Bạch Vũ nhíu mày, không nghĩ đến cô gái này lại thông minh như thế.
"Đã nói đến mức này rồi thì tôi cũng không nói vòng vo với cô nữa. Chắc cô đã biết Cố Văn là người thế nào, và bây giờ nó đang rơi vào tình trạng thế nào, tôi tin tưởng cô cũng không hiểu rõ về nó. Nếu như tượng lại có một ngày nhà họ Cổ của chúng tôi xuất hiện bất trắc gì, chắc hẳn là cô hiểu ý tôi chứ."
Bạch Vũ nói không nhanh không chậm, cùng với vừa rồi như hai người khác nhau
vậy,
Lông mày Mộc Mai nhíu chặt lại, vì sao cô có cảm giác Bạch Vũ muốn Cố Văn đi làm kẻ thể mang thế này?
"Mẹ, mẹ nói lời này có ý gì? Con nghe không hiểu lắm, dù sao con chưa từng tham gia vào chuyện làm ăn, cho nên cũng không hiểu rõ. Đã xảy ra chuyện gì sao ạ? Mẹ có thể nói giải thích để con hiểu rõ hơn không"
Mộc Mai cũng không thích nói vòng vo, huống chi chuyện này còn liên quan đến Cố Văn, cho nên cô không dám tự ý quyết định.
"Mộc Mai, tôi tin cô là một người phụ nữ vô cùng thông minh, tôi muốn nói gì chắc chắn trong lòng cô đã rõ ràng. Nhà họ Cố của chúng ta đang đứng trước một cửa ải khó khăn, nhưng phải tìm một người có thể gánh trách nhiệm này, tôi tin cô có thể hiểu rõ lời tôi nói."
"Thật xin lỗi, con đã nói là con không hiểu chuyện làm ăn, cho nên chuyện này con đành bó tay thôi." Mộc Mai vẫn giả vờ nghe không hiểu như trước.
Bạch Vũ vô cùng tức giận, lập tức đứng lên, giơ ngón tay chỉ vào mặt Mộc Mai: "Cô... Cô đây là không biết điều đó"
"Sao mẹ lại nói như thế, vừa nãy con đã nói rồi, con vốn không hiểu rõ chuyện trên thương trường, cho nên mẹ nói những chuyện này với con cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa bây giờ con cũng không đi làm cho nhà họ Cố, đối với việc của công ty nhà họ Cố con chẳng biết gì, cho nên mẹ nói những chuyện này với con như đàn gảy tai trâu mà thôi."
Mộc Mai đứng lên cúi đầu xuống giống như một đứa bé làm sai chuyện vậy, Mộc Mai biết chắc chắn bữa cơm này không thể nào ăn ngon được rồi, đây chính là Hồng Môn Yến.
Toàn bộ người nhà họ Cố đều nghiêng về phía Cố Nam, bây giờ vì bản thân mình
mà cô phải để Cố Văn làm kẻ thể mạng. Sao cô có thể để chuyện này xảy ra được?
"Sao thế? Hai người lại cãi nhau à?" Từ trên lầu, Cố Đình đi qua góc quanh rồi đi xuống. Nghe tiếng nói vang lên, nên mở miệng dò hỏi.
Bạch Vũ thấy chồng mình đã xuống tới, thì biết chuyện này mình đã làm không tốt, nên ngồi xuống ghế: "Còn không phải có người không biết suy nghĩ hay sao"
"Mai, con đừng chấp nhặt với mẹ con. Hôm nay vốn định tổ chức một buổi tiệc gia đình, nhưng không ngờ Cổ Văn đã ra khỏi nhà, cho nên buổi tiệc gia đình này nó không tham gia được. Con là vợ của Cố Văn, tới tham gia tiệc gia đình cũng không sai."
Giọng điệu của Cố Đình rất bình tĩnh, dáng vẻ hiền lành dễ gần, hoàn toàn khác với người từng trải có kinh nghiệm trên thương thường.