Editor: Gracie
Chuyện Chu Hề Từ một trận thành danh ở đại hội thể thao cuối cùng cũng không thể giấu được Vương Hỗ Sinh, cộng thêm việc Đào Khương và một nam sinh khác bị bong gân chân, khiến cho trong buổi huấn luyện tối hôm đó Vương Hỗ Sinh đã nổi trận lôi đình, đây là lần đầu tiên thầy ấy tức giận lớn như vậy kể từ khi dẫn dắt đội.
"Chỉ là một cái đại hội thể thao, các em cần gì phải thể hiện như vậy? Tôi đã nói qua với các em rồi đúng không, hiện tại đang là giai đoạn mấu chốt, bất kỳ cuộc thi đấu nào không quan trọng thì chỉ cần cố gắng tận lực là được, phí nhiều công sức như thế thì có ích gì? Bây giờ lấy được cái danh hạng nhất này có thể giúp các em thêm điểm cộng hay được tuyển thẳng sao? Các em đều không coi trọng tương lai của mình có phải không?" Mặt Vương Hỗ Sinh trầm xuống: "Tôi thấy các em cũng không cần tập luyện tiếp đâu, chân đã bị thương thành như vậy, còn tập luyện làm gì, cũng không cần tham gia thi đấu nữa, đều trở về hết đi."
Tất cả vinh dự lúc trước vào giờ phút này giống như những cái tát giáng thẳng vào mặt Chu Hề Từ, nóng đau đến bỏng rát, cô hối hận vì sự lỗ mãng và xúc động của mình, cũng rất xấu hổ vì đã liên lụy đồng đội và làm huấn luyện viên thất vọng.
Cô cúi đầu, giọng điệu nghiêm túc nói: "Huấn luyện viên, thực xin lỗi, chuyện đại hội thể thao là do em suy xét chưa chu toàn, không liên quan đến những người khác, thầy muốn phạt xin hãy phạt một mình em, em nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả."
Đào Khương cũng lên tiếng: "Huấn luyện viên, thực xin lỗi, việc em bị thương là do em đi đứng không cẩn thận, cũng không liên quan đến những người khác, em nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả."
Giọng Vương Hỗ Sinh càng trầm hơn: "Hậu quả? Em định gánh chịu như thế nào? Em bị thương như vậy ít nhất phải ngừng tập luyện nửa tháng, ngừng tập luyện nửa tháng, em có biết điều đó có nghĩa gì với em không?"
Đào Khương mím môi, đầu càng cúi thấp hơn.
"Huấn luyện viên, thực xin lỗi, là do em làm đội phó mà không chăm sóc tốt mọi người." Thiệu Vũ Bình nói: "Thầy giao bọn họ cho em, là em đã phụ lòng tin của thầy, em nguyện ý..."
"Tôi không muốn nghe các em ai đúng ai sai, hiện tại nói cái này có ý nghĩa gì?" Vương Hỗ Sinh nhìn bọn họ: "Có nhiều người nghĩ rằng các em học thể thao là để đi đường tắt, nhưng có mấy ai biết được ở sau lưng các em đã phải trả giá và nỗ lực bao nhiêu, đã phải đổ nhiều mồ hôi như thế nào. Bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, các em có ai thực sự nghe lọt lời tôi không? Chu Hề Từ, tôi cho em tập luyện sức bền, là để em ra oai trong đại hội thể thao như vậy sao? Em lợi hại như vậy, sao không tham gia những giải đấu lớn, mà lại chỉ quanh quẩn trên cái đường chạy vài trăm mét này, em có lấy được một trăm giải nhất thì cũng chỉ mãi là giải nhất trường thôi! Tôi hỏi em, có ích gì không?"
Giữa đám đông, Chu Hề Từ trước sau vẫn cúi đầu, những lời của Vương Hỗ Sinh tựa những cái tát giáng vào mặt cô, còn đau hơn cả lúc nãy.
Cô nắm chặt tay, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Vương Hỗ Sinh không nói thêm gì nữa, giọng điệu tràn ngập thất vọng: "Được rồi, mỗi người viết một bản kiểm điểm 3000 chữ, đình chỉ huấn luyện một tuần, giải tán."
Gió đêm thổi qua, mấy chục con người đứng sừng sững tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Vương Hỗ Sinh nhìn bọn họ, cũng không nhiều lời, chỉ đi thẳng ra khỏi sân thể dục.
Thiệu Vũ Bình vẫn làm như mọi khi, bước ra khỏi đội ngũ, cầm còi lên thổi: "Mọi người, 5 km."
"Rõ."
Không có ai kêu mệt cũng không có ai than khổ, bọn họ im lặng chạy xong 5 km, Chu Hề Từ là người về đích cuối cùng, cô bước đến trước mọi người, đột nhiên cúi người xuống, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, là tớ liên lụy các cậu."
Giang Hà xách ống quần lên, tùy tiện ngồi dưới đất, "Nói cái gì vậy, đại hội thể thao chỉ một mình cậu tham gia à? Chúng tớ đều tham gia, lẽ nào tớ cũng phải đứng lên nói lời xin lỗi sao?"
"Đúng vậy, Chu Tiểu Từ, cậu đừng như thế, chúng ta vốn là một đội mà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia." Lâm Ly trêu ghẹo: "Nhưng mà, tớ cũng tham gia chạy 3000 mét, tớ còn chạy rất hăng hái, sao không ai nhớ đến tớ nhỉ, quả nhiên vẫn là hạng nhất mới khiến người ta ấn tượng sâu sắc ha."
"Nhớ hay không nhớ không quan trọng, quan trọng là hạng nhất hạng nhì đều là của chúng ta." Khâu Trác Ngọc nói: "Bằng không, một đám học điền kinh như chúng ta, thi đấu đúng chuyên môn còn để thua người khác, thì chúng ta biết giấu mặt vào đâu."
Thiệu Vũ Bình cười: "Lời này nếu đổi người khác nói thì tớ tin, nhưng sao khi cậu nói ra tớ lại không tin được nhỉ."
"Như thế nào? Tuy tớ trong đội chỉ là hạng qua loa qua ngày, nhưng tớ có lần nào kéo chân sau mọi người đâu." Khâu Trác Ngọc kêu lên: "Tớ có tinh thần tập thể rất cao đó."
"Đúng đúng, không ai có thể có tinh thần tập thể cao hơn cậu được." Giản Phàm kéo Chu Hề Từ ngồi xuống, cười nói: "Lời thề độc như vậy mà cậu cũng dám phát, thì ai dám so với cậu chứ."
Khâu Trác Ngọc chỉ tay vào cô ấy: "Giản Tiểu Phàm, cậu không chọc ngoáy tớ một ngày, trong lòng sẽ thấy không thoải mái sao?"
"Đúng vậy."
"Đánh một trận đi, ngay bây giờ luôn." Khâu Trác Ngọc từ trên mặt đất đứng dậy: "Không phải ngươi chết thì là ta chết."
Chu Hề Từ dựa vào bả vai Giản Tiểu Phàm, thình lình lên tiếng: "Tớ cược Khâu Trác Ngọc chết."
Thiệu Vũ Bình cười: "Tớ cược theo cậu."
Giang Hà: "Tớ cũng thế."
Lâm Ly: "Tớ cũng vậy."
Những người khác cũng sôi nổi Chu Hề Từ đặt cược theo Chu Hề Từ, cuối cùng chỉ còn lại Đào Khương, cô ấy mím môi, đặt cho Khâu Trác Ngọc thắng, "Lỡ may xảy ra bất ngờ thì sao."
"Còn bất ngờ gì chứ." Chu Hề Từ nhìn lỗ tai Khâu Trác Ngọc đang ửng đỏ lên, cười khẽ: "Tớ thấy cậu ấy sắp nổ tung rồi kìa."
"Chu Hề Từ, cậu phiền thật đấy." Khâu Trác Ngọc bỗng ngồi phịch trở lại, đầu thiếu niên cúi thấp, bóng lưng gầy gò, phần cổ lộ ra cũng đỏ bừng như tai.
Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý, nhưng cũng không ai trêu ghẹo nữa.
Có một số chuyện không cần nói cũng hiểu.
Thiệu Vũ Bình đứng dậy nói: "Được rồi, tuy lão Vương nói đình chỉ huấn luyện, chúng ta cũng đừng ngừng thật, trước vẫn cứ tập luyện đi. Đêm nay về nhà mọi người nhớ viết bản kiểm điểm nhé, ngày mai tớ nộp luôn một thể, rồi nói thêm mấy lời hay với lão Vương, mấy ngày này các cậu phải ngoan ngoãn một chút cho tớ."
Giản Tiểu Phàm cười đáp: "Biết rồi, Thiệu ba ba."
"Khâu Trác Ngọc nói đúng đấy, cái miệng này của cậu sớm muộn gì cũng bị đánh." Thiệu Vũ Bình thổi còi: "Nào, bắt đầu chạy thôi."
"Rõ!"
Đào Khương và một nam sinh bị thương khác không thể tham gia huấn luyện, để không lãng phí thời gian, Thiệu Vũ Bình để hai người trở về lớp học: "Hai cậu ngồi ở đây cũng chẳng làm được gì, coi như là nghỉ ngơi đi, về ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tháng, đừng quên, hai lớp chúng ta và lớp 23 bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, dưới chân đều chôn bom cả đấy, huấn luyện quan trọng, kỳ thi tháng cũng quan trọng không kém, trừ khi các cậu muốn đổi giáo viên chủ nhiệm vào lúc này."
"Tớ không muốn." Đào Khương nói: "Vậy tớ về lớp trước đây."
"Được, tớ gọi người đưa cậu về." Thiệu Vũ Bình quay đầu lại: "Khâu Trác Ngọc, cậu qua đây, đưa Khương Khương về lớp."
Khâu Trác Ngọc lập tức tung ta tung tăng chạy tới, cổ chân Đào Khương bị bong gân, bệnh viện có cấp cho cái nạng, nhưng cậu ngại tốn công, trực tiếp bế ngang Đào Khương lên.
"Wow wow." Phía sau có người ồn ào: "Đại Ngọc, hôm nay cậu hơi bị đẹp trai đấy."
Cậu không quay đầu lại, nói: "Chu Tiểu Từ, khi nào tập luyện xong nhớ mang nạng của Khương Khương về lớp."
Chu Hề Từ cười nói: "Được thôi, Khâu vương tử."
"Câm miệng!" Cậu ôm Khương Đào đi như bay.
Mọi người thu hồi tầm mắt, tiếp tục theo đường băng phía trước mà chạy.
Giản Phàm và Hùng Lực tiến đến bên cạnh Chu Hề Từ, im lặng chạy một đoạn, Hùng Lực mở miệng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, cũng không phải lần đầu tiên bị lão Vương mắng, quen rồi." Chu Hề Từ nói: "Hơn nữa lần này, đúng là tớ sai."
Giản Phàm đáp: "Hừm, hiện tại biết sai rồi à, ngày hôm qua là ai hả, trời ơi, gọi thế nào cũng không giảm tốc độ, cứ chạy nhanh như bay."
"Giản Tiểu Phàm." Chu Hề Từ thở dốc: "Tớ thật sự phát hiện ra, cái miệng này của cậu, sống đến bây giờ mà chưa bị đánh, hoàn toàn là vì cậu chạy trốn nhanh."
"..." Giản Phàm cười khẩy: "Như nhau cả thôi."
Chu Hề Từ nện bước tăng tốc chạy xa.
"Cậu đừng nói không lại thì bỏ chạy nhé." Giản Phàm kéo Hùng Lực đuổi theo.
Dưới bầu trời đêm, những bóng người chạy dọc theo đường băng hết vòng này đến vòng khác.
Ngồi trong phòng học, Đào Khương thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lôi một tờ đề thi từ trên bàn ra, trải ra trên bàn rồi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó quay đầu gõ gõ bàn của Trần Lâm Qua.
Anh ngẩng đầu lên, "Làm sao vậy?"
"Tối nay Chu Hề Từ bị huấn luyện viên của tụi em mắng."
"Hả?" Trần Lâm Qua sửng sốt mất một giây mới hiểu ý cô ấy: "Tôi biết rồi."
"Ừm." Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người sang một bên.
Trần Lâm Qua nhìn cô ấy, "Còn chuyện gì nữa sao?"
"Có thể..." Đào Khương nhìn vẻ mặt không cảm xúc của anh, tự động viên bản thân vài giây mới mở lời: "Cho em mượn bài thi vật lý của anh một lát, em chép... không phải, em xem một chút."
Trần Lâm Qua tìm bài thi đưa cho cô ấy: "Vẫn nên cố gắng tự làm."
"Được." Đào Khương cầm lấy bài thi rồi vội vàng quay người lại, thở phào nhẹ nhõm.
Giờ ra chơi tiết thứ hai, Trần Lâm Qua đang chuẩn bị xuống sân thể dục, vừa bước ra khỏi lớp học đã đụng mặt mấy người Chu Hề Từ.
Bọn họ vừa tập luyện xong, quanh thân còn thoang thoảng hơi nóng ẩm ướt, mũi cô lấm tấm mồ hôi, má ửng đỏ: "Anh đi đâu vậy?"
"WC." Trần Lâm Qua duỗi tay quệt mồ hôi trên chóp mũi cô, cũng không nói gì thêm, "Đi đây."
Chu Hề Từ ngẩn người ra tại chỗ, bị Khâu Trác Ngọc vừa từ quầy bán quà vặt trở về vỗ nhẹ vào đầu: "Làm gì vậy? Đứng chặn cửa làm thần giữ cửa à?"
"Tớ làm thần giữ cửa cho nhà cậu." Cô sờ mũi bước vào lớp học.
