Mục lục
Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả Nguyễn Hạ cũng bắt đầu đồng cảm với cậu bé.

Bạn nhỏ nhìn Nguyễn Hạ một chút, rồi lớn tiếng nói vào điện thoại: "Ba, con nhớ ba lắm!"

Ngay sau đó, Nguyễn Hạ lập tức nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ đầu bên kia truyền đến.

Bản thân cô là một người yêu thích sắc đẹp cộng thêm thanh khống, lúc này Nguyễn Hạ cảm thấy lỗ tai của mình cũng muốn mang thai rồi.

"Ba cũng nhớ Vượng Tử, mấy ngày nữa ba sẽ trở về, sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho Vượng Tử." Nguyễn Hạ dám khẳng định, Tống tiên sinh dành hết tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng cho đứa con này.

Cho dù như thế nào, người đàn ông ở đoạn mở đầu đã phải đi "Lĩnh cơm hộp" thật sự là một người ba tốt.

"Không cần chờ mấy ngày!" Bạn nhỏ phấn khởi nói: "Mẹ nói ngày mai sẽ dẫn con đến chỗ ba!"


"Ồ!" Anh hình như thu lại ý cười, dừng một chút lại hỏi: "Mẹ dẫn con đến chỗ ba?"

"Đúng vậy nha!"

"Mẹ nói vậy sao?"

"Đúng vậy!"

Nguyễn Hạ nghe thấy giọng điệu này của anh, thì biết, lúc này anh đang nghi ngờ.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng bên trong tiểu thuyết này Tống tiên sinh sẽ bảo cô nghe máy, hỏi cho rõ ràng đến cùng là có chuyện gì xảy ra, cho nên cô đã nghĩ sẵn trong đầu, sửa đổi nhiều lần, liên tục xác định lí do giải thích không có sơ hở gì, nào biết được Tống tiên sinh chỉ nói là: "Ừ, ba đã biết, vậy thì ba chờ con đến."

Nguyễn Hạ: "..."

Dù có nghi ngờ, ngay cả ý nghĩ nói chuyện điện thoại với vợ cũng không có, có thể nói hai vợ chồng so với người xa lạ còn không bằng.

Anh không muốn nói chuyện với cô, cô cũng không muốn nói, rất tốt, nếu như nguyên chủ và Tống tiên sinh thật sự có tình cảm với nhau, cô thật sự không biết phải làm gì cả.

Nói cho cùng mặc dù hiện tại cô là Nguyễn Hạ, nhưng Tống tiên sinh cũng không phải là chồng của cô, trong lòng coi một người xa lạ là chồng, tâm lý của cô không tốt đến như vậy đâu.



Giống như cậu bé mập mạp dính cô trước mắt này, mặc dù rất đáng yêu, bề ngoài cũng rất moe, một đứa bé đang ở trong độ tuổi ngây thơ nhất, Nguyễn Hạ cũng không có cách nào coi nhóc như đứa con trai của mình được.

Ừm, nhưng cô là một người dì tốt, cũng không cần có cảm giác thay thế, biến mình thành vợ và mẹ ruột của người ta.

Tống Thư Ngôn nói cậu có phòng ngủ riêng, nếu như Tống tiên sinh ở nhà, hai ba con sẽ ngủ chung phòng, nếu như anh không ở nhà, đứa nhỏ sẽ ngủ cùng bảo mẫu, nói tóm lại, kể từ khi sinh ra thì cậu không bao giờ ngủ cùng nguyên chủ cả.

Bởi vậy có thể đưa ra kết luận, kể từ buổi tối ngày hôm đó, cho dù là sau này hai người kết hôn, Tốn tiên sinh và nguyên chủ đã phân phòng ngủ, có điều Nguyễn Hạ cảm thấy, chỉ làm có một lần thôi mà nguyên chủ có thai luôn, có thể thấy được đã tốn không ít công sức…

Cái này cũng không kỳ lạ, trong ký ức của nguyên chủ, sau khi, Tống tiên sinh biết mình bị gài bẫy, đối với một người phụ nữ như vậy, anh cũng chẳng có tình cảm gì. Chẳng qua là vì nguyên chủ đã sinh con, đưa ra yêu cầu kết hôn và còn khẳng định sau khi kết hôn, cô ấy sẽ không đòi hỏi gì nữa, cũng không quản lý anh. Điều này có thể hiểu rằng, nguyên chủ vốn cũng chẳng muốn tình yêu thật lòng của Tống tiên sinh, cô ấy chỉ muốn không bao giờ cần lo về cơm áo gạo tiền.

Có khả năng Tống tiên sinh coi đây là một cô gái kỳ lạ, tuy anh cũng chẳng muốn có một cuộc hôn nhân như vậy, có điều lúc đó nguyên chủ đã mang thai, anh lại không muốn con mình trở thành con ngoài giá thú, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng. Sau khi kết hôn, họ cũng chẳng được coi là hai người cùng chung sống, cùng lắm chỉ được coi là bạn cùng nhà.

