Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 3: Dập lửa
Edit: Cá trê
__________
"Đại Hải à."
Ông lão nhỏ gầy ngồi một góc của chiếc bàn tứ giác trong phòng thẩm vấn, đôi mắt vẩn đục kinh ngạc xen lẫn hoang mang nhìn đứa cháu bảo bối của mình đang bị còng tay ngồi ở khu vực hạn chế.
Sao lại thế này?
Sáng nay ông còn vui vẻ mở quán, nói chuyện phiếm tán gẫu với bác gái quầy hàng kế bên, nói về đứa cháu bảo bối mà bản thân kiêu ngạo, hài lòng.
"Đại Hải nhà chúng tôi, đứa nhỏ này luôn khiến người khác đau lòng. Đứa bé mệnh khổ lắm, tuổi nhỏ đã không còn cha mẹ thế nhưng tới giờ tôi cũng không cần bận tâm đến việc học của nó, một lão già như tôi thì hiểu gì đâu chứ? Toàn bộ đều dựa vào sự tự giác của nó hết. Kết quả hiện giờ lão Chu tôi vừa ra khỏi cửa mọi người đều nói tôi là ông nội của tiến sĩ, ôi, thật sự là tổ tông phù hộ, sao Văn Khúc đã hạ phàm ở Chu gia chúng tôi!"
Bác gái quầy kế bên đã từng nghe vô số lần chuyện của Chu Học Hải, song vẫn không giấu được vẻ mặt hâm mộ: "Nè, lão Chu, ông thật sự không cân nhắc tới cháu gái nhỏ của tôi sao? Tôi có ảnh chụp đây, con bé lớn lên giống em tôi, đẹp lắm. Nếu không thì để hai đứa nhỏ thêm Wechat tâm sự trước?"
"Khụ khụ khụ." Lão Chu cười vẫy vẫy thanh trúc chữ T cán bánh: "Đại Hải không gấp, người trẻ tụi bọn nó đều tự do yêu đương, tôi cũng không thể nhúng tay vào, đỡ bị thằng bé giận tôi."
"Ây dô, sao có thể chứ, Đại Hải hiếu thảo vậy mà!"
Ngay lúc lão Chu lấy ra cái bánh rán đầu tiên trong ngày thì bỗng hiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc trước mắt.
"Ấy, Tiểu Lộ đến rồi?" Ông Chu thật lòng thích cậu nhóc này, thấy dáng người cao ngất của Lộ Tranh đứng trước quán nhỏ lập tức hớn hở lên: "Tan ca đêm sao? Hôm nay sao không mặc cảnh phục thế? Ăn bánh rán à?"
Lộ Tranh suy nghĩ một chút rồi đi tìm ông Chu, lặng lẽ vòng qua đầu hẻm khác để về nhà, thay một thân thường phục rồi mới xuống lầu.
"Không cần đâu, chú Chu." Vẻ mặt Lộ Tranh có phần phức tạp, chẳng qua ông Chu đang cúi đầu khuấy bột nên không nhìn thấy, anh trầm mặc vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Chú, có chút chuyện cần chú giúp, được không ạ?"
Dưới sự sắp xếp của Lộ Tranh, ông Chu rồi đi mà không kinh động đến bất kì ai.
Vài phút sau, ông đã xuất hiện tại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Ông Chu cả đời an phận thành thật chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân sẽ đến nơi này, mà đối mặt với ông chính là Chu Học Hải đang bị còng chặt trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi trong mắt đầy tơ máu ____ thân nhân duy nhất của ông, là cháu nội bảo bối ông nuôi hai mươi năm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi tay vững vàng rán bánh hằng ngày của ông Chu khẽ run, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra từ đôi mắt vẩn đục, theo nếp nhăn của gian nan vất vả trên mặt chảy xuống dưới.
Ông run run môi, vẻ mặt khổ sở nhưng tràn ngập yêu thương và bao dung, khàn giọng nói:
"Đại Hải à, đừng sợ."
"Ông nội tới rồi."
Chu Học Hải há miệng thở dốc, không hề phát ra âm thanh, bất chợt lã chã rơi lệ.
**
"Đã khai hết rồi?" Giọng nói trầm ổn của Cảnh Chí Trung vang lên bên cạnh Đường Thiệu Nguyên.
"Lão đại." Đường Thiệu Nguyên thu hồi tầm mắt đang đặt trên người Lộ Tranh, lên tiếng: "Vâng, cũng đã làm xong bản ghi chép."
Cảnh Chí Trung nhìn bóng lưng Chu Học Hải bị còng tay cùng với hai cảnh sát hình sự ở hành lang xa xa, thở dài một hơi: "Đứa nhỏ này thật đáng tiếc."
Đường Thiệu Nguyên nhẹ gật đầu, cũng xoay đầu nhìn về phía bên kia hành lang.
Lộ Tranh đang ở đó dìu vai ông Chu, anh không nói gì nhưng đường cong cánh tay gồ lên rõ ràng thể hiện sự an ủi của anh. Trên người anh mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần cotton đơn giản ____ vì để tránh thu hút sự chú ý của mọi người khi đón ông Chu đi nên anh đã mặc thường phục quay trở lại cảnh cục ____ ngày xưa lúc mặc đồng phục thì thấy anh khí thế bừng bừng, còn cách ăn mặc như hiện giờ ngược lại khiến anh trông nhỏ hơn rất nhiều, căn bản nhìn không ra là người gần ba mươi tuổi.
Thật ra cũng không khác quá nhiều so với lần đầu tiên thấy anh vào hơn mười năm trước.
Cảnh Chí Trung theo tầm mắt cậu nhìn qua, sáng tỏ: "Tiểu Lộ là cảnh sát tốt."
"Đương nhiên rồi." Đường Thiệu Nguyên nhìn thật kỹ về hướng đó rồi thu hồi tầm mắt trở về.
Ở bên đó, Lộ Tranh đang dìu ông Chu ra khỏi cửa lớn cảnh cục, ánh nắng ban mai đã hiện lên, bao phủ một tầng nắng vàng khiến anh tỏa sáng rực rỡ.
Chiếu sáng bóng tối trên người cậu.
"Đàn anh luôn muốn trở thành một cảnh sát tốt."
Trời cuối cùng cũng sáng.
**
Chu Học Hải sau khi gặp người thân duy nhất của mình thì phòng bị tâm lý hoàn toàn bị đánh sụp, thẳng thắn nói ra hành vi phạm tội của mình, cộng thêm chứng cứ vô cùng xác thực, cậu ta lúc này đã bị đưa vào trại tạm giam.
"Tôi thật sự rất yêu thích nghiên cứu khoa học. Trước khi học tiến sĩ tôi chưa từng nghĩ nghiên cứu khoa học lại mang đến đau khổ cho mình như vậy." Chu Học Hải cười khổ nói: "Quản Bân trẻ tuổi lại tài giỏi, đi theo anh ta học tập quả thật thu hoạch được rất nhiều, cho dù vất vả tôi cũng chịu được, chỉ là không ngờ chịu đựng rồi chịu đựng, cảm xúc này tích tụ trong lòng tôi như một đống cỏ khô vậy, bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần một đốm lửa thôi sẽ lập tức "bùm" cháy rụi......"
Những người làm trong lĩnh vực học thuật có lẽ đều biết rằng nhiều ông lớn có bài báo chỉ vì để cạnh tranh với đối thủ của họ, hôm nay anh đăng kết quả này, ngày mai đến tôi đăng lại một kết quả khác, đăng một bài "Thảo luận về việc bài luận văn này không thể ứng dụng", cứ như thế thì số lượng bài báo và trích dẫn của mọi người đều tăng lên. Mà Chu Học Hải gặp phải Quản Bân ngay lúc anh ta đang trong thời kỳ quan trọng mở ra con đường mới sau khi về nước, khoảng thời gian đó cậu ta gần như trở thành một khẩu súng trong tay Quản Bân, chỉ chỗ nào bắn chỗ đó.
Chu Học Hải không chỉ có năng lực học thuật vượt trội mà còn vô cùng nghe lời, tất nhiên sẽ trở thành tâm phúc của Quản Bân. Không ít người bởi vì yêu thích mà càng thêm quan tâm chăm sóc học trò của mình, song Quản Bân lại không nằm trong số những người này. Trong mắt anh ta, Chu Học Hải = dùng tốt = nghe lời = vậy sử dụng nhiều hơn = cậu ta khẳng định sẽ vui vẻ.
Đẳng thức này không thể nghi ngờ đã phủ một bóng đen lên cuộc sống ở trường học của Chu Học Hải.
Một ngày hai mươi bốn giờ gọi là đến, nếu trong mười phút không trả lời email thì anh ta sẽ tức giận, không chỉ đi theo trong toàn bộ hành trình nghiên cứu mà còn phải mua cơm cho Quản Bân, đến nhà trẻ đón con, rồi quét dọn văn phòng giúp anh ta, cho dù cuối tuần cũng chưa chắc được nghỉ, còn phải chơi bóng cùng Quản Bân, còn không được để anh ta thua......
Mỗi ngày trôi qua cậu ta đều rất mệt mỏi, cho dù ép bản thân đi ngủ cũng không thể ngủ yên giấc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Quản Bân rất loạn, cậu ta căn bản không biết lúc nào sẽ nhận được điện thoại của Quản Bân.
Bạn cùng phòng ký túc xá bởi vậy mà rất có ý kiến: "Thầy hướng dẫn cậu sao lại thế? Xem cậu thành người giúp việc à? Cậu cũng thật là, nghe lời vậy làm chi?"
Đúng vậy, mình nghe lời anh ta như thế làm gì?
Chu Học Hải vừa nói vừa rơi lệ.
Có lẽ vì từ nhỏ đã trải qua ấm lạnh thế gian nên tính cách cậu ta có phần mềm lòng, vô lực phản kháng, chỉ nhắc nhở bản thân: "Kiên nhẫn chịu đựng là được, chỉ vài năm......"; có lẽ bởi vì biết gánh nặng gia đình chỉ có thể dựa vào sự đồng ý của giáo viên hướng dẫn mới có thể phát triển trong giới học thuật......
Vì để lấy được đề xuất sau tốt nghiệp và được ra nước ngoài học nghiên cứu sinh sau tiến sĩ của Quản Bân, Chu Học Hải không dám ngang nhiên phản kháng như Hùng Bác Nghĩa, chỉ cắn răng nhẫn nại, chịu đựng yêu cầu quá phận của Quản Bân, chịu đựng tính cách nóng nảy của Quản Bân, chịu đựng việc đem danh ngạch học bổng vốn thuộc về cậu ta cho người khác chỉ vì năm trước cậu ta đã có được phần học bổng này ____ dù biết rằng trình độ của người được nhận học bổng kém xa mình.
Vào ban đêm không ngủ được, cậu ta không ngừng an ủi bản thân: qua vài năm là tốt rồi, lúc đó mình thoát khỏi Quản Bân là có thể tự do ____ đến lúc đó cậu ta sẽ học nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, về nước tìm công việc ổn định, chăm sóc ông nội, sau này không còn phải làm việc vất vả từ sáng sớm đến tối muộn nữa......
Tuy nhiên nguyện vọng nhỏ nhoi ấy đều bị Quản Bân phá huỷ.
Khi Quản Bân tìm đến cậu ta như lẽ đương nhiên nói rằng dự án trong tay chưa hoàn thành cũng như chưa tìm được người kế nhiệm thích hợp nên cần cậu ta ở lại thêm một năm nữa, khi nào làm xong thì hãy rời đi, dây thần kinh yếu ớt căng chặt của cậu ta rốt cục cũng đứt phăng.
Tia lửa bay khắp nay, trong nháy mắt châm lên ngọn lửa hừng hực trong lòng cậu ta.
Ngọn lửa này cháy suốt một năm, trong thời gian đó cậu ta tỉ mỉ chuẩn bị một kế hoạch giết người hoàn hảo, thật ra cậu ta không quan tâm liệu mình có bị bắt hay không, dù sao biết bao nhiêu đêm cậu ta đều hận hôm sau không thể cầm dao đồng quy vu tận với Quản Bân, thế nhưng khi nghĩ đến ông nội lớn tuổi, Chu Học Hải lại chùn bước.
"Chờ khi chăm sóc ông nội để ông an tâm tuổi già, mình sẽ đi tự thú."
"Mình không thể khiến ông thất vọng khổ sở."
Nghĩ vậy, Chu Học Hải đã mua một hộp sữa, dùng kim tiêm rót lượng lớn GHB vào.
GHB đến từ thuốc trị bệnh của đứa bé trong gia đình mà cậu ta đã ở khi đi trao đổi ở Mĩ, còn hộp sữa là bởi vì khoảng thời gian hai mươi tư giờ làm việc cùng Quản Bân đã cho cậu ta biết rõ ràng thói quen của Quản Bân ____ trước khi ngủ trưa sẽ uống sữa giúp dễ ngủ hơn.
Hộp sữa đó được giấu trong túi quần khi cậu ta vào văn phòng, nhân lúc Quản Bân không chú ý đã để phía ngoài cùng của hàng sữa để trong văn phòng, duỗi tay ra là lấy được.
Sau khi làm xong tất cả, cậu ta bỗng cảm thấy cả người đều thoải mái.
Cậu ta đốt tệp luận văn, thứ khiến cậu ta bị Quản Bân kiềm chế không thể tốt nghiệp, ôm theo tâm tình tự huỷ diệt chính bản thân mình, cậu ta đã ném vài tờ giấy từ khe hở của văn phòng phía trên xuống văn phòng Quản Bân.
