Kết nối với hệ thần kinh bị cắt đứt, cabin chơi trò chơi được mở khóa. Bên trong cabin, Phong Bất Giác ngồi dậy rồi thở dốc một hơi.
Lúc này là giữa trưa, bên ngoài tràn ngập ánh mặt trời chói chang.
Phong Bất Giác sống một mình trên tầng mười ba (cũng là tầng cao nhất) của một khu chung cư cho thuê. Cha mẹ hắn biết mình không có cơ hội xuất hiện trong bộ truyện này nên đã lãnh tiền trợ cấp thôi việc của tác giả, rồi cùng nhau rời khỏi trần gian vào mấy năm trước, bỏ lại đứa con trai bơ vơ một mình đảm nhận vai chính của truyện. Hơn nữa còn giúp ta đỡ mất công đặt thêm hai cái tên. Thật đúng là đầu truyện đã quy thiên, giúp người không để lại tên.
(Người xưng "Ta" ở đây là Ba Ngày Ngủ Hai, tác giả bộ truyện này)
Nhìn đồng hồ, Phong Bất Giác phát hiện mình chỉ chơi hết mười lăm phút mà thôi. Khi chơi Thiên Đường Kinh Khủng trong chế độ không ngủ, cảm giác về thời gian trong trò chơi so với hiện thực là 2:1, cũng có nghĩa là vừa rồi hắn cảm thấy như đã ở trong trò chơi nửa tiếng. Còn trong chế độ ngủ, liên kết với hệ thần kinh còn khác xa, tỷ lệ thời gian có thể đạt đến mức 10:1, thật đúng với câu “trong mơ không có thời gian”. Nếu người chơi kiên quyết không thoát trò chơi thì ngủ một giấc có thể chơi trò chơi được tám mươi tiếng. Tất nhiên như vậy đồng nghĩa với việc phải nằm mơ suốt tám tiếng, hôm sau thức dậy chắc chắn sẽ đau đầu. Trong sách hướng dẫn sử dụng cabin chơi trò chơi vốn đã đề nghị người chơi không nên chơi trò chơi trên bốn tiếng trong chế độ ngủ. Phong Bất Giác đã từng đọc và nhớ rõ câu này…
Bấy giờ, Phong Bất Giác bước ra khỏi cabin chơi trò chơi. Không phải vì hắn muốn nghỉ ngơi mà là vì hắn và một người bạn đã hẹn nhau cùng chơi trò chơi này.
Hôm nay là ngày Closed beta đầu tiên, máy chủ được mở vào tám giờ sáng. Nhưng sáng nay bạn hắn lại không rảnh nên Phong Bất Giác muốn đợi bạn. Vừa rồi hắn chỉ muốn làm quen với trò chơi chứ không muốn luyện cấp lên quá cao, khiến cốt truyện trong trò chơi của hai người chênh lệch nhau.
Lại nói, chẳng lẽ Phong Bất Giác không làm việc vào ban ngày sao?
Đúng vậy, hắn không làm việc gì cả...
Trước đây từng nói hắn là một nhà văn trinh thám, chắc hẳn sẽ có người nghĩ không phải thằng nhóc này thuộc loại tác giả lớn không cần viết lách cũng có thể kiếm cơm đấy chứ?
Tất nhiên không phải…
Tuy Phong Bất Giác có chút tiếng tăm nhưng còn chưa đến mức người người đều biết. Truyện của hắn không tệ, mỗi quyển đều có thể xuất bản, nhà xuất bản cũng đồng ý hợp tác với hắn. Hắn thuộc loại nhà văn không kiếm được nhiều tiền, nhưng chưa đến mức chết đói.
Phong Bất Giác đang viết một truyện trinh thám được in hai trang trên chuyên mục của một tạp chí xuất bản hàng tuần. Hắn nộp phải bản nháp một lần vào giữa tháng, bao gồm toàn bộ nội dung được đăng tải trong tháng sau. Nếu chất lượng không ổn thì sẽ bị trả lại, muộn nhất đến cuối tháng phải sửa xong. Tiền nhuận bút được tính theo tháng.
Nếu chỉ dựa vào mỗi phần thu nhập này, hắn chỉ có thể sống qua ngày trong thành phố S. Cho nên Phong Bất Giác còn viết một bộ tiểu thuyết trinh thám nhiều tập, thuộc loại sách được in thành quyển. Mỗi khi viết xong một quyển, hắn mới có thể kiếm được một ít tiền, xem như có chút lãi.
Vậy tại sao ban ngày ban mặt mà hắn lại không làm việc gì?
Việc này cũng dễ giải thích. Dùng cách nói của Phong Bất Giác để miêu tả trạng thái sinh hoạt và viết lách của mình, đó chính là:
“Cảm hứng dạt dào, nộp bài đúng lúc, sơn hào hải vị. Suy nghĩ cạn kiệt, nửa chữ không ra, một bát nước lã, nấu đôi bát mì.”
Hiển nhiên gần đây hắn đang trong trạng thái không viết ra chữ.
Con người hắn rất thoải mái, viết không ra thì dù có cố gắng cũng vô ích. Vì vậy hắn đành chơi trò chơi… Không những chơi, hắn còn tự xem đó là “thu thập tư liệu”.
Thế nên mong đợi Phong Bất Giác nộp bài đúng hạn quả thật là chuyện hoang đường.
Mỗi khi đến giữa tháng, biên tập của tạp chí cưỡi ngựa vác đao xông đến tận cửa từ ngàn dặm. Còn bà mụ cho thuê phòng thì một tay cầm Phụng Sí Lưu Kim Thảng, một tay cầm chìa khóa dự phòng đẩy cửa bước vào, vừa vào là chém.
Mỗi khi đến ngày này, Phong Bất Giác đều chuẩn bị bằng cách gác mâu trên gối, bày binh bố trận, đánh trống gõ chiêng. Chỉ chờ hai người xông vào thì liền đại chiến ba trăm hiệp, đánh đến thiên hôn địa ám, phong vân biến sắc. Cuối cùng, trên trời hiện ra tám chữ lớn: Cần tiền không có, bản nháp một tờ.
Được rồi, còn chưa dữ dội đến mức đó. Tóm lại, cuộc sống của hắn thoải mái như vậy đấy.
Lại nói đến người bạn của Phong Bất Giác. Có câu "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", chẳng lẽ bạn của Phong Bất Giác lại có thể thuộc loại nhà giàu, đẹp trai và cao ráo sao?
Không sai! Chính là dân nhà giàu, đẹp trai và cao ráo…
Người này họ Vương, tên Thán Chi, là bạn thuở nhỏ của Phong Bất Giác. Tiếng địa phương của thành phố S gọi là “huynh đệ nối khố”. Từ lúc đi nhà trẻ, hai người đã là bạn học. Đến khi tốt nghiệp cấp ba, Vương Thán Chi thi vào đại học Y, còn Phong Bất Giác trở thành "người rảnh rỗi" của xã hội.
Quan hệ giữa hai người khăng khít đến mức nào? Có thể giải thích bằng hai cách dùng sự thực và giả thiết. Đầu tiên phải nói đến sự thực. Vì sao Vương Thán Chi muốn thi vào đại học Y? Đó là vì từ nhỏ Phong Bất Giác đã lập chí trở thành Sherlock Holmes, mà trợ lý của Holmes chính là một bác sĩ quân đội…
Lại nhắc tới giả thiết. Giả sử Vương Thán Chi là nữ, vậy thì tính chất của quyển tiểu thuyết này phải thay đổi. Vì Vương cô nương có lẽ đã trao thân cho Phong Bất Giác từ lâu lắm rồi.
Xét thấy giả thiết vừa rồi có thể khiến đầu óc của các độc giả suy nghĩ lung tung nên ta phải bổ sung thêm một câu: Yên tâm! Đó chỉ là giả thiết, hai người này đều là đàn ông và đều yêu người khác giới.
Nhà của Vương Thán Chi rất giàu, cụ thể giàu đến mức nào không quan trọng. Chỉ cần biết cả đời hắn không cần làm lụng cũng có thể sống rất thoải mái là được.
Vương Thán Chi hơi đẹp trai, cao hơn Phong Bất Giác một chút, vừa đủ một mét tám. Tính cách hắn ôn hòa, lương thiện, hơi nhu nhược, không thích khoe khoang và là người khiêm tốn, biết nhường nhịn.
Tóm lại, hắn là một người rất khó tìm thấy điểm xấu, hoàn toàn ngược lại với tên quái gở Phong Bất Giác. Có thể nói Vương Thán Chi là thanh niên tốt, người gặp người khen. Còn Phong Bất Giác luôn nhận được những lời nhận xét như: Bất cần đời, hận đời, buồn vui thất thường hay lưu manh giả danh trí thức.
Nhưng chuyện trên đời luôn kỳ diệu, thế mới khiến hai người như vậy có thể trở thành bạn của nhau.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Phong Bất Giác lại tốn thêm một giờ để lên trang chủ xem lại tài liệu. Vì đã vào trò chơi và hoàn thành giáo trình hướng dẫn người mới nên rất nhiều chỗ khó hiểu đã trở nên rõ ràng sau khi hắn xem lại.
Khoảng thời gian còn lại, hắn dành cho việc làm mì sợi. Thật ra không phải vì hắn rất thích ăn mì sợi mà là vì hắn đã dùng tiền mua mì ăn liền để mua bột mì.
Phong Bất Giác là một gã lập dị. Hắn tính toán khẩu phần ăn của mình chính xác đến từng bữa cơm, rồi suy ra cần bao nhiêu thức ăn mới không chết đói, thậm chí có cả con số cụ thể. Sau đó, hắn dùng toàn bộ tiền tiết kiệm trong ngân hàng (vốn cũng chẳng được bao nhiêu) để mua cabin chơi trò chơi. Số tiền còn lại thì dùng mua bột mì và nộp tiền điện nước…
Bạn nói hắn tính toán kỹ lưỡng à? Vậy sao hắn lại tiêu một món tiền gần như là tất cả tài sản của mình để chi trả cho một món đồ xa xỉ (Cabin chơi trò chơi loại mới rất đắt). Bạn nói hắn tiêu xài phung phí? Nhưng hắn cũng chưa từng túng quẫn đến mức không còn gì để ăn.
…
Nháy mắt đã đến tối, Phong Bất Giác nuốt một bát mì sợi trụng nước sôi vào trong bụng và xem như đã giải quyết xong bữa tối.
Bấy giờ, Vương Thán Chi gọi điện thoại đến nói rằng hắn đã đăng nhập trò chơi và hoàn thành giáo trình hướng dẫn. Hắn còn nói mình bị dọa đến suýt chết, cả người ướt đẫm mồ hôi, thoát trò chơi gọi điện thoại cũng vừa để giúp tâm trạng ổn định lại.
Phong Bất Giác thầm nhủ: Ta thật hâm mộ ngươi. Ta đây đã mấy tháng chưa được nếm thử cảm giác toát mồ hôi lạnh là gì!
Hai người nói chuyện vài câu, rồi thông báo tên nhân vật trong trò chơi cho nhau. Bấy giờ chuẩn bị đăng nhập trò chơi.