Cuối cùng thì kì thi tốt nghiệp đã rút ngắn còn vài ngày. Đó là những buổi giữa tháng sáu, mùa hè có chút nóng bức, nhưng không đến mức thiêu đốt hết cả nhiệt huyết bên trong mỗi bạn học.
Ngô Cẩn Ngôn đã thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc năm đầu tiên của cấp ba mà không vướng bận. Nói đúng ra là vừa đủ điểm lên lớp.
Tuy nhiên, có vẻ là sức mạnh tình yêu tuổi trẻ nó lớn quá, từ khi nghỉ hè đến giờ cô chưa từng bước ra đến khu vui chơi. Chỉ ở nhà xem phim, đọc truyện hay đơn giản là đi vòng vòng ngắm cảnh.
Mà cảnh ở đây chính là cảnh Tần Lam đang chăm chỉ học bài cho kỳ thi.
Nàng ngồi trước bản học, chấm một dấu chấm đỏ lên mặt giấy chi chít con chữ.
Còn ba ngày cuối.
Tần Lam đậy nắp bút lại, đặt vào ống bút rồi nhanh chóng xếp những mảnh giấy đầy chữ trên bàn thành một chồng dày, đẩy gọn chúng vào một góc.
Buổi chiều đã không còn ánh nắng chói mắt xuyên qua cửa sổ, đổi lại là một mảng hoàng hôn tím rực nửa khoảng trời xa tít bên kia, điểm thêm vài cánh chim đang chuyển động xung quanh.
Một khung cảnh tình tứ.
Nàng cúi mặt, nhìn vào bức ảnh chụp của bố và mình cách đây gần một năm.
Và đã không nhìn thấy bố gần một năm. Không nghe được giọng cũng không nhận được lá thư nào.
Thừa nhận, Tần Lam nàng là một người có trực giác khá nhạy bén. Song, nàng lại không quá tin mình, không dám tin mình, không dám tiêu cực.
Vì nàng sợ, mình nghĩ cái gì, cái đó liền đến.
"Bố." Nàng mỉm cười, ôm khung ảnh vào trong lòng, áp lên trái tim đang đập loạn của mình. "Nhất định...Con đợi bố vào lễ tốt nghiệp."
Con đợi bố đến đón con.
- --
Tần Lam, bởi vì đôi lúc em đã tham lam muốn trở thành hi vọng của chị.
Ngày đầu tiên của kì thi diễn ra.
Ngô Cẩn Ngôn dậy thật sớm, nếu nói thẳng ra chính là cô đã trằn trọc không ngủ từ đêm qua, sợ bản thân không kịp lúc đưa Tần Lam đến điểm thi nên cô đã bỏ qua cơn ê ẩm của mình mà bước xuống nhà.
Nhìn thấy cô trang phục chỉnh tề, trời rạng sáng năm giờ, ai cũng không tránh được kinh ngạc
Tần Lam quay đầu, nhìn cô, có chút cảm động.
Thật ra từ khi bước vào giai đoạn chạy nước rút, nàng đã tạm thời bỏ qua sự hiện diện của Cẩn Ngôn. Nàng vẫn biết đôi lúc cô sẽ ghé sang phòng mình, cho nàng một ly trà sữa, cho nàng một vài món ăn vặt hay đơn giản hơn là nhắc nhở nàng đừng cố quá, đừng làm tổn hại sức khỏe.
Mặc dù, trong lòng nàng vẫn còn nỗi sợ xuất hiện từ sự lạnh nhạt của đứa trẻ này song lại cảm thấy càng trân trọng hiện tại hơn, không nên đặt nặng những việc này.
Cô im lặng ngồi vào bàn ăn, cùng mọi người ăn sáng. Không ai biết trong lòng cô hết căng thẳng này đến căn thẳng khác đấu đá lẫn nhau.
Mãi đến khi cả ba mẹ cô và Tần Lam cùng đứng ở cửa, tài xế cũng đã lui xe ra ngoài lòng đường, mặt trời cũng đã chiếu lên vài tia nắng nhẹ, có chút mờ mờ của sương sớm thì cô mới chấp nhận được việc mình căng thẳng khi chỉ nhìn vào khoảng không phía sau lưng nàng.
Tần Lam bối rối, nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Chị...đi nhé?"
"..." Người kia vẫn thất thần.
Nàng mỉm cười thật đẹp.
Đợi đến khi Cẩn Ngôn hồi thần thì Tần Lam đã bước được nửa đường ra cổng.
Cô mang nhanh giày bata đuổi theo. Không nhanh không chậm bắt lấy cánh tay nhỏ của nàng.
Trong chiếc sơ mi trắng thẳng thớm. Tần Lam, có biết bao nhiêu là nhiệt huyết.
"Sao..."
Sao em không ở trong.
Nàng không thể nói hết câu.
Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng ôm trọn nàng trong vòng tay mình.
"Tần Lam, cố..."
Đột nhiên, nhận ra mình đang làm điều sai sai...
Trái tim Tần Lam rung lên. Hơi ấm Cẩn Ngôn đang truyền vào cơ thể nàng. Giọng nói hình như run rẩy, hơi thở lúc chậm lúc nhanh...
"Yên tâm." Nàng nhu hoà mỉm cười, vẫn không rời khỏi cái ôm của cô. "Tiểu Cẩn Ngôn."
Tiểu Cẩn Ngôn...
- --
Đoạn đường sáng sớm ngày diễn ra cuộc thi phi thường vắng vẻ. Khắp lối đi đôi lúc sẽ thấy những băng rôn đỏ cổ vũ cho sĩ tử vào ngày trọng đại. Ngô Cẩn Ngôn ngồi ở ghế phụ, bên cạnh là tài xế lâu năm của cô và phía sau chính là Tần Lam.
Cô trước giờ luôn xem nhẹ việc học, xem nhẹ các kỳ thi nhưng không hiểu sao ngày hôm nay cô lại dâng lên tầng tâm trạng có chút hồi hộp, lo lắng cũng như phấn khởi.
Thông qua chiếc gương nhỏ trên xe, Ngô Cẩn Ngôn vô thức nhìn lấy người phía sau thật lâu.
Tần Lam rất điễm tĩnh, ít nhất trong khoảng thời gian sống chung cô cảm thấy được điều đó. Nhưng không phải thuộc dạng điềm tĩnh bản chất mà lại là vì quá cô độc cho nên mới làm như bản thân rất bình thương, cho nên mới không muốn ai đó nhìn thấy được tâm tư của mình.
Tuy nhiên, hôm đó, nàng đã bày tỏ với cô, bày tỏ những nỗi uất ức của bản thân nàng.
Cô nghĩ, có thể xem đó là may mắn của mình hay không?
Hình ảnh đường sá trước mắt liên tục thay đổi, cuối cùng cũng đến điểm thi.
Trước cổng có rất nhiều tình nguyện viên, mang theo nước, mang theo những dải băng cổ vũ, ai cũng niềm nở dẫn các sĩ tử bước khỏi cổng.
Tần Lam cất tiếng chào rồi bước ra khỏi xe.
Trước khi xe lăn bánh, cô đã cố tình nhìn nàng cho đến khi bóng lưng quen thuộc ấy khuất sau cánh cổng lớn.
Cô chợt cười mình. Cười mình đã đem lòng yêu thích đối với một người chắc chắn sẽ không thể xuất hiện trước mặt mình hết cả quãng đời còn lại.
Tần Lam rồi cũng sẽ phải chấp nhận sự thật, đứng lên và bước đi trên con đường mà nàng chọn. Nơi đó có tương lai của nàng, có việc học, có việc làm hay nói xa hơn là còn có người nàng yêu, người yêu nàng, sau này sẽ cùng người ấy lập gia đình, có tổ ấm riêng.
Nhìn lại khoảng độ mười sáu ấy, tôi đã tự cười mình khi đó lại ngốc nghếch bao nhiêu, lại như si tình ngàn năm về trước...
