thể sống, với cả phòng thí nghiệm có formalin* vì sao không sử dụng?"
Mộ Vân Trạch "A" một tiếng, nói: "Nguyên lai là vì cái này. Tôi không cần. Tôi muốn tự mình làm, không cần phiền toái đến phòng thí nghiệm."
Phương Tuấn Ninh nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tự mình làm?! Cậu không tiêm thuốc tê, trực tiếp giải phẫu, chúng kêu la thảm thiết, máu văng tung toé trực tiếp bắn vào màn hình?!"
- ----------------------------------------