Quả thực, cuộc sống của họ rất bình yên, nước sông không phạm nước giếng, cứ như vậy trôi qua bốn năm.

Họ chưa từng xảy ra cãi vã, vì cơ hội gặp mặt cũng chẳng có nhiều. Nguyên chủ chỉ muốn đòi tiền, muốn cuộc sống sung sướng sau sinh. Còn vị Tống tiên sinh, cuộc hôn nhân này vốn cũng chẳng phải do anh cam tâm tình nguyện, anh cũng không thích nguyên chủ, cho nên về sau càng ngày càng ít về nhà.

Kỳ thực, nếu hai người kia không có ý kiến, thì chắc chắn đây vẫn được coi là một cuộc hôn nhân đấy chứ.

“Hôm nay con muốn ngủ cùng mẹ.” Người bạn nhỏ bắt đầu làm nũng, nhất định lăn lóc ở trong phòng cô, không chịu đi.

Đứa trẻ này nhất định là “Được voi đòi tiên”, ngày hôm nay được mẹ cùng cười, lại còn ôm bé, vậy là trí nhớ như một con cá vàng, quên luôn những vô tâm trong quá khức của mẹ.

Nguyễn Hạ có chút do dự, ngay từ khi còn nhỏ, cô đã bắt đầu ngủ một mình. Cho dù là cùng bạn thân đi du lịch, nhất định phải đặt phòng có hai giường.

Tống Thư nhìn thấy sự do dự của Nguyễn Hạ, liền nằm uỵch xuống giường, nhắm chặt hai mắt, lớn tiếng nói: “Con ngủ rồi, mẹ đừng gọi con dậy nhé.”

Hôm nay nhất định phải ngủ lại.

Nguyễn Hạ là một người trưởng thành, tuy rằng có lúc cảm thấy trẻ con rất phiền phức, thế nhưng phần lớn thời gian, cô vẫn rất kiên trì với trẻ con, nghĩ lại nhóc cũng rất đáng thương, liền mềm lòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu: “Vậy con ngủ đi.”

Chơi cùng trẻ nhỏ cũng là một việc làm chân tay tương đối mệt nhọc. Nhóc muốn cô cùng chơi, một lúc lại chơi xếp gỗ, một lúc thì lại muốn chơi trốn tìm. Kết thúc một ngày, Nguyễn Hạ đã mệt đến bò ra rồi,



Đứa nhỏ này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, Nguyễn Hạ vừa đặt lưng xuống đã ngay lập tức tiến vào mộng đẹp.

Hôm nay, cô cũng lại mơ thấy nguyên chủ.

Vẫn là khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, nói với cô: “Người đàn ông kia cho cô, đứa nhỏ cũng cho cô, cô đừng nghĩ cách quay về nữa. Cô muốn trở về thì cô về, tôi không đi.”

Nguyễn Hạ kinh ngạc: “Bọn họ cũng đâu phải chồng con của tôi, tại sao tôi lại phải đi dọn rác chứ?”

Tự cho mình là đúng à?

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Hạ cũng không biết đó chỉ là một giấc mơ hay cô thật sự đã trao đổi cùng nguyên chủ nữa.

Tiềm thức nói cho cô biết, đó là sự thật.

Nguyễn Hạ đang muốn mắng người đây.

Sau này đừng bao giờ mơ thấy người phụ nữ kia nữa, trong mơ còn bị tức chết, cái đám người này.

Đàn ông có thể là đầu heo không cần, có điều đến con mình cũng không muốn nhận thì đúng là không có chút tình người nào, ôi xã hội, xã hội.

Nguyễn Hạ nhớ đến tương lai của nguyên chủ trong cuốn tiểu thuyết, cô lại thoải mái hơn.

Cô đặt vé máy bay vào mười hai giờ trưa. Từ nhà họ Tống đến sân bay, tính cả tắc đường, chắc sẽ mất 40 phút. Nhìn điện thoại thấy còn rất sớm, nên cô để cho dì giúp việc sau khi làm bữa sáng xong thì về nghỉ ngơi.

Nghỉ nhưng vẫn được phát tiền lương như bình thường, dì giúp việc vô cùng vui mừng. Đi làm việc ở nhà này rất tốt, ông bà chủ ra tay hào phóng hơn nữa cũng chẳng khó tính.


Bữa sáng trên bàn rất phong phú, có ngô, cháo thịt nạc và bánh bao.


Vượng Tử bóc vỏ trứng gà, đặt vào trong bát của Nguyễn Hạ, cậu bé nhìn cô với đôi mắt lấp lánh: “Mẹ ăn lòng trắng trứng đi, con ăn lòng đỏ.”


Quả thực, nhóc con này rất đáng thương.


Bây giờ đã có thể được, sau này thằng bé nhất định sẽ rất đẹp trai, cũng khó trách vì sao nữ chính kia lại yêu nhóc con này đến độ không tự kiềm chế nổi như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK