Tống Tranh cũng có vẻ giật mình, trên người hắn ngoài rơi vãi một ít hạt cơm thì còn dính một cái trứng ốp la, nhưng hắn không hề giận dữ. Hắn cúi đầu nhìn một vòng, gạt miếng trứng xuống, rồi ra gọi người vào lau dọn.
Rất nhanh, đã có người vào xử lí sạch sẽ, chăn ga trên giường cũng được đổi lại.
Tống Tranh lại đem một phần đồ ăn khác vào.
Hắn vẫn dịu dàng như trước.
Lần này thức ăn không phải là những món cũ, mà là một phần cháo cá.
Hắn xúc một thìa, thổi thổi, rồi đưa đến trước mặt cô:
“Ăn đi em”.
Thấy Lâm Yên Nhiên không để ý tới mình, hắn lại nói thêm:
“Nếu như em không ăn hết bát cháo này, hôm nay anh sẽ không cho em gặp Đoàn Đoàn”.
Đoàn Đoàn quả nhiên là điểm yếu của Lâm Yên Nhiên. Nghe thấy những lời này, Lâm Yên Nhiên đầu tiên là ngơ ra, sau đó sắc mặt trở nên táo bạo, vươn người đến nắm lấy cổ áo Tống Tranh:
“Tôi là mẹ nó! Anh có quyền gì chứ?” rồi như người điên mà rầm rì trong miệng “Cho tôi gặp nó, cho tôi gặp nó…”
Tống Tranh không hề mềm lòng, hắn gạt tay cô xuống, nói với cô:
“Từ bây giờ, chỉ cần em bỏ bữa, tôi sẽ đưa thằng bé ra nước ngoài, ngay lập tức”.
Lâm Yên Nhiên cười lên, cười đến sặc sụa:
“Ha hả, Tống Tranh, đến con mình mà anh cũng đưa ra uy hiếp tôi! Anh có còn là con người không vậy?”
Mà Tống Tranh lại bỏ qua những lời Lâm Yên Nhiên nói, tiếp tục đưa thìa cháo đến gần miệng cô:
“Cháo cá này bổ dưỡng lắm”.
Lâm Yên Nhiên rất ghét vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn, cô lại hất đổ thìa cháo. Thìa cháo trên tay đã nguội nên nên Tống Tranh không hề bị bỏng.
Mặc kệ thìa cháo đã đổ dây trên quần áo, Tống Tranh dùng khăn giấy lau qua một chút, lại xúc một thìa cháo, thổi nguội bớt, cũng không quên uy hiếp cô:
“Nếu như em không ăn hết bát cháo này thì anh sẽ lập tức làm thủ tục cho nó đi nước ngoài”.
Tống Tranh nói được làm được.
Cả người Lâm Yên Nhiên như đấm vào cục bông, ỉu xìu. Khi thìa cháo đến gần, cô há miệng, cố gắng nuốt hết. Nhưng trong người cứ có cảm giác ghê tởm vô cùng.
Thay vì để Tống Tranh đút từng thìa một, cô giật lấy cái thìa trên tay hắn, cầm lấy bát cháo kia, húp một hơi.
Có lẽ vì đã được một quãng thời gian nên bát cháo cũng chỉ hơi ấm, Lâm Yên Nhiên như uống canh, uống từng ngụm lớn.
Tống Tranh không nhịn được mà bảo cô cứ từ từ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Có Nó, Rồi Hắn Sẽ Yêu Ngươi
4. Không Để Em Hay Biết
=====================================
Nhưng Lâm Yên Nhiên không nghe, khi uống xong thì ho nấc lên.
Tống Tranh vội đưa cho cô một ly nước.
Cứ như vậy, Lâm Yên Nhiên bị Tống Tranh khoá trong phòng, bữa trưa và bữa tối cũng diễn ra không vui vẻ gì.
Khi ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, Tống Tranh ôm lấy cả người Lâm Yên Nhiên. Mặc cho cô gái có vùng vẫy thế nào, thì chỉ với khác biệt sức lực giữa nam và nữ đã đủ để Tống Tranh khống chế cô.
Tống Tranh cũng không làm gì quá khích, chỉ đơn giản là ôm lấy cô.
Lâm Yên Nhiên cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào cổ mình.
Cô cố gắng thoát ra nhưng không thành. Cánh tay hắn ôm lấy hai tay cô, còn phần chân cô thì bị một chân hắn đè lại.
Tống Tranh nói với cô:
“Cho anh ôm một chút”. Giọng điệu hắn có vẻ mệt mỏi.
Tiếng nói của Lâm Yên Nhiên vang lên, hơi khàn:
“Đoàn Đoàn đâu?”
“Chắc là đang học bài”.
“Tôi muốn gặp nó”.
Tống Tranh cho phép cô gặp nó, nhưng hắn không quên cảnh báo:
“Đừng nói lung tung gì với nó. Nếu không, em có thể sẽ không được gặp thằng bé lần nào nữa”.
Một lúc sau khi Tống Tranh đi ra ngoài, Lâm Yên Nhiên nghe thấy tiếng cửa mở ra lần nữa. Cô nhìn về cánh cửa đang mở ra, Đoàn Đoàn bước vào. Trước khi vào, thằng bé còn đang nói gì đó với người khác, có thể là Tống Tranh.
Khi Đoàn Đoàn tiến về phía mình, cô đã ôm chầm lấy nó. Cô cố gắng nén nước mắt, hỏi han thằng bé.
Nó tỏ vẻ vẫn ổn, còn khoe rằng hôm nay nó còn đấm gãy viên gạch ở lớp võ thuật. Lâm Yên Nhiên khen thằng bé, Đoàn Đoàn nở nụ cười hạnh phúc.
Sau một hồi nói chuyện, thằng bé nhìn về phía cô, giọng điệu như ông cụ non:
“Mẹ hư lắm nha”.
Lâm Yên Nhiên hỏi tại sao, Đoàn Đoàn trả lời:
“Mẹ cứ giận dỗi hoài, con mệt quá. Hôm nay bố còn buồn đến nỗi không ăn tối”. Thằng bé nhìn về phía cô, “Sao mẹ trẻ con thế?”
Rồi thì nó dặn dò với cô: “Mẹ yên tâm, con đã thuyết phục bố rồi. Tý nữa bố sẽ xin lỗi mẹ. Mẹ phải tha thứ cho bố đấy”.
Lâm Yên Nhiên không biết nói tiếp thế nào, chẳng lẽ nói với thằng bé rằng Tống Tranh đã xin lỗi, nhưng cô không chịu tha thứ?
Sau khi Đoàn Đoàn ra khỏi phòng, Tống Tranh rất nhanh đã tiến vào. Hắn tiến đến, từ phía sau ôm lấy cô.
Lần này Lâm Yên Nhiên không tốn sức vùng vẫy, cô nói với hắn:
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu. Đến chết, tôi cũng không tha thứ cho anh”.
Quả nhiên, cánh tay đang ôm Lâm Yên Nhiên của hắn bỗng dưng cứng đờ.
Có thể là ngoài mạnh trong yếu, cũng có thể là Tống Tranh đã quyết tâm, cánh tay đang ôm lấy Lâm Yên Nhiên của hắn bỗng chặt hơn: “Nếu như vậy, chúng ta cùng chết với nhau”.