"Cửa nhà tớ không thiếu thần giữ cửa, chỉ thiếu hai con sư tử đá." Khâu Trác Ngọc ngồi vào chỗ: "Cậu và Giản Tiểu Phàm mỗi người một bên là vừa đẹp."
Chu Hề Từ nhìn cậu, hơi hé miệng: "Khương..."
Cậu trừng lớn đôi mắt, vội chắp tay xin tha: "Tổ tông, tớ sai rồi tớ sai rồi."
"Haiz, cậu thật là..." Chu Hề Từ lắc đầu thở dài, không ngờ Khâu Trác Ngọc khi thích một người lại trở nên như vậy.
Đang suy nghĩ thì Trần Lâm Qua từ bên ngoài bước vào.
Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu một ngày nào đó anh thích một người, sẽ biến thành bộ dạng thế nào nhỉ?
"Nghĩ gì thế?" Trần Lâm Qua đưa tay quơ quơ trước mắt cô, rồi đi vào bên trong ngồi xuống, lục lọi trong ngăn bàn, tìm ra một hộp chocolate đặt lên bàn cô.
Chu Hề Từ ngồi im không nhúc nhích: "Đây là cái gì?"
"Sô cô la"
"..." Cô dùng tay chọc chọc: "Anh mua à?"
"Em hỏi nhiều thế, không ăn thì thôi.". Đam Mỹ H Văn
Anh làm bộ muốn lấy lại, Chu Hề Từ đưa tay ra cản: "Ăn ăn ăn."
Cô xé lớp bao bên ngoài, bẻ một miếng nhỏ nhét vào miệng, rồi đưa ra phía trước: "Sô cô la, hai người ăn không?"
Giản Phàm quay đầu lại bẻ một miếng, tiện tay bẻ thêm một miếng nhét vào miệng Đào Khương: "Đủ rồi."
Thấy vậy, Khâu Trác Ngọc cũng la hét đòi ăn, Chu Hề Từ ném cả gói về phía cậu ấy: "Đều cho các cậu."
Cô lại xé một gói mới, bẻ ra đang định bỏ vào miệng, bỗng nhớ đến điều gì, quay sang đưa cho Trần Lâm Qua: "Anh ăn không?"
Ánh mắt anh chỉ rời khỏi bài thi một giây, sau đó cúi đầu trực tiếp cắn lấy miếng sô cô la trên tay Chu Hề Từ, cánh môi ấm áp chạm vào ngón tay cô.
Vừa chạm đã rời đi.
Chu Hề Từ đột ngột rụt tay lại, động tác quá mạnh khiến khuỷu tay vô tình va vào thành ghế, đau đến mức cô không nhịn được mà khẽ rít lên.
"Làm sao vậy?" Anh nhai sô cô la trong miệng, giọng nói mơ hồ.
"Không sao." Chu Hề Từ đặt tay sang bên mà anh không nhìn thấy, chỉ cảm thấy trên ngón tay mình còn lưu lại độ ấm từ môi anh, cũng không dám lại dùng tay đó bẻ sô cô la bỏ vào miệng nữa, cô dứt khoát xé lớp bao to ra, trực tiếp cắn vào.
Răng rắc.
Giống như đang nhai xương.
Trần Lâm Qua không nhịn được mà nhìn sang, thấy trên mặt cô dính đầy vết sô cô la, nhất thời không khống chế được mà bật cười: "Em..."
"Sao vậy?" Cô mở miệng càng dọa người hơn, trên răng dính đầy sô cô la, hiệu ứng hài hước giống như người đàn ông da đen khoe hàm răng trắng trong quảng cáo.
Anh cười không ngừng, đưa tay dùng đầu ngón cái lau nhẹ khóe môi cô: "Lại chẳng có ai tranh với em, em cắn răng rắc như này, dính hết lên mặt rồi kìa."
Chu Hề Từ cũng không bận tâm việc anh dùng tay trực tiếp chạm vào mặt mình, cô lục lọi trong ngăn bàn lấy cái gương ra soi, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười.
Cô đưa tay chọc vào Giản Phàm: "Tiểu Phàm."
"Làm gì..." Giản Phàm suýt thì bật dậy khỏi ghế, "Ôi mẹ nó."
Chu Hề Từ cười sằng sặc, nhìn vào gương, rồi lại nhe răng ra với Trần Lâm Qua: "Ta là ma sô cô la đây."
Trần Lâm Qua cười: "Em bị ngốc à?"
Chu Hề Từ thò lại gần, "Chẳng lẽ không đáng yêu sao?"
Anh nhìn cô, rồi "Ừ" một tiếng.
Ừ?
