Giờ nghỉ trưa Y Đàm đang ăn cơm cùng với Ly Na thì chuông điện thoại reo lên, nhìn thấy số lạ cô không nghe máy liền gạt tắt, điện thoại cũng không reo lên nữa mà mà một đoạn tin nhắn gửi tới.
Cô cầm lên hiếu kì vào xem, Ly Na thấy sắc mặt cô trở nên hốt hoảng lo lắng lên tiếng hỏi hang: " Sao vậy có chuyện gì à em? "
Y Đàm đứng dậy, cầm theo túi xách chạy đi Na ngơ ngác không hiểu gì vội tính tiền sau đó cũng co giò chạy theo cô.
Y Đàm bắt xe ôm đầu cổng đi mất, Ly Na nhìn bóng lưng xa dần của cô mà lo lắng không thôi.
Cô ấy lấy điện thoại gọi cho Lâm Đạt nhưng điện thoại không có người nhận, gọi liền mấy cuộc cũng không có ai nhận cô ấy lo lắng chạy vào trong.
Đi lên giữa chừng Ly Na mới nhớ ra hai người chủ tịch và Lâm Đạt đi công tác ở Hà Nội rồi không có ở văn phòng, Ly Na đứng trước cửa thang máy gửi tin đoạn ghi âm nói rõ chuyện của Y Đàm cho Lâm Đạt.
Y Đàm nhận được tin nhắn trong đó có một đoạn video, người trong video là mẹ của cô, Y Đàm nhìn thấy mẹ mình bị trói còn hôn mê cô sợ hãi theo địa chỉ mà đối phương gửi đi tới.
Tới nơi, là một ngôi nhà bỏ hoang, xung quanh không có nhà rất vắng vẻ là lạnh lẽo cô một mình đi vào trong chạy tìm mẹ của mình.
Khi cô tìm được mẹ thì mới phát hiện ra người bắt mẹ cô là Hoàng Thiên Tâm và người của cô ta, bên cô ta có 3 người nhìn gậy sắt trên tay của hai người đàn ông cô có chút e dè.
" Đến rồi à, nhanh đấy! "
Hoàng Thiên Tâm ngồi trên ghế nở một nụ cười chào đón với cô, Y Đàm cau mày cố nén sự liều lĩnh lại mẹ cô đang ở trong tay cô ta không thể để mẹ vì cô mà bị tổn hại.
" Cô muốn gì, thả mẹ tôi ra! "
" Tao đã cảnh cáo mày rồi, mày cứ không nghe cơ, cứ lảng quản bên cạnh anh Dương Vũ. Mày tưởng tao chỉ biết nói chơi thôi à? "
" Cô! Tôi và Vũ yêu nhau thật lòng, cô không có quyền cấm cản, cô mau thả mẹ tôi ra nếu không khi Vũ biết được sẽ không bỏ qua cho cô đâu "
" Ha tao sợ quá ! Mày có chắc mẹ mày chịu được khi Dương Vũ tới không? Mày muốn nhận xác mẹ mày? Vì trai mà bỏ mẹ à? "
Trần Cảnh Du đưa gậy sắt lên cổ của mẹ cô, Y Đàm hoảng sợ lắc đầu, cô quỳ xuống chấp tay van xin Hoàng Thiên Tâm.
" Đừng! Đừng mà! Tôi xin cô! Mẹ còn quan trọng hơn mạng sống của tôi! Muốn làm gì cứ nhắm vào tôi! Xin cô tha cho mẹ tôi, tôi xin cô xin cô."
Hoàng Thiên Tâm cười đắc ý, nhìn bộ dạng thảm hại khó lóc quỳ gối cầu xin cô ta của Y Đàm, cô ta nhìn sang Trần Cảnh Du ra hiệu, Trần Cảnh Du đem một thau nước tạt vào người của mẹ Y Đàm.
Bà bị nước lạnh tạt cho tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy con gái trước mặt đang quỳ gối.
" Các người là ai? Y Đàm con sao lại quỳ gối ? Mau đứng lên ! "
" Mẹ ơi! Con xin lỗi! Là do con! Là con gái hại mẹ! Mẹ yên tâm con sẽ đưa mẹ ra khỏi đây về nhà !"
" Trời coi tình cảm mẹ con thật xúc động, tao không rảnh nói nhiều với mày nữa! "
" Tao là người lương thiện nên tao sẽ cho mày một cơ hội! Nếu màu chịu cắt đứt với anh Dương Vũ , xin nghĩ việc về ngôi nhà ở quê của mày mà sống, hứa với tao không bao giờ gặp mặt anh ấy nữa thì tao sẽ thả mẹ mày ra. Tao sẽ cho mày một khoản tiền đủ cho gia đình mày sống dư giả, mày thấy sao? "
Phùng Y Đàm suy nghĩ nhớ lại khoảng thời gian ở bên anh, tình cảm của mìn giành cho anh từ kiếp trước đến kiếp này nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Cô yêu anh! Yêu nhiều lắm!
Nhưng mẹ đối với cô còn quan trọng hơn tất cả, kiếp trước cô đã không làm tròn bổn phận của người con rồi, kiếp này cô không muốn vì sự ích kỉ của mình mà mất đi mẹ.
Là mẹ cho cô mạng sống, từ nhỏ nếu không có mẹ cô đã bị những trận đòn roi mắng chửi cay nghiệt của cha dồn đến đường chết rồi, lúc đó nếu không có mẹ bên cạnh thì cô đã không muốn sống rồi.
Là mẹ cho con mạng sống cũng là mẹ cho con hi vọng sống, con thương mẹ của con.
" Được...Nhưng mà cô phải giữ lời hứa sẽ không tới phiền gia đình tôi nữa. Tôi sẽ làm theo lời cô nói, sẽ chia tay với anh ấy sẽ nghỉ việc, về quê và không gặp anh ấy nữa ! "
" Yên tâm tao nói được làm được làm được, mày liệu mà làm không được nói gì với anh ấy đợi khi mày chia tay anh ấy trước mặt tao, tao sẽ giữ lời buông tha cho gia đình mày. Mày dám không làm tao sẽ bắt em mày bán ra nước ngoài, người của tao đang ở gần nhà mày ở quê đấy nhé. Liệu mà làm."
" Được "
Bọn họ rời đi để lại cô với mẹ cô ở đó, Y Đàm chạy lại cởi trói cho mẹ mình, săm xoi khắp cơ thể xem có vết thương nào không, cũng may là không có cứ có vết bầm do dây thừng trói thôi.
" Con gái, mẹ không sao con đừng khóc nữa! "
Y Đàm ôm.chầm lấy bà, không kiềm được mà khóc nấc, cô sợ lắm nếu mẹ có chuyện gì cô biết làm sao nghĩ tới thôi cũng không dám nghĩ.
" Thôi nào lớn rồi mà khóc, nói cho mẹ biết vì sao bọn họ là ai rồi cái gì chia tay gì nữa "
" Mẹ chúng ta đi thôi, con đưa mẹ về trọ còn chuyện ra sao về nhà mình con sẽ kể cho mẹ"
" Ừ! "