Mỗi ngày cô đều nghe thấy bao nhiêu là giám đốc bị anh mắng chửi máu chó đầy mặt.
Thời Tiểu Niệm đứng lên chuẩn bị đóng cửa, bỗng trong đầu lóe lên một ý.
Chờ chút.
Đây không phải là tư liệu sống tốt nhất hay sao.
Cô lập tức trở lại bàn đọc sách, cầm bút viết xuống tờ giấy mấy dòng Tổng giám đốc bị hoang tưởng.
Sau đó Thời Tiểu Niệm phác thảo thật nhanh vài bức tranh châm biếm, sau đó gọi điện cho biên tập, chưa đầy một phút, biên tập viên liền xuất hiện trên QQ.
Thời Tiểu Niệm nhìn màn hình, gõ một loạt chữ.
Sau khi thảo luận với biên tập xong, linh cảm của Thời Tiểu Niệm tuôn ra dào dạt, cô cấp tốc vẽ ra phác thảo của nam chính.
Cung Âu cao bao nhiêu nhỉ, có lẽ là gần một mét chín đi.
Chân Cung Âu dài, người thon gầy, mái tóc ngắn chỉnh tề, hàng mày thẫm màu, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người khác cảm thấy anh đang tức giận, sống mũi cao, đôi môi mỏng bạc tình mang theo nét gợi cảm khó cưỡng.
Xong. Thời Tiểu Niệm nhìn nhân vật trên giấy, tranh biếm hoạ Cung Âu do cô vẽ.
Người đàn ông này, lớn lên cũng không khỏi chút đẹp trai thái quá.
Thời Tiểu Niệm thất thần nhìn nhân vật mình vẽ một lát, sau đó viết bên cạnh những đặc điểm tính cách hoang tưởng, táo bạo, dễ tức giận, bá đạo, đại vương.
Sau đó, cô đem toàn bộ bất mãn của mình đối với Cung Âu vào trong bức tranh biếm hoạ.
Từ lúc Cung Âu sinh ra cho tới sau này, sinh hoạt một ngày như thế nào đều do cô sắp xếp.
Trong tranh châm biếm của cô, cô thích ngược anh như thế nào thì ngược như thế.
Nghĩ xong lại thấy hài lòng.
Cả ngày nay, linh cảm của Thời Tiểu Niệm bùng phát mãi cho đến hoàng hôn mới dừng bút. Cô ngồi đến mức cứng đờ cả người rồi.
Liếc mắt nhìn thời gian, đã đến giờ nấu ăn rồi.
Thời Tiểu Niệm lưu lại bản vẽ phác thảo, sau đó vặn người đi ra khỏi phòng.
Lúc đi qua phòng khách, giọng nói không vui của Cung Âu truyền đến, “Tại sao tôi phải tham gia loại lễ cưới của tên nhà giàu mới nổi này, tìm bừa một người đi thay là được rồi.”
"Nhưng đối phương là người thừa kế....” Phong Đức nói.
"Tôi bảo không đi là không đi, đừng làm phiền tôi.” Cung Âu liếc nhìn tài liệu trong tay, ngắt lời Phong Đức.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, Cung Âu một ngày có hai tư giờ thì hai mươi giờ đều tức giận.
Tiệc cưới tối.
Thời Tiểu Niệm chợt nhớ ra, đám cưới của Mộ Thiên Sơ và Thời Địch là hai ngày sau, tấm thiệp mời không ghi tên vẫn còn nằm trong túi của cô.
Cô thực sự bị Cung Âu quấy rối quá nhiều cho nên quên luôn cả chuyện này.
Đi, hay là không đi?
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đi vào nhà bếp bắt đầu nhặt rau làm bữa tối.
Nấu ăn được một nửa, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, Thời Tiểu Niệm một tay đảo thìa, một tay lấy di động, là cha nuôi gọi điện tới.
Cô run lên hai giây mới bắt máy, "Cha."
Cô đã quên mất bao lâu rồi chưa nhận điện thoại của cha nuôi cô. Những năm qua, cô có gọi về nha, cha mẹ nuôi cũng không nhận, cho dù nhận thì cũng chỉ nói hai câu là gác máy.
"Ừ." Giọng nói cha nuôi không chút tình cảm, “Bây giờ mày đang ở trong nhà vẽ tranh à?”
"Vâng, con vẫn vẽ tranh.” Thời Tiểu Niệm vừa đảo thìa vừa nói, nghe giọng nói của cha nuôi đã lâu không thấy, chóp mũi có chút cay cay, “Cha, cha mẹ có khoẻ không?”
"Mày có biết lễ cưới của Tiểu Địch được truyền thông gọi là lễ cưới của công chúa không?” Cha nuôi không trả lời mà hỏi lại.
Thời Địch.
Thì ra là vì em gái.
"Vâng, con biết."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Cung Âu bỗng nhiên từ bên ngoài đi tới, thấy cô đang gọi điện thoại cũng không lên tiếng, chỉ là đi tới bên cạnh cô, đưa tay cầm lấy một đôi đũa bắt đầu ăn mấy món mà cô vừa nấu xong.
Nhất định là đời trước anh bị chết đói a. Chỉ biết có ăn thôi haha.
Thời Tiểu Niệm liếc nhìn hắn một cái, giọng nói của cha nuôi vang lên trong điện thoại, “Mày có biết bao nhiêu người quan tâm đến hôn lễ này không, lúc nó truyền thông trong ngoài nước đều sẽ quan tâm, đây là lễ cưới của Tiểu Địch cả đời mới có một lần, tao không muốn có bất kỳ chuyện sai sót gì xảy ra trong ngày hôm ấy.”
Chuyện sai sót?
Sợ cô đến phá đám sao?
"Cha yên tâm, con sẽ không đến.”
Thời Tiểu Niệm nói xong, quay đầu, Cung Âu đã tiêu diệt gần hết các món ăn trên bàn, trên môi một chút dầu ăn cũng không dính, tướng ăn của anh vẫn luôn tốt như vậy.
"Không đi người ta lại nghĩ Thời gia bất hoà,” Cha nuôi có chút bất mãn, “Đến hôm ấy, mày đi cùng chúng tao, ở bên cạnh chúng tao không được náo loạn, không được lên tiếng, chỉ cần im lặng ăn cơm là được.”
"Nhưng con không muốn đi"
Nghe vậy, cha nuôi lập tức kích động nói, "Mày còn muốn náo loạn đến bao giờ nữa, hai đứa nó phải kết hôn, mày không phải là thật sự muốn em gái mày mất hết mặt mũi chứ? Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, chung quy lại mày cũng nên báo đáp một chút đi.”
Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, chung quy lại mày cũng nên báo đáp một chút đi.
Công ơn nuôi dưỡng cấp mũ trừ, ai có thể chống lại.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe, giọng nói có chút vội, “Con biết rồi, con sẽ đi.”
Rõ ràng là bây giờ cô không muốn dây dưa với Mộ Thiên Sơ, cha nuôi vẫn muốn cô xuất hiện.
Hiện thực đều không như mong muốn.
Hi vọng đây là lần cuối cùng.
"Vậy là tốt."
Cha nuôi cô nói xong liền cúp điện thoại.
Thời Tiểu Niệm để điện thoại di động xuống, bày món ăn trong nồi ta đĩa, lại nhìn sang bên cạnh, được rồi, mấy cái đĩa đều bị ăn đến sạch sành sanh, ngay cả rễ hành cũng không lưu lại.
Cung Âu lười biếng đứng bên cạnh cô, đôi mắt đen chánh, nhìn chằm chằm món ăn cô vừa mang ra.
“Anh ta là heo à?”
Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi câu này.
"Ánh mắt của em thật giống như đang nói anh là heo?” Ánh mắt sắc bén của Cung Âu quét về phía cô.
Thời Tiểu Niệm cả kinh, vội nói, "Không có."
"Tốt nhất là không có." Cung Âu thu tầm mắt lại, lại bắt đầu chiến đấu với món ăn mới, lúc đang ăn bỗng nhiên nhớ ra hỏi, “Thời Tiểu Niệm, em bỏ gì vào đồ ăn vậy, thuốc phiện à?”
"Làm sao có thể." Thời Tiểu Niệm có chút không biết nên khóc hay cười, "Chỉ là mấy món ăn gia đình thôi mà.”
"Vậy sao tôi lại nghiện được nhỉ?”
Giọng nói của Cung Âu nặng nề, cầm đũa chọc chọc thức ăn trên bàn, vẻ mặt có chút trầm xuống.
Anh không phải là người tham ăn, trước đây lượng cơm ăn cũng bình thường, nhưng từ lúc ăn món ăn của Thời Tiểu Niệm, anh dường như ăn bao nhiêu cũng không đủ, không thể tìm được nguyên nhân.
"A"
Lúc Tiểu Niệm sửng sốt một chút, anh ta nói, anh ta nghiện đồ ăn của cô.
Cô nấu ngon như vậy sao, tại sao cô lại không cảm thấy?
"Đúng rồi, Cung tiên sinh, có tìm được cách liên lạc với Đường Nghệ bạn học của tôi không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Chưa tìm được." Cung Âu gắp một miếng rau xào bỏ vào miệng.
"Ừm."
Thời Tiểu Niệm có chút thất vọng gật đầu, đôi tay xoắn vào nhau, nhìn dáng vẻ dùng bữa của Cung Âu nói, “Còn một chuyện tôi muốn nói với anh, hai ngày nữa tôi phải đi dự tiệc cưới, không ở nhà."
"Không được!" Cung Âu thốt lên, ngữ khí mười phần bá đạo.
"Bữa tiệc này tôi không thể không đi!” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nhìn anh, "Như vậy, anh muốn ăn gì, hôm nay tôi sẽ nấu hết cho anh ăn được không?”
Đây là chính sách dụ dỗ a.
"Em!!! "
"Sao vậy?" Thời Tiểu Niệm choáng váng.
"Ăn em xong sẽ để em đi!” Bỗng nhiên Cung Âu để đũa xuống, ánh mắt dừng trên người cô, con ngươi thâm thuý như muốn nuốt trọn người, môi mỏng cong lên, “Thế nào?”
Thời Tiểu Niệm bị anh nhìn chăm chú có chút không thoải mái.
Ăn cô thì cũng bình thường, cô cũng không thể nói được gì, dù sao người cô cũng đã sớm bị anh coi là món điểm tâm rồi.
“Được."
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình đã thực sự sa đoạ rồi, có thể chấp nhận yêu cầu hoang đường này của anh một cách thoải mái như vậy.
Cung Âu nhìn cô, khoé môi cong lên, hai tay mở ra, “Vậy em phải chủ động một chút, nếu không có thành ý, em nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha em sao?”
Dựa vào tình hình mấy ngày qua, đầu cô vẫn cứng ngắc như tượng gỗ.
Biết ngay là không đơn giản qua ải như vậy mà.
Còn muốn cô chủ động.
Thời Tiểu Niệm chần chờ, vì tham gia hôn lễ của Mộ Thiên Sơn mà phải chủ động lấy lòng Cung Âu, như vậy thì quá lắm rồi.
"Tôi đếm tới ba." Cung Âu nhíu mày.
"Muốn chủ động thế nào?”
Thời Tiểu Niệm không biết phải chủ động đến mức nào.
"Đương nhiên là đến lúc tôi hài lòng mới được. Một!” Cung Âu bắt đầu đếm.
"Hai."
"Ba."
Đột nhiên đã đến ba, Thời Tiểu Niệm không nghĩ ngợi nhiều liền nhào tới ôm lấy eo anh, cả người chui vào lòng anh.
Cô chính là đâm sầm vào.
Cả người Cung Âu hơi ngửa ra sau, ngực chấn động mạnh một cái, ánh đèn vàng trên đỉnh đầu anh phát ra vô số tia sáng.
Cô ôm chặt lấy anh, thân thể mềm mại như nước.
Thời Tiểu Niệm.
Cô gái này...
""
Thời Tiểu Niệm không biết anh nghĩ gì, có chút ảo não, làm sao mà vừa nghe đến ba cô đã lao đến ôm anh ta rồi.
Thôi quên đi, dù sao cũng đã làm rồi, vậy thì chủ động đến cùng là được chứ gì.
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, nhìn vào khuôn mặt có chút cứng ngắc của Cung Âu, chậm rãi ngón chân, càng lúc càng tới gần môi anh.
Cung Âu híp mắt nhìn cô chằm chằm, môi cô phớt hồng, mang theo sự mê hoặc chậm rãi tới gần.
Đôi môi dán vào nhau.
Cô hôn lên môi anh.
Tim Cung Âu nhất thời ngưng đập, hô hấp lập tức trở nên nặng nề, đột nhiên giống như người gặp phải hạn hán vô cùng khát khao một nguồn nước.
Anh không nhúc nhích, Thời Tiểu Niệm môi kề môi anh, trúc trắc hôn anh.
Không được, chuyện như vậy quả nhiên là cô không thể chủ động được.
Thời Tiểu Niệm nhụt chí đang muốn rời khỏi, Cung Âu liền ôm lấy thân thể cô, ghì chặt vào ngực mình, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô, điên cuồng hôn, cạy cánh môi cô để trút ngọn lửa vào. Anh giống như một người sắp chết khát, liều mạng hút lấy nguồn nước trong veo trong miệng cô.
Cô cao một mét bảy, cùng với chiều cao của anh vẫn còn một khoảng nhất định.
Cung Âu cúi đầu mệt nghỉ, tay kề sát hông cô nhấc cô lên.
Hai chân Thời Tiểu Niệm dần cách mặt đất, cứ như vậy bị anh hôn, sợ ngã xuống đất liền vòng hai tay quấn lấy cổ anh.
Đêm nay, màn đêm thăm thẳm vô tận.
Trong khu nhà cao cấp, kiều diễm một mảnh.
Hai ngày sau, buổi sáng tươi đẹp, không khí vô cùng thanh tân.
"Được khen là đám cưới được quan tâm nhất quốc gia… Hôn lễ của Thái tử Mộ thị cùng nữ minh tinh Thời Địch được cử hành vào ngày hôm nay, Thái tử vì hồng nhan, bao cả hòn đảo để tạo nên lễ cưới lãng mạn nhất.”
Tin tức về lễ cưới này được lặp lại liên tục trên ti vi, tạo thành một chuyên đề được quan tâm nhất trong ngoài nước.