Ừ cái gì?
Chu Hề Từ ghé vào trên bàn anh, nhất thời không phản ứng kịp.
"Đáng yêu." Trần Lâm Qua quay đầu sang bổ sung.
Chuyện Chu Hề Từ một trận thành danh ở đại hội thể thao cuối cùng cũng không thể giấu được Vương Hỗ Sinh, cộng thêm việc Đào Khương và một nam sinh khác bị bong gân chân, khiến cho trong buổi huấn luyện tối hôm đó Vương Hỗ Sinh đã nổi trận lôi đình, đây là lần đầu tiên thầy ấy tức giận lớn như vậy kể từ khi dẫn dắt đội.
"Chỉ là một cái đại hội thể thao, các em cần gì phải thể hiện như vậy? Tôi đã nói qua với các em rồi đúng không, hiện tại đang là giai đoạn mấu chốt, bất kỳ cuộc thi đấu nào không quan trọng thì chỉ cần cố gắng tận lực là được, phí nhiều công sức như thế thì có ích gì? Bây giờ lấy được cái danh hạng nhất này có thể giúp các em thêm điểm cộng hay được tuyển thẳng sao? Các em đều không coi trọng tương lai của mình có phải không?" Mặt Vương Hỗ Sinh trầm xuống: "Tôi thấy các em cũng không cần tập luyện tiếp đâu, chân đã bị thương thành như vậy, còn tập luyện làm gì, cũng không cần tham gia thi đấu nữa, đều trở về hết đi."
Tất cả vinh dự lúc trước vào giờ phút này giống như những cái tát giáng thẳng vào mặt Chu Hề Từ, nóng đau đến bỏng rát, cô hối hận vì sự lỗ mãng và xúc động của mình, cũng rất xấu hổ vì đã liên lụy đồng đội và làm huấn luyện viên thất vọng.
Cô cúi đầu, giọng điệu nghiêm túc nói: "Huấn luyện viên, thực xin lỗi, chuyện đại hội thể thao là do em suy xét chưa chu toàn, không liên quan đến những người khác, thầy muốn phạt xin hãy phạt một mình em, em nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả."
Đào Khương cũng lên tiếng: "Huấn luyện viên, thực xin lỗi, việc em bị thương là do em đi đứng không cẩn thận, cũng không liên quan đến những người khác, em nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả."
Giọng Vương Hỗ Sinh càng trầm hơn: "Hậu quả? Em định gánh chịu như thế nào? Em bị thương như vậy ít nhất phải ngừng tập luyện nửa tháng, ngừng tập luyện nửa tháng, em có biết điều đó có nghĩa gì với em không?"
Đào Khương mím môi, đầu càng cúi thấp hơn.
"Huấn luyện viên, thực xin lỗi, là do em làm đội phó mà không chăm sóc tốt mọi người." Thiệu Vũ Bình nói: "Thầy giao bọn họ cho em, là em đã phụ lòng tin của thầy, em nguyện ý..."
"Tôi không muốn nghe các em ai đúng ai sai, hiện tại nói cái này có ý nghĩa gì?" Vương Hỗ Sinh nhìn bọn họ: "Có nhiều người nghĩ rằng các em học thể thao là để đi đường tắt, nhưng có mấy ai biết được ở sau lưng các em đã phải trả giá và nỗ lực bao nhiêu, đã phải đổ nhiều mồ hôi như thế nào. Bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, các em có ai thực sự nghe lọt lời tôi không? Chu Hề Từ, tôi cho em tập luyện sức bền, là để em ra oai trong đại hội thể thao như vậy sao? Em lợi hại như vậy, sao không tham gia những giải đấu lớn, mà lại chỉ quanh quẩn trên cái đường chạy vài trăm mét này, em có lấy được một trăm giải nhất thì cũng chỉ mãi là giải nhất trường thôi! Tôi hỏi em, có ích gì không?"
Giữa đám đông, Chu Hề Từ trước sau vẫn cúi đầu, những lời của Vương Hỗ Sinh tựa những cái tát giáng vào mặt cô, còn đau hơn cả lúc nãy.
Cô nắm chặt tay, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Vương Hỗ Sinh không nói thêm gì nữa, giọng điệu tràn ngập thất vọng: "Được rồi, mỗi người viết một bản kiểm điểm 3000 chữ, đình chỉ huấn luyện một tuần, giải tán."
Gió đêm thổi qua, mấy chục con người đứng sừng sững tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Vương Hỗ Sinh nhìn bọn họ, cũng không nhiều lời, chỉ đi thẳng ra khỏi sân thể dục.
Thiệu Vũ Bình vẫn làm như mọi khi, bước ra khỏi đội ngũ, cầm còi lên thổi: "Mọi người, 5 km."
"Rõ."
Không có ai kêu mệt cũng không có ai than khổ, bọn họ im lặng chạy xong 5 km, Chu Hề Từ là người về đích cuối cùng, cô bước đến trước mọi người, đột nhiên cúi người xuống, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, là tớ liên lụy các cậu."
Giang Hà xách ống quần lên, tùy tiện ngồi dưới đất, "Nói cái gì vậy, đại hội thể thao chỉ một mình cậu tham gia à? Chúng tớ đều tham gia, lẽ nào tớ cũng phải đứng lên nói lời xin lỗi sao?"
"Đúng vậy, Chu Tiểu Từ, cậu đừng như thế, chúng ta vốn là một đội mà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia." Lâm Ly trêu ghẹo: "Nhưng mà, tớ cũng tham gia chạy 3000 mét, tớ còn chạy rất hăng hái, sao không ai nhớ đến tớ nhỉ, quả nhiên vẫn là hạng nhất mới khiến người ta ấn tượng sâu sắc ha."
"Nhớ hay không nhớ không quan trọng, quan trọng là hạng nhất hạng nhì đều là của chúng ta." Khâu Trác Ngọc nói: "Bằng không, một đám học điền kinh như chúng ta, thi đấu đúng chuyên môn còn để thua người khác, thì chúng ta biết giấu mặt vào đâu."
Thiệu Vũ Bình cười: "Lời này nếu đổi người khác nói thì tớ tin, nhưng sao khi cậu nói ra tớ lại không tin được nhỉ."
"Như thế nào? Tuy tớ trong đội chỉ là hạng qua loa qua ngày, nhưng tớ có lần nào kéo chân sau mọi người đâu." Khâu Trác Ngọc kêu lên: "Tớ có tinh thần tập thể rất cao đó."
"Đúng đúng, không ai có thể có tinh thần tập thể cao hơn cậu được." Giản Phàm kéo Chu Hề Từ ngồi xuống, cười nói: "Lời thề độc như vậy mà cậu cũng dám phát, thì ai dám so với cậu chứ."
Khâu Trác Ngọc chỉ tay vào cô ấy: "Giản Tiểu Phàm, cậu không chọc ngoáy tớ một ngày, trong lòng sẽ thấy không thoải mái sao?"
"Đúng vậy."
"Đánh một trận đi, ngay bây giờ luôn." Khâu Trác Ngọc từ trên mặt đất đứng dậy: "Không phải ngươi chết thì là ta chết."
Chu Hề Từ dựa vào bả vai Giản Tiểu Phàm, thình lình lên tiếng: "Tớ cược Khâu Trác Ngọc chết."
Thiệu Vũ Bình cười: "Tớ cược theo cậu."
Giang Hà: "Tớ cũng thế."
Lâm Ly: "Tớ cũng vậy."
Những người khác cũng sôi nổi Chu Hề Từ đặt cược theo Chu Hề Từ, cuối cùng chỉ còn lại Đào Khương, cô ấy mím môi, đặt cho Khâu Trác Ngọc thắng, "Lỡ may xảy ra bất ngờ thì sao."
"Còn bất ngờ gì chứ." Chu Hề Từ nhìn lỗ tai Khâu Trác Ngọc đang ửng đỏ lên, cười khẽ: "Tớ thấy cậu ấy sắp nổ tung rồi kìa."
"Chu Hề Từ, cậu phiền thật đấy." Khâu Trác Ngọc bỗng ngồi phịch trở lại, đầu thiếu niên cúi thấp, bóng lưng gầy gò, phần cổ lộ ra cũng đỏ bừng như tai.
Mọi người nhìn nhau đầy ẩn ý, nhưng cũng không ai trêu ghẹo nữa.
Có một số chuyện không cần nói cũng hiểu.
Thiệu Vũ Bình đứng dậy nói: "Được rồi, tuy lão Vương nói đình chỉ huấn luyện, chúng ta cũng đừng ngừng thật, trước vẫn cứ tập luyện đi. Đêm nay về nhà mọi người nhớ viết bản kiểm điểm nhé, ngày mai tớ nộp luôn một thể, rồi nói thêm mấy lời hay với lão Vương, mấy ngày này các cậu phải ngoan ngoãn một chút cho tớ."
Giản Tiểu Phàm cười đáp: "Biết rồi, Thiệu ba ba."
"Khâu Trác Ngọc nói đúng đấy, cái miệng này của cậu sớm muộn gì cũng bị đánh." Thiệu Vũ Bình thổi còi: "Nào, bắt đầu chạy thôi."
"Rõ!"
Đào Khương và một nam sinh bị thương khác không thể tham gia huấn luyện, để không lãng phí thời gian, Thiệu Vũ Bình để hai người trở về lớp học: "Hai cậu ngồi ở đây cũng chẳng làm được gì, coi như là nghỉ ngơi đi, về ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tháng, đừng quên, hai lớp chúng ta và lớp 23 bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, dưới chân đều chôn bom cả đấy, huấn luyện quan trọng, kỳ thi tháng cũng quan trọng không kém, trừ khi các cậu muốn đổi giáo viên chủ nhiệm vào lúc này."
"Tớ không muốn." Đào Khương nói: "Vậy tớ về lớp trước đây."
"Được, tớ gọi người đưa cậu về." Thiệu Vũ Bình quay đầu lại: "Khâu Trác Ngọc, cậu qua đây, đưa Khương Khương về lớp."
Khâu Trác Ngọc lập tức tung ta tung tăng chạy tới, cổ chân Đào Khương bị bong gân, bệnh viện có cấp cho cái nạng, nhưng cậu ngại tốn công, trực tiếp bế ngang Đào Khương lên.
"Wow wow." Phía sau có người ồn ào: "Đại Ngọc, hôm nay cậu hơi bị đẹp trai đấy."
Cậu không quay đầu lại, nói: "Chu Tiểu Từ, khi nào tập luyện xong nhớ mang nạng của Khương Khương về lớp."
Chu Hề Từ cười nói: "Được thôi, Khâu vương tử."
"Câm miệng!" Cậu ôm Khương Đào đi như bay.
Mọi người thu hồi tầm mắt, tiếp tục theo đường băng phía trước mà chạy.
Giản Phàm và Hùng Lực tiến đến bên cạnh Chu Hề Từ, im lặng chạy một đoạn, Hùng Lực mở miệng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, cũng không phải lần đầu tiên bị lão Vương mắng, quen rồi." Chu Hề Từ nói: "Hơn nữa lần này, đúng là tớ sai."
Giản Phàm đáp: "Hừm, hiện tại biết sai rồi à, ngày hôm qua là ai hả, trời ơi, gọi thế nào cũng không giảm tốc độ, cứ chạy nhanh như bay."
"Giản Tiểu Phàm." Chu Hề Từ thở dốc: "Tớ thật sự phát hiện ra, cái miệng này của cậu, sống đến bây giờ mà chưa bị đánh, hoàn toàn là vì cậu chạy trốn nhanh."
"..." Giản Phàm cười khẩy: "Như nhau cả thôi."
Chu Hề Từ nện bước tăng tốc chạy xa.
"Cậu đừng nói không lại thì bỏ chạy nhé." Giản Phàm kéo Hùng Lực đuổi theo.
Dưới bầu trời đêm, những bóng người chạy dọc theo đường băng hết vòng này đến vòng khác.
Ngồi trong phòng học, Đào Khương thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lôi một tờ đề thi từ trên bàn ra, trải ra trên bàn rồi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó quay đầu gõ gõ bàn của Trần Lâm Qua.
Anh ngẩng đầu lên, "Làm sao vậy?"
"Tối nay Chu Hề Từ bị huấn luyện viên của tụi em mắng."
"Hả?" Trần Lâm Qua sửng sốt mất một giây mới hiểu ý cô ấy: "Tôi biết rồi."
"Ừm." Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người sang một bên.
Trần Lâm Qua nhìn cô ấy, "Còn chuyện gì nữa sao?"
"Có thể..." Đào Khương nhìn vẻ mặt không cảm xúc của anh, tự động viên bản thân vài giây mới mở lời: "Cho em mượn bài thi vật lý của anh một lát, em chép... không phải, em xem một chút."
Trần Lâm Qua tìm bài thi đưa cho cô ấy: "Vẫn nên cố gắng tự làm."
"Được." Đào Khương cầm lấy bài thi rồi vội vàng quay người lại, thở phào nhẹ nhõm.
Giờ ra chơi tiết thứ hai, Trần Lâm Qua đang chuẩn bị xuống sân thể dục, vừa bước ra khỏi lớp học đã đụng mặt mấy người Chu Hề Từ.
Bọn họ vừa tập luyện xong, quanh thân còn thoang thoảng hơi nóng ẩm ướt, mũi cô lấm tấm mồ hôi, má ửng đỏ: "Anh đi đâu vậy?"
"WC." Trần Lâm Qua duỗi tay quệt mồ hôi trên chóp mũi cô, cũng không nói gì thêm, "Đi đây."
Chu Hề Từ ngẩn người ra tại chỗ, bị Khâu Trác Ngọc vừa từ quầy bán quà vặt trở về vỗ nhẹ vào đầu: "Làm gì vậy? Đứng chặn cửa làm thần giữ cửa à?"
"Tớ làm thần giữ cửa cho nhà cậu." Cô sờ mũi bước vào lớp học.
"Cửa nhà tớ không thiếu thần giữ cửa, chỉ thiếu hai con sư tử đá." Khâu Trác Ngọc ngồi vào chỗ: "Cậu và Giản Tiểu Phàm mỗi người một bên là vừa đẹp."
Chu Hề Từ nhìn cậu, hơi hé miệng: "Khương..."
Cậu trừng lớn đôi mắt, vội chắp tay xin tha: "Tổ tông, tớ sai rồi tớ sai rồi."
"Haiz, cậu thật là..." Chu Hề Từ lắc đầu thở dài, không ngờ Khâu Trác Ngọc khi thích một người lại trở nên như vậy.
Đang suy nghĩ thì Trần Lâm Qua từ bên ngoài bước vào.
Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu một ngày nào đó anh thích một người, sẽ biến thành bộ dạng thế nào nhỉ?
"Nghĩ gì thế?" Trần Lâm Qua đưa tay quơ quơ trước mắt cô, rồi đi vào bên trong ngồi xuống, lục lọi trong ngăn bàn, tìm ra một hộp chocolate đặt lên bàn cô.
Chu Hề Từ ngồi im không nhúc nhích: "Đây là cái gì?"
"Sô cô la"
"..." Cô dùng tay chọc chọc: "Anh mua à?"
"Em hỏi nhiều thế, không ăn thì thôi.". Đam Mỹ H Văn
Anh làm bộ muốn lấy lại, Chu Hề Từ đưa tay ra cản: "Ăn ăn ăn."
Cô xé lớp bao bên ngoài, bẻ một miếng nhỏ nhét vào miệng, rồi đưa ra phía trước: "Sô cô la, hai người ăn không?"
Giản Phàm quay đầu lại bẻ một miếng, tiện tay bẻ thêm một miếng nhét vào miệng Đào Khương: "Đủ rồi."
Thấy vậy, Khâu Trác Ngọc cũng la hét đòi ăn, Chu Hề Từ ném cả gói về phía cậu ấy: "Đều cho các cậu."
Cô lại xé một gói mới, bẻ ra đang định bỏ vào miệng, bỗng nhớ đến điều gì, quay sang đưa cho Trần Lâm Qua: "Anh ăn không?"
Ánh mắt anh chỉ rời khỏi bài thi một giây, sau đó cúi đầu trực tiếp cắn lấy miếng sô cô la trên tay Chu Hề Từ, cánh môi ấm áp chạm vào ngón tay cô.
Vừa chạm đã rời đi.
Chu Hề Từ đột ngột rụt tay lại, động tác quá mạnh khiến khuỷu tay vô tình va vào thành ghế, đau đến mức cô không nhịn được mà khẽ rít lên.
"Làm sao vậy?" Anh nhai sô cô la trong miệng, giọng nói mơ hồ.
"Không sao." Chu Hề Từ đặt tay sang bên mà anh không nhìn thấy, chỉ cảm thấy trên ngón tay mình còn lưu lại độ ấm từ môi anh, cũng không dám lại dùng tay đó bẻ sô cô la bỏ vào miệng nữa, cô dứt khoát xé lớp bao to ra, trực tiếp cắn vào.
Răng rắc.
Giống như đang nhai xương.
Trần Lâm Qua không nhịn được mà nhìn sang, thấy trên mặt cô dính đầy vết sô cô la, nhất thời không khống chế được mà bật cười: "Em..."
"Sao vậy?" Cô mở miệng càng dọa người hơn, trên răng dính đầy sô cô la, hiệu ứng hài hước giống như người đàn ông da đen khoe hàm răng trắng trong quảng cáo.
Anh cười không ngừng, đưa tay dùng đầu ngón cái lau nhẹ khóe môi cô: "Lại chẳng có ai tranh với em, em cắn răng rắc như này, dính hết lên mặt rồi kìa."
Chu Hề Từ cũng không bận tâm việc anh dùng tay trực tiếp chạm vào mặt mình, cô lục lọi trong ngăn bàn lấy cái gương ra soi, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười.
Cô đưa tay chọc vào Giản Phàm: "Tiểu Phàm."
"Làm gì..." Giản Phàm suýt thì bật dậy khỏi ghế, "Ôi mẹ nó."
Chu Hề Từ cười sằng sặc, nhìn vào gương, rồi lại nhe răng ra với Trần Lâm Qua: "Ta là ma sô cô la đây."
Trần Lâm Qua cