Dịch + Biên: Xiaooo
Nguồn: Câu lạc bộ Taekwondo thường xuyên sẽ có một số tiết mục biểu diễn, cho nên căn bản là không cần sắp xếp tập như thế nào, chỉ cần xác định nội dung biểu diễn là có thể trực tiếp tập ngay.
Hùng Phong tìm sáu hội viên đều là hội viên cũ, đẳng cấp cũng từ đai xanh trở lên. Để bọn họ đi phối hợp một tên tân sinh năm thứ nhất, hỗ trợ Tôn Hiểu Đông, trong lòng bọn họ vẫn có mấy phần không phục.
Nhưng khi Tôn Hiểu Đông thay quần áo xong đi ra, chiếc đai đen bắt mắt trên hông cậu ta lại làm bọn họ chói mắt.
- Mẹ nó chứ! Đai đen đấy!
- Cậu ta mới mấy tuổi chứ? Thế mà đã đai đen rồi!
- Cao thủ!
- Thật hay lừa đây nhỉ?
Đám người Tần Dương ngồi trên băng ghế dựa vào tường, nhìn Tôn Hiểu Đông dáng người khôi ngô, Tần Dương khen:
- Lão tam trông thật phong nhã, tiết mục này chắc chắn sẽ rất bùng nổ đây!
Hà Thiên Phong buồn rầu nói:
- Đúng vậy. Tiết mục này một khi biểu diễn, chỉ sợ có thể giải quyết cả vấn đề FA luôn. Đáng lẽ chúng ta cũng có thể ké một xíu nhưng mà lại không được tham gia…
Tần Dương cười cười nói:
- Cậu tìm bạn gái thì còn cần ké ai, trực tiếp xông lên còn nhanh hơn.
Nét mặt Hà Thiên Phong u oán:
- Lão đại, cậu đây là đàn ông no không biết đàn ông chết đói mà. Tôi làm gì có bản lĩnh như cậu…
Khi Hà Thiên Phong nói lời này, ánh mắt còn nhìn sang Lý Tư Kỳ bên cạnh, cô đang tràn đầy phấn khởi nhìn đám người Tôn Hiểu Đông luyện tập.
Tần Dương tất nhiên hiểu ẩn ý ánh mắt này của Hà Thiên Phong, nhưng lại không có cách nào giải thích. Mình đã nói mình với Lý Tư Kỳ chỉ là bạn bè bình thường rồi, nhưng người ta không tin..
Trong mắt đám “gia súc” này, chỉ cần mĩ nữ muốn tới gần cậu, muốn chơi với cậu, thì chắc chắn cô ấy đã crush cậu!
Ánh mắt Tần Dương rơi vào trên đám người Tôn Hiểu Đông. Không thể không nói, Tôn Hiểu Đông người vốn khôi ngô cao lớn, lại thay võ phục Taekwondo trắng tinh, càng tăng thêm mấy phần khí chất mạnh mẽ, nhìn qua rất bắt mắt.
- Đúng rồi, lão nhị, lớp chúng ta không phải là ra năm cái tiết mục a, biểu diễn năm tiết mục sao? Trừ tiết mục Taekwondo của lão tam ra thì còn tiết mục gì nữa?
Hà Thiên Phong là bí thư, tất nhiên rất rõ chuyện này, thuận miêng đáp:
- Một bạn gái múa dân tộc, một tiết mục độc tấu piano, một tiểu phẩm, còn bài hợp xướng. Đúng rồi, độc tấu piano là Hàn Thanh Thanh đấy.
Tần Dương hơi sững sờ:
- Hàn Thanh Thanh còn biết chơi piano cơ à?
Hà Thiên Phong cảm thán nói theo:
- Đúng rồi. Người đẹp học bá này đúng là không đơn giản, còn biết chơi cả piano..
Tần Dương cười nói:
- Cô ấy giỏi thật.
Lý Tư Kỳ bỗng nhiên xen vào nói:
- Tần Dương, cậu không tham gia tiết mục nào à?
Tần Dương cười cười nói: - Tôi không có năng khiếu gì cả, ai lại đi bêu xấu mình.
Hà Thiên Phong cười ha ha một tiếng:
- Lão đại, cậu lại khiêm tốn rồi. Cái khác tôi không biết, nhưng mà ít nhất thì cậu cũng có thể biểu diễn đánh nhau được mà, tuyệt đối chân thực rung động, tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt!
Tần Dương trừng Hà Thiên Phong một cái:
- Cũng không tệ nhỉ? Nếu thế thì cậu làm đối thủ để tôi biểu diễn nhé?
Hà Thiên Phong liên tục khoát tay:
- Đừng đừng đừng! Nhớ tới mấy tên lưu manh nằm la liệt nằm trên đất kia, tôi đã sun vòi rồi.
Hà Thiên Phong nhìn đám người Tôn Hiểu Đông đang tập ở phía trước, bỗng nhiên cười xấu xa:
- Chờ chờ bọn lão nhị vừa biểu diễn Taekwondo xong, cậu lại xông lên, tẩn bọn họ một trận, thế thì phong cách lắm!!!
Tần Dương cũng không nhịn được bị chủ ý ngu ngốc của Hà Thiên Phong chọc cho vui vẻ:
- Không tệ. Của lão tam tất!
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Tôn Hiểu Đông không phải đai đen cao thủ sao? Cậu lợi hại thế cơ à Tần Dương? Đánh được cả đai đen?
Tần Dương cười cười:
- Tôi chưa thử bao giờ.
Hà Thiên Phong lên giọng phân tích:
- Lão đại, tôi đã nhìn cậu xuất thủ hai lần, một lần đánh Trương Bân, một lần đánh thủ hạ của Bưu gì gì đó, cậu đều rat ay gọn gàng, thực chiến rất đỉnh, chỉ cần một đòn là đã ăn luôn. Lão tam mặc dù là đai đen, nhưng khẳng định không phải là đối thủ của cậu!
Lý Tư Kỳ hơi sững sờ:
- Trương Bân?
Hà Thiên Phong cũng sửng sốt:
- Lão đại không nói với cô à?
Lý Tư Kỳ quay đầu nhìn Tần Dương:
- Trương Bân mà chúng ta gặp trên tàu à?
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, chắc là ngứa mắt tôi nên hôm gặp ở quán bar, hắn cho mấy người đối phó tôi, bị tôi đánh gục. Trương Bân cũng bị tôi chỉnh rồi, chắc không có gan đến làm phiền tôi nữa đâu.
Lý Tư Kỳ tất nhiên là hiểu sao Trương Bân lại khó chịu với Tần Dương, lập tức tức giận nói:
- Người này thực sự là quá xấu xa!
Tần Dương cười cười:
- Có lẽ là cảm thấy tôi là sinh viên nên dễ ăn hiếp.
Rầm!
Cửa lớn của cậu lạc bộ Taekwondo bị đẩy ra, có năm sáu gã thanh niên đi đến, bọn họ đều mặc áo cộc màu xanh, phía trên có một hình vẽ người đàn ông đá vào cẳng chân đối thủ, bên cạnh hình vẽ có mấy chữ “Câu lạc bộ tán thủ”.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua mấy tên này, nhìn thấy biểu cảm trên mặt họ, ánh mắt lại lóe lên vẻ thú vị.
- Hình như là đến quấy.
Hùng Phong đang nhìn đám Tôn Hiểu Đông tập luyện, quay đầu thấy mấy tên thanh niên này, sắc mặt lập tức âm trầm.
- Cao Tử Vân, mày đến đây làm gì?
Thanh niên đi đầu bỗng cười to một tiếng, phách lối nói:
- Đơn giản thôi, phá quán!
Editor: hội quán.
Hùng Phong lạnh lùng nó:
- Bọn mày cố tình phải không? Rõ ràng là biết không phải giờ giảng, hội trưởng không ở đây mới đến phá quán phải không?
Cao Tử Vân cười cười nói:
- Thôi Lập Hoa không ở đây, nhưng mày lại ở đây mà. Mày là phó hội trưởng, tao cũng là phó hội trưởng, không phải công bằng sao?
Sắc mặt Hùng Phong âm trầm:
- Mày cố ý gây chuyện phải không?
Cao Tử Vân cười to nói:
- Sao? Không dám đánh phải không? Nhưng mà cũng phải thôi, câu lạc bộ Taekwondo bọn mày chỉ là chút khoa chân múa tay, biểu diễn vài chiêu, lừa gạt mấy em gái còn được, chứ đánh nhau thì đánh kiểu gì?
Hà Thiên Phong ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cười trên nỗi đau của người khác:
- Câu lạc bộ Taekwondo bị người đập cửa, có vẻ như sắp xong đời rồi. Ha ha, tên Hùng Phong vừa nãy đắc ý như thế, giờ đã có người khác đánh vào mặt…
Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Cậu cười quá sớm rồi.
Hà Thiên Phong kỳ quái hỏi:
- Ý cậu là…
Tần Dương hất cằm về phía Tôn Hiểu Đông đứng gần đó:
- Thực lực của mấy hội viên này không cao, chắc chỉ có Hùng Phong là lợi hại một chút, rồi đến lão tam. Nếu đánh nhau thật, chắc là lão tam cũng không tránh được..
Hà Thiên Phong ngạc nhiên nói: - Cậu ta chỉ là hội viên mới đến mà thôi, chắc không phải ra mặt đâu..
Tần Dương cười khổ nói:
- Nếu như cao thủ của câu lạc bộ Taekwondo ở đây thì có lẽ không tới lượt cậu ta. Nhưng mà giờ lại không có ai cả, cậu ta lại là thành viên của câu lạc bộ, có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?
Hà Thiên Phong nhìn Hùng Phong có vẻ như đang gặp đại địch, lại nhìn đám người Cao Tử Vân phách lối ngông cuồng, mắng:
- Mẹ nó, bọn này cố tình đây mà, nhằm lúc cao thủ hội Taekwondo không ở đây, đến càn quét một trận trước, đánh ngã phó hội trưởng, dù thắng hay thua thì câu lạc bộ Taekwondo cũng mất mặt. Làm kiểu này thì giống xã hội đen quá, thật đáng ghét…
Lâm Trúc nâng kính, tỉnh táo nói:
- Có lẽ, đây chính là chỗ mà đại học Trung Hải không giống với các trường đại học khác.