Xuyên qua khe hở, cậu nhìn tờ giấy đang cháy kia phảng phất như đang nhìn một tia sao băng dừng trên ghế sô pha vải, ánh lửa bùng lên trong nháy mắt.
Ánh lửa chiếu rọi, trong lòng cậu ta cũng dần thoải mái, sờ sờ mắt mình, quả thật đang rơi lệ.
Tất cả khó chịu, oán hận, uỷ khuất, không cam lòng đều ngọn lửa hừng hực kia nuốt chửng tựa như lửa cháy trong lòng, sống hơn hai mươi năm phải uỷ khuất chính mình đi lấy lòng xung quanh thì đây là lần đầu tiên cậu ta chân chính cảm thấy tự do làm điều mình muốn.
**
Đã hơn nửa tháng kể từ khi vụ hoả hoạn ờ văn phòng giáo sư Quản được giải quyết.
Hôm nay lại là một ngày nghỉ, Lộ Tranh vừa tỉnh ngủ, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ lá sách không ngăn được ánh sáng nhưng sắc trời vẫn tối đen như cũ, anh đứng dậy, nhoài người nhìn qua khe cửa, trời nhiều mây, không có nắng, thỉnh thoảng có vài đám mây đen lững lờ trôi, mưa hình như không thể rơi xuống.
Nhìn cảnh vật âm u, Lộ Tranh không biết thế nào lại nghĩ tới Đường Thiệu Nguyên.
"Nếu Thiệu Nguyên ở đây thì tốt rồi." Anh bỗng hiếu kỳ: "Xoa xoa đầu cậu ấy là có thể biết trời có mưa hay không."
Nghĩ vậy anh nhịn không được mà bật cười, lắc đầu: "Nghĩ gì vậy nè."
Hôm này không có ca làm, anh tạm thời cũng không có kế hoạch đặc biệt bèn ngồi lại giường, cầm lấy sổ ghi chú trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng vuốt hai cái mở ra.
Trong sổ có vài hình vẽ nghệch ngoạc, chữ viết linh tinh, từng tờ từng tờ một, còn có những nét vẽ ngây ngô, nét bút xinh đẹp viết lên hai chữ "rơm rạ" ở trang mới nhất tựa như miêu tả ra năm tháng trưởng thành của một cậu bé.
Gần đây anh rất ít khi nằm mơ.
Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Thở dài một hơi, Lộ Tranh nhẹ nhàng mở ra trang cuối cùng của quyển sổ, trang này có một bản đồ nhỏ của Trung Quốc, trên đó có hơn mười tỉnh thành bị gạch chéo bằng bút đen, các tỉnh còn lại có nơi được đánh dấu sao năm cánh màu đỏ, có nơi vẽ hình tròn, bên cạnh là dày đặc những dòng ghi chú.
"Tỉnh Dự: Huyện Kiến Bình, trấn Bình Thai, huyện Đức Sơn" (~ tỉnh Hà Nam)
"Tỉnh Lỗ: Huyện Đại Lai, huyện Lợi Tĩnh" (~ tỉnh Sơn Đông)
"Tỉnh Tô: Trấn Thanh Ma, huyện Trừng Nam, huyện Tuỳ Thái, huyện Hà Kinh" (~ tỉnh Giang Tô)
......
Yên lặng nhìn chốc lát, điện thoại trong tay anh bỗng vang lên.
Mở lên liền thấy Đường Thiệu Nguyên vừa gửi wechat cho anh.
"Đàn anh, tám giờ sáng nay ở Viện Hoá học Đại học Sư phạm tỉnh A có tổ chức lễ tiễn biệt giáo sư Quản Bân, anh tới không?"
Lộ Tranh xoay cổ tay nhìn thời gian, lúc này mới bảy giờ rưỡi.
Ngón tay nhanh chóng bấm bấm vài cái, gửi đi tin nhắn: "Được, tôi sẽ đến."
Đơn giản rửa mặt chải tóc, Lộ Tranh quơ lấy chìa khoá đi xuống lầu, lúc đi ngang qua dãy hàng quán mở lúc sáng sớm anh nhịn không được dừng bước chân, kìm lòng không đậu chuyển tầm mắt sang chỗ trống bên cạnh quầy hàng của bác gái.
Chỉ rộng khoảng một mét, các chủ quán hai bên đều ăn ý chừa ra khoảng trống này, dường như ai cũng đang chờ ông Chu quay trở về.
== Hết chương 38 ==