Dù sao thì ngày đó, tôi cũng đã từng rất muốn chúng tôi sẽ có một cuộc sống cùng nhau đến chết, ôm lấy chị ấy, chở che cho chị ấy đến hết quãng đời còn lại.
Và dù sao thì ngày hôm nay, cho dù chị ấy đang ở đâu, đang làm gì, dù có còn nhớ đến sự tồn tại của tôi hay không, thì tôi cũng vẫn nguyện cầu chị ấy sẽ hạnh phúc, hạnh phúc chân thật nhất từ sâu bên trong chứ không phải là cái hạnh phúc được chắp vá từ những điều không lành lặn.
Ngô Cẩn Ngôn lấy tay che mắt, nhắm mắt được nửa phút thì cô lên tiếng nói với tài xế: "Chú đưa cháu trở lại điểm thi được không? Cháu sẽ ngồi ở quán nước gần đó đợi chị ấy."
Tài xế kinh ngạc được hồi thì cũng đồng ý. Ai cũng biết Ngô Cẩn Ngôn tính khí thất thường, có lúc sẽ thật sự cho người ta cảm giác cô không hiểu đạo lý nhưng nếu ở chung lâu thì sẽ biết rằng cô mặt khác rất tình cảm.
Một lần của nhiều năm trước, lúc đó bác tài xế này đón Cẩn Ngôn tan học, tuy nhiên cảm thấy bản thân chóng mặt, mặt xanh không còn giọt máu. Lái đi được một đoạn thì Cẩn Ngôn nói mình muốn ngồi quán nước cho nên hai người một lớn một nhỏ vào quán nước ngồi hơn một tiếng.
Bác ấy biết nhóc nhỏ này căn bản muốn mình được nghỉ ngơi. Vì thường sau khi đón Cẩn Ngôn tan học sẽ phải đón bà chủ từ công ty.
Từ đó đến hiện tại, cho dù Cẩn Ngôn dở chứng đổi ý bao nhiêu lần thì bác ấy vẫn luôn đồng ý theo cô mà không cần gọi báo về bà chủ.
- --
Ngô Cẩn Ngôn đã thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc năm đầu tiên của cấp ba mà không vướng bận. Nói đúng ra là vừa đủ điểm lên lớp.
Tuy nhiên, có vẻ là sức mạnh tình yêu tuổi trẻ nó lớn quá, từ khi nghỉ hè đến giờ cô chưa từng bước ra đến khu vui chơi. Chỉ ở nhà xem phim, đọc truyện hay đơn giản là đi vòng vòng ngắm cảnh.
Mà cảnh ở đây chính là cảnh Tần Lam đang chăm chỉ học bài cho kỳ thi.
Nàng ngồi trước bản học, chấm một dấu chấm đỏ lên mặt giấy chi chít con chữ.
Còn ba ngày cuối.
Tần Lam đậy nắp bút lại, đặt vào ống bút rồi nhanh chóng xếp những mảnh giấy đầy chữ trên bàn thành một chồng dày, đẩy gọn chúng vào một góc.
Buổi chiều đã không còn ánh nắng chói mắt xuyên qua cửa sổ, đổi lại là một mảng hoàng hôn tím rực nửa khoảng trời xa tít bên kia, điểm thêm vài cánh chim đang chuyển động xung quanh.
Một khung cảnh tình tứ.
Nàng cúi mặt, nhìn vào bức ảnh chụp của bố và mình cách đây gần một năm.
Và đã không nhìn thấy bố gần một năm. Không nghe được giọng cũng không nhận được lá thư nào.
Thừa nhận, Tần Lam nàng là một người có trực giác khá nhạy bén. Song, nàng lại không quá tin mình, không dám tin mình, không dám tiêu cực.
Vì nàng sợ, mình nghĩ cái gì, cái đó liền đến.
"Bố." Nàng mỉm cười, ôm khung ảnh vào trong lòng, áp lên trái tim đang đập loạn của mình. "Nhất định...Con đợi bố vào lễ tốt nghiệp."
Con đợi bố đến đón con.
- --
Tần Lam, bởi vì đôi lúc em đã tham lam muốn trở thành hi vọng của chị.
Ngày đầu tiên của kì thi diễn ra.
Ngô Cẩn Ngôn dậy thật sớm, nếu nói thẳng ra chính là cô đã trằn trọc không ngủ từ đêm qua, sợ bản thân không kịp lúc đưa Tần Lam đến điểm thi nên cô đã bỏ qua cơn ê ẩm của mình mà bước xuống nhà.
Nhìn thấy cô trang phục chỉnh tề, trời rạng sáng năm giờ, ai cũng không tránh được kinh ngạc
Tần Lam quay đầu, nhìn cô, có chút cảm động.
Thật ra từ khi bước vào giai đoạn chạy nước rút, nàng đã tạm thời bỏ qua sự hiện diện của Cẩn Ngôn. Nàng vẫn biết đôi lúc cô sẽ ghé sang phòng mình, cho nàng một ly trà sữa, cho nàng một vài món ăn vặt hay đơn giản hơn là nhắc nhở nàng đừng cố quá, đừng làm tổn hại sức khỏe.
Mặc dù, trong lòng nàng vẫn còn nỗi sợ xuất hiện từ sự lạnh nhạt của đứa trẻ này song lại cảm thấy càng trân trọng hiện tại hơn, không nên đặt nặng những việc này.
Cô im lặng ngồi vào bàn ăn, cùng mọi người ăn sáng. Không ai biết trong lòng cô hết căng thẳng này đến căn thẳng khác đấu đá lẫn nhau.
Mãi đến khi cả ba mẹ cô và Tần Lam cùng đứng ở cửa, tài xế cũng đã lui xe ra ngoài lòng đường, mặt trời cũng đã chiếu lên vài tia nắng nhẹ, có chút mờ mờ của sương sớm thì cô mới chấp nhận được việc mình căng thẳng khi chỉ nhìn vào khoảng không phía sau lưng nàng.
Tần Lam bối rối, nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Chị...đi nhé?"
"..." Người kia vẫn thất thần.
Nàng mỉm cười thật đẹp.
Đợi đến khi Cẩn Ngôn hồi thần thì Tần Lam đã bước được nửa đường ra cổng.
Cô mang nhanh giày bata đuổi theo. Không nhanh không chậm bắt lấy cánh tay nhỏ của nàng.
Trong chiếc sơ mi trắng thẳng thớm. Tần Lam, có biết bao nhiêu là nhiệt huyết.
"Sao..."
Sao em không ở trong.
Nàng không thể nói hết câu.
Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng ôm trọn nàng trong vòng tay mình.
"Tần Lam, cố..."
Đột nhiên, nhận ra mình đang làm điều sai sai...
Trái tim Tần Lam rung lên. Hơi ấm Cẩn Ngôn đang truyền vào cơ thể nàng. Giọng nói hình như run rẩy, hơi thở lúc chậm lúc nhanh...
"Yên tâm." Nàng nhu hoà mỉm cười, vẫn không rời khỏi cái ôm của cô. "Tiểu Cẩn Ngôn."
Tiểu Cẩn Ngôn...
- --
Đoạn đường sáng sớm ngày diễn ra cuộc thi phi thường vắng vẻ. Khắp lối đi đôi lúc sẽ thấy những băng rôn đỏ cổ vũ cho sĩ tử vào ngày trọng đại. Ngô Cẩn Ngôn ngồi ở ghế phụ, bên cạnh là tài xế lâu năm của cô và phía sau chính là Tần Lam.
Cô trước giờ luôn xem nhẹ việc học, xem nhẹ các kỳ thi nhưng không hiểu sao ngày hôm nay cô lại dâng lên tầng tâm trạng có chút hồi hộp, lo lắng cũng như phấn khởi.
Thông qua chiếc gương nhỏ trên xe, Ngô Cẩn Ngôn vô thức nhìn lấy người phía sau thật lâu.
Tần Lam rất điễm tĩnh, ít nhất trong khoảng thời gian sống chung cô cảm thấy được điều đó. Nhưng không phải thuộc dạng điềm tĩnh bản chất mà lại là vì quá cô độc cho nên mới làm như bản thân rất bình thương, cho nên mới không muốn ai đó nhìn thấy được tâm tư của mình.
Tuy nhiên, hôm đó, nàng đã bày tỏ với cô, bày tỏ những nỗi uất ức của bản thân nàng.
Cô nghĩ, có thể xem đó là may mắn của mình hay không?
Hình ảnh đường sá trước mắt liên tục thay đổi, cuối cùng cũng đến điểm thi.
Trước cổng có rất nhiều tình nguyện viên, mang theo nước, mang theo những dải băng cổ vũ, ai cũng niềm nở dẫn các sĩ tử bước khỏi cổng.
Tần Lam cất tiếng chào rồi bước ra khỏi xe.
Trước khi xe lăn bánh, cô đã cố tình nhìn nàng cho đến khi bóng lưng quen thuộc ấy khuất sau cánh cổng lớn.
Cô chợt cười mình. Cười mình đã đem lòng yêu thích đối với một người chắc chắn sẽ không thể xuất hiện trước mặt mình hết cả quãng đời còn lại.
Tần Lam rồi cũng sẽ phải chấp nhận sự thật, đứng lên và bước đi trên con đường mà nàng chọn. Nơi đó có tương lai của nàng, có việc học, có việc làm hay nói xa hơn là còn có người nàng yêu, người yêu nàng, sau này sẽ cùng người ấy lập gia đình, có tổ ấm riêng.
Nhìn lại khoảng độ mười sáu ấy, tôi đã tự cười mình khi đó lại ngốc nghếch bao nhiêu, lại như si tình ngàn năm về trước...
Dù sao thì ngày đó, tôi cũng đã từng rất muốn chúng tôi sẽ có một cuộc sống cùng nhau đến chết, ôm lấy chị ấy, chở che cho chị ấy đến hết quãng đời còn lại.
Và dù sao thì ngày hôm nay, cho dù chị ấy đang ở đâu, đang làm gì, dù có còn nhớ đến sự tồn tại của tôi hay không, thì tôi cũng vẫn nguyện cầu chị ấy sẽ hạnh phúc, hạnh phúc chân thật nhất từ sâu bên trong chứ không phải là cái hạnh phúc được chắp vá từ những điều không lành lặn.
Ngô Cẩn Ngôn lấy tay che mắt, nhắm mắt được nửa phút thì cô lên tiếng nói với tài xế: "Chú đưa cháu trở lại điểm thi được không? Cháu sẽ ngồi ở quán nước gần đó đợi chị ấy."
Tài xế kinh ngạc được hồi thì cũng đồng ý. Ai cũng biết Ngô Cẩn Ngôn tính khí thất thường, có lúc sẽ thật sự cho người ta cảm giác cô không hiểu đạo lý nhưng nếu ở chung lâu thì sẽ biết rằng cô mặt khác rất tình cảm.
Một lần của nhiều năm trước, lúc đó bác tài xế này đón Cẩn Ngôn tan học, tuy nhiên cảm thấy bản thân chóng mặt, mặt xanh không còn giọt máu. Lái đi được một đoạn thì Cẩn Ngôn nói mình muốn ngồi quán nước cho nên hai người một lớn một nhỏ vào quán nước ngồi hơn một tiếng.
Bác ấy biết nhóc nhỏ này căn bản muốn mình được nghỉ ngơi. Vì thường sau khi đón Cẩn Ngôn tan học sẽ phải đón bà chủ từ công ty.
Từ đó đến hiện tại, cho dù Cẩn Ngôn dở chứng đổi ý bao nhiêu lần thì bác ấy vẫn luôn đồng ý theo cô mà không cần gọi báo về bà chủ.
- --