• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Diễm Cửu nhìn nàng, đôi mắt đen tuyền sắc bén như có ma lực hút nàng vào trong.

" Cho nên công chúa hiện tại coi ta là cái gì? "

Lục Khanh cười khẩy: " Ngài xem bản công chúa là cái gì thì bản công chúa cũng xem ngài như vậy. "

Nói xong nàng đứng dậy.

Ngày hôm sau.

Hai tiếng thét chói tai xuyên thủng nóc Kiêu Dương Điện, đánh thức cả đôi bồ câu đang ngủ.

say cơn choáng váng do say rượu lưu lại, Tô Diệc Thừa nhìn sang người bên cạnh, vén chăn liếc nhìn, trên mặt tức khắc tràn đầy khuất nhục.

" Tại sao lại là ngươi? "

Khương Thù nheo mắt, con ngươi sắc bén mang theo vài phần hung ác nhìn chằm chằm hắn: " Vậy ngươi nghĩ là ai? "

" Tối hôm qua rõ ràng ta cùng công... " Hắn không dám nói ra, nhưng nhìn vào đôi mắt Khương Thù tràn ngập lạnh lẽo, hắn chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

" Ọe "

Hắn cảm giác được một cổ ghê tởm xông thẳng lên đỉnh đầu, muốn xông ra ngoài nôn lại phát hiện cửa bên ngoài đẩy thế nào cũng không ra.

Là có người cố ý khóa cửa?

" Đáng chết! "

Tô Diệc Thừa ôm y phục, dùng sức đập cửa, cơ hồ muốn đêm ván cửa đập vỡ.

" Mở cửa, mau mở cửa ra! "

Một trận cười từ trên giường truyền đến.

" Ngươi muốn đem cả cái Kiêu Dương Điện này gọi tới sao? "

Khương Thù vẫn ngồi trên giường, dung chăn mỏng che chắn vị trí mấu chốt.

Việc cũng đã xảy ra, sau khi hắn tỉnh rượu ngược lại lại khá bình tĩnh, giận quá hóa cười cong cong khóe môi nghĩ thầm " Lục Khanh ơi Lục Khanh, sẽ có ngày ta đem ngươi băm thành trăm mảnh. "

Tô Diệc Thừa ghê tởm đến buồn nôn, cảm tưởng như sắp đem tim can phèo phổi nôn ra bằng sạch.

" Ta thà xấu mặt cũng không muốn cùng ngươi ở chung phòng. " Nói đoạn tiếp tục đập cửa.

Khương Thù cả giận mắng một tiếng: " Câm miệng, ngươi không biết xấu hổ chứ bản thái tử vẫn cần mặt mũi. Trước khi nguwoi đập cửa, đem quần áo mặc vào cho đàng hoàng. "

Tô Diệc Thừa do dự một chút liền ngừng gõ cửa, đang định mặc quần áo thì ngay lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở.

Làn gió tươi mát cùng ánh nắng ngày hè chiếu rọi cả căn phòng.

Sau khi nhìn rõ, Tô Diệc Thừa thấy được bên ngoài cửa viện có mười mấy thái y ăn mặc chỉnh tề xách theo rương thuốc tiến vào.

Đám người nhìn thấy cảnh tượng này tức khắc trợn mắt há mồm đứng ngây như phỗng.

" Tô... Tô đại nhân? "

Tô Diệc Thừa lập tức dùng áo choàng che chắn hạ bộ, chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.

(Ngũ lôi oanh đỉnh" là một thành ngữ. Thời xa xưa đã lưu truyền một câu nói rằng kẻ làm nhiều điều ác thì sẽ bị Trời đánh, sét đánh, bị "Ngũ lôi oanh đỉnh", tức là bị năm loại sét giáng xuống đầu.)

" Các ngươi sao lại ở đây. "

Thái y dẫn đầu nghiêm nghị trình bày: " Kiêu Dương Điện phái cung nhân qua nói là hôm qua trong tẩm điện Khương thái tử không ngừng truyền đến tiếng thét thảm thiết, tựa hồ bệnhđau bụng của ngài ấy lại tái phát nên kêu chúng thần qua đây thăm khám. vậy Khương thái tử đâu? "

chúng thái y bước đến, hướng tầm mắt về phía trước.

Khương thái tử nằm lười biếng trên giường cùng một Tô Diệcj Thừa một thân đầy dấu tích. Với kinh nghiệm phong phú của bọn họ còn không rõ sự việc đang phát sinh sao?

Chuyện lần này của Tô Diệc thừa và Khương Thù như mọc thêm cánh, chưa đầy một ngày đã loan ra khắp hoàng cung một trận ồn ào huyên náo, ngay cả phố phường đâu đâu cũng thấy thảo luận chuyện này.

Ngay tại vụ ồn ào thứ ba của Tô Diệc Thừa hắn liền biết cả đời này cơ hội trở thành phò mã đã trở nên quá xa vời.

Nghe nói Lục Khanh biết chuyện này đã vô cùng thương tâm.

Nàng còn tìm đến Tô Diệc thừa khóc lớn một trận, khóc đến tê tâm phế liệt.

" Tô đại nhân, sao ngài lại thành ra thế này, ngài chẳng nhẽ không biết được tâm ý của ta đối với ngài sao? Ngài sao có thể ở trong điện của ta cùng Khương Thù làm ra loại chuyện này? "

Tô Diệc Thùa thống khổ vạn phần.

