Tôi có thói quen rất xấu là thường chiều chuộng một người quá mức, sau khi thấy người đó thỏa mãn mỉm cười hạnh phúc, thì một giây tiếp theo, sự nuông chiều đó sẽ không cánh mà bay, cứng rắn lôi người đó từ trên thiên đường ngã xuống 18 tầng địa ngục. Sự thay đổi lớn như một dòng sông so với biển cả mênh mông, sợ là ai cũng không chịu nổi.
Mà thói quen đó, cũng không phải tôi tự nghĩ ra. Nó là do tôi học được từ một ai đó, nếu tức tối muốn trả thù thì xin mời chuyển mục tiêu tới một người khác. Ai đó ấy chính là Từ Khả Lâm.
Nhưng mà, đối xử như vậy với Tiết Vấn Khu, có nên hay không? Bản thân tôi cũng không biết nữa.
Tôi thích đôi mắt xinh đẹp của anh ta, khi cười lên, đuôi mắt cong lên híp lại, không thích nói nhiều, mồm mép cũng không dẻo quẹo chuyên lấy lòng các nữ sinh như nhiều người khác. Nhưng ngày này qua ngày khác, chàng trai thông minh như anh ta, trên người tản ra mị lực của một người đàn ông đã trưởng thành làm cho tôi muốn hít thở cũng khó khăn, mang theo tâm hồn nghịch ngợm thích vui đùa, giống như loại sôcôla thơm nồng phía trên trang trí với những trái anh đào đỏ mọng. Tôi muốn phủng anh ta trong bàn tay rồi hung hăng đẩy ngã anh ta.
Đêm đó, khi tôi nằm trên giường, trong bóng tối trợn tròn mắt, không khí lạnh lẽo trong nhà càng đè nặng, gương mặt của Tiết Vấn Khu trong đầu tôi không ngừng hiện lên rồi lại biến mất trong chớp nhoáng. Cảnh tượng đêm đông ấy không ngừng tái hiện trong bộ não, trong nháy mắt đó, tôi biết rõ, tôi sẽ không yêu anh ta, chỉ là muốn sủng ái anh ta mà thôi.
Một năm im ắng dần chìm xuống, giống như bị những tin vui liên tiếp không ngừng làm hòa tan. Buổi chiều ngày thứ hai, lớp trưởng gọi điện cho tôi, trong giọng nói của anh ấy tràn ngập sự hưng phấn và vui sướng: “Thi Trầm, tới Nam Kinh, tham dự hôn lễ của anh nhé”.
Tôi “A” một tiếng, một lọ đậu tương gần đó bị cánh tay đụng phải rơi xuống, trúng ngay cái chân đáng thương của tôi. Tôi hít sâu một hơi, thốt lên, “Nạp Ni?”
Lớp trưởng cười hài lòng, “Ai nha, người của Đệ Thập Tam bị anh hù dọa rồi, dù sao em cứ đến đây là được, đến lúc đó, anh bảo Từ Khả Lâm đi đón em.”
“Phải đưa tiền mừng không?” Tôi lo lắng cho ví tiền của mình, đúng là thịt đau tâm đau mà~~.
“Phải có chứ, anh không cho người gửi thiếp mời đến, em nên hiểu cho việc anh phải trả tiền thuê nhà sau này nữa. Được rồi, không cần nói thêm nữa, gọi đường dài tốn kém, anh phải tiết kiệm trả tiền nhà mà.” Nhanh chóng, dứt khoát cúp điện thoại.
Tôi trợn mắt, nhắn tin cho Từ Khả lâm, “Lớp trưởng kết hôn, mời em đến Nam Kinh, anh ta nói đã nhờ anh đi đón em. Anh có thời gian rảnh không?”
Rất nhanh có tin nhắn trả lời, rất đơn giản, “Có, lúc nào em đến Lục Hợp (một quận của thành phố Nam Kinh) thì gọi điện cho anh, anh đi đón em.”
Tôi hài lòng cất điện thoại vào túi, xách theo một cái túi rất nặng chuẩn bị đến chỗ thanh toán, đang đi qua khu thực phẩm vô tình thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc, đang suy tư nhíu mày. Là Tiết Vấn Khu.
Anh ta đang nhìn mấy thanh chocolate, ngón tay không ngừng xoắn xoắn mấy lọn tóc ngắn, định vương tay cầm một thanh chocolate sữa tươi, lại nhìn sang bên cạnh rồi rút tay về, thở dài một tiếng.
Tôi nhìn mà thấy kỳ quái, bước lên trước gọi tên anh, anh ta quay đầu nhìn lại, nở nụ cười với tôi, “Em đi mua. . . . . .” Anh ta nhìn đồ ăn vặt trong túi của tôi, mắt chợt sáng lên, “Em đi mua thức ăn à? Quả táo chua!”
Tôi hỏi ngược lại, “Thế anh đang làm gì đấy?”
“Mua chocolate chứ làm gì nữa.” Ánh mắt anh ta tham lam từ giỏ xách của tôi lại dời đến trên kệ, “Bảng hiệu chỗ này ít quá, không đề rõ từng vị, chẳng biết mua loại nào mới ngon nhỉ.”
Tôi bỗng nhiên nhớ ra sau tết hình như là đến Valentine, thì ra là anh ta định mua trước tặng cho bạn gái, tôi nghĩ nghĩ rồi đề nghị, “Anh muốn tặng bạn gái nhân dịp Vanlentine đúng không? Thật ra không phải nữ sinh nào cũng quan tâm đến hương vị, gói đẹp đẽ, tinh xảo một tí là được.”
Ánh mắt của anh ta nhìn tôi, tóc trên ngón tay bị quấn rối thành mấy vòng, “A, Valentine, là bao giờ ấy nhỉ? Sôcôla là anh tự mua cho mình ăn mà….”
Tôi lúng túng cười một tiếng, “Đúng, là anh tự mua cho mình ăn. . .”
Cuối cùng, anh ta lấy hai thanh Sôcôla đen vị cam, sau khi thanh toán xong còn chưa bước ra khỏi cửa, một tay xách túi giúp tôi, một tay khác hai ba lần là xé hết giấy bọc bên ngoài, bẻ ra một miếng đưa cho tôi: “Ăn một miếng này”.
Tôi không kịp suy nghĩ đã nghiêng đầu tói, cắn một miếng chocolate đen ấy, Tiết Vấn Khu nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, “Ồ, Thi Trầm à, em ăn giống y như một con mèo cái tinh ranh ấy.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, anh ta cũng không chú ý, đem thanh chocolate tới miệng, sau đó tôi nghe thấy tiếng nhai “Cộp cộp”, tiếng nhạc vui vẻ từ trong siêu thị vang lên tựa như phụ họa theo.
Run rẩy nhìn Tiết Vấn Khu “nhai” sôcôla, tôi nuốt một ngụm rồi cuối cùng cũng nói một câu, “Ăn socola không phải giống như vậy. . . . . .”
Tiết Vấn Khu lại bỏ một miếng khác vào trong mồm, nhai hai cái, hỏi tôi, “Thế ăn kiểu gì?”
“Ngậm, để nó từ từ hòa tan. . . . . .” Anh ta càng nhai mạnh, tôi càng nói như mất hết sức lực.
Đôi mắt to chớp chớp, sau đó giơ tay lên gặm chocolate, “Nếu ăn như cách em nói chắc mùa xuân sang năm anh mới ăn hết thanh socola này.” Sau đó anh ta liếc nhìn tôi, “Thi Trầm, em ăn không phải sôcôla mà là khúc gỗ mục.”
Tôi nhất thời không biết nói gì nữa.
Nhà Tiết Vấn Khu cách siêu thị không xa, chúng tôi cùng nhau đi tới trước cửa chung cư, tôi vươn tay ý định lấy lại túi đồ, nhưng anh ta không hề buông tay mà hỏi: “Em đi gì về ?”
Tôi ngó trạm xe bus cách đó không xa, “Em đi xe bus là được.”
Anh ta cười lên, từ trong túi tiền lấy ra hai đồng tiền xu, “Anh tiễn em về.”
Tôi sửng sốt, “Không có việc gì đâu, 500m là đến rồi. Nhanh lắm, không cần làm phiền anh như vậy.”
“Em mua nhiều đồ như thế cầm nổi không?”
Tôi có chút bất ngờ, không biết nói rõ là có cảm động hay không. Trong trí nhớ chưa từng có một chàng trai nào nói muốn đưa tôi về nhà, cho dù trời đang mưa to hay giữa đêm đông phủ đầy tuyết. Thân nhiều với lũ con trai, tôi đã dần dần quên lãng giới tính thật của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ tới dùng giới tính nữ làm ưu thế để cưỡng ép, nhờ vả hoặc làm phiền toái cho người khác.
Mà Tiết Vấn Khu. . . . . .
Lúc tôi còn đang sững sờ, tóc xõa trên vai bị gió thổi tung bay, trong thành phố nhỏ, tấm màn đen của mùa đông phủ xuống quá sớm, sớm đến nỗi nhiệt độ của buổi chiều còn chưa hoàn toàn mất đi, ánh đèn chiếu sáng suốt mười dặm phố. Ánh mắt của Tiết Vấn Khu bị ánh đèn làm nổi bật, sáng long lanh, lần đầu tiên tôi phát hiện hai mắt của anh thật to, hai mí rõ ràng, trong ánh mắt ấy giống như ẩn giấu rất nhiều điều.
Trong nháy mắt, tôi có cảm giác dường như, chàng trai bằng tuổi tôi đã lớn, đã có ánh mắt kiên định như thế, đúng là khó tìm được người như vậy.
Tôi mơ hồ đoán được, chàng trai như thế, tương lai sẽ tiến rất xa.
Xe bus trong giờ cao điểm tan tầm cực kỳ chật chội, tôi và Tiết Vấn Khu chen chúc trong góc nói chuyện phiếm.
“Thi Trầm, em học ngành gì?”
“Tiếng Anh.”
Anh ta ngừng lại một chút, miệng hếch lên, “Trời ạ. . . . . . Anh sợ nhất tiếng Anh đó. . . . .”
Tôi liếc anh ta một cái, “Em thì sợ nhất môn vật lý. . . . . . và số học.”
“Vật lý à, năm thứ hai trung học vật lý không khó, lúc anh mới vào cấp 3 thì đã học hết vật lý để thi đại học rồi.”
“Hừ, Tiếng Anh à, cấp bốn hay cấp sáu có gì khó, em ngay cả IELTS cũng thi qua rồi.”
“Được mấy chấm?”
“7 chấm.”
Anh ta nuốt nước bọt, rõ ràng bị nghẹn một chút, “. . . . . . em thật khủng bố, thế em thi qua GRE chưa?”
(GRE – Graduate Record Examination: Bài thi đầu vào sau Đại học. Sinh viên nộp đơn xin vào học chương trình sau đại học ở nhiều chuyên ngành khác nhau phải dự thi bài kiểm tra này. Điểm thi GRE được các phòng tuyển sinh và các hội đồng xét duyệt cấp học bổng sử dụng nhằm làm căn cứ bổ sung cho hồ sơ bậc đại học và những văn bằng khác như bảng điểm, thư giới thiệu.)
Tôi lắc đầu, “Chưa, em cũng đâu có ý định đi du học, còn anh định thi à?”
Anh ta gật đầu một cái.
“Anh định đi nước ngoài sao?”
Lời mới thốt ra, không biết tại sao, trong lòng chợt có cảm giác mất mác nhè nhẹ, mà Tiết Vấn Khu gãi gãi đầu, cười cười xin lỗi, “Lũ bạn biến thái cùng ký túc với anh tất cả đều thi qua GRE rồi, tuy rằng sắp đi, nhưng để tỏ lòng hòa đồng với mọi người nên anh quyết định miễn cưỡng cũng thi GRE. “
Tôi xì một cái, bật cười, “Còn có TOEFL thì sao, anh cũng thi nốt?”
Mặt anh ta lập tức vặn vẹo, mặc dù trong xe ồn ào tiếng người nói, tôi vẫn nghe được giọng nói của anh ta, cơ hồ như rít qua kẽ răng vậy, “TOEFL phải thi nói, sống chết ra sao anh cũng không muốn nói tiếng Anh. . . . . .”
Anh ta dừng một chút, “Thi Trầm, Are you know?”
Are you know. . . . . .
Anh bình tĩnh nhìn tôi, trừng mắt nhìn, rồi lẩm bẩm lầu bầu nói, “Sao nghe có điểm là lạ thế nhỉ . . . . . .” , mà câu nói dở dang kia giống như một quả cầu chết tiệt không hề có lực ma sát không ngừng xoay tròn từng vòng từng vòng trên quỹ đạo trong đầu tôi.
Được rồi, Tiết Vấn Khu, nếu có gì đó có thể trong nháy mắt phá hủy hình tượng của ngươi, như vậy, nhất định là tiếng Anh. Tôi hung hăng liếc anh ta một cái, “Sorry, I’m not know, I’m kidding!”