Hắn cảm giác như đầu mình sắp nứt ra rồi, tay nắm thành quyền, cắn chặt răng, lạnh giọng nói.

" Khanh Khanh, nàng nghe ta giải thích, sự tình không như nàng nghĩ đâu. Là Khương Thù, là tên cầm thú đó cưỡng ép ta... ta... Tóm lại hắn không phải con người, nhất định không được chết tử tế! "

Tên Khương Thù chết dẫm, cầm thú! Khanh Khanh khó khăn lắm mới đối hắn hồi tâm chuyển ý đều bị tên khốn kia hủy hoại! Tên khốn hủy hoại tiền đồ của hắn!

Lục Khanh thút thít: " Chính là... chính là bọn họ nói là... là Tô đại nhân tự vào phòng Khương Thù, oa oaaa. "

" Không, Không phải! Ta bị một lão thái bà đưa ta đến. " Tô Diệc Thừa vội vàng biện giải.

Hắn còn lâu mới nói, lão tú bà kia ngay từ đầu nói đưa hắn đi gặp công chúa.

" Khanh Khanh, trong lòng ta chỉ có mình nàng thôi! Ta Không quan tân người khác bàn tán thế nào, chỉ có nàng mới có thể khiến ta đau lòng tới vậy. " Hăn đi tới muốn nắm tay nàng nhưng bị nàng nhanh chóng lui về phía sau né tránh.

" Tô đại nhân, ngài không còn sạch sẽ nữa. " Lục Khanh mân mê khăn tay nhỏ ngước đôi mắt khóc đến sưng đỏ lên.

" Vì thế, ta sẽ nỗ lực để quên Rô đại nhân. " Nói xong liền khóc quay đầu bỏ chạy.

Một thoáng này trong lòng Tô Diệc Thừa cảm thấy tâm can như có lưỡi dao cứa qua.

Nữ tử đáng yêu xinh đẹp đến thế, vì sao hắn không bắt lấy sớm hơn một chút? Nếu trở thành phò mã nàng sớm hơn, tất thảy những chuyện này sẽ không xảy ra.

Hắn hối hận rồi, hắn giận dữ nện thẳng một quyền lên tường.

Chuyện này cuối cùng cũng đến tai Tiêu Hòa Đế, ông nghe xong cũng phải nhíu mày.

" Ha, không thể tin được Tô ái khanh là loại người này, là trẫm bất cẩn, bất cẩn rồi. "

Còn tốt lúc ấy không nóng vội đem Khanh Khanh gả cho Tô Diệc Thừa.

Quân Diễm Cửu ở chỗ khuất xem xong một màn này, cầm chén tử sa trên đầu ngón tay từ từ thưởng thức.

" Quả là một nha đầu rất thú vị. "

Một thân áo choàng tím, mái tóc đen như mực xổ dài xuống dưới, nhìn qua yêu dã tà tứ lạ thường.

Tuy rằng không thực tiếp liên quan nhưng những việc Lục Khanh làm đều nằm trọn trong đáy mắt.

" Chỉ là... vì cái gì mà nàng hận Tô Diệc Thừa đến thế? "

Y nghĩ cả trăm ngàn lần cũng không tìm ra lý do.

Hiện giờ y đã nhận định nàng chính là kẻ giả mạo.

Bởi vì công chúa chân chính đích thực là một tiểu ngốc bạch ngọt, còn người này nhìn qua có vẻ phúc hậu vô hại nhưng đáng tiếc mưu kế đầy mình.

" Tiểu Phúc Tử. "

" Có nô tài. "

" Việc lần trước ta dặn ngươi đi điều tra thế nào rồi? Người rốt cuộc ở nơi nào? "

Một bên Tiểu Phúc tử mặt như đua đám: " Nô tài đã đào tung ba tấc đất cũng không tìm ra vị công chúa thứ hai. "


" Vô dụng. "


" Gia, có lẽ vị kia quả thật chính là công chúa. "


" Công chúa có một thị vệ thân cận tên là Mạc Ly. Nô tài thấy hắn xuất hiện bên nàng vài lần. Mạc thị vệ cũng không hồ đồ đến mức không nhận ra chủ tử, nếu ngìa cảm thấy công chúa là giả, vậy khả năng là Mạc thị vệ cũng là cải trang thành. "


Quân Diễm Cửu nhớ tới tên gia hỏa kia, mặt mày trở nên thâm thúy.


Tiểu Phúc Tử nói không sia, gia hỏa kia đối với công chúa vô cùng trung thành, tận tâm, hơn nữa đã đi theo nàng từ nhỏ đến lớn, âm thầm bảo hộ, cũng không đến mức công chúa bị đánh tráo mà không phát hiện ra. "


Cho nên, chuyện này rốt cuộc là thế nào?


Tiểu Phúc Tử đến bên tai Quân Diễm Cửu thì thầm: " Gia, nếu như ngài còn nghi ngờ, nghe nói ngày mai công chúa muốn cùng Quả Nhạc quân chúa đi tắm ôn tuyền, nô tài có thể tìm cơ hội ẩn núp xung quanh, nhân cơ hội xem xét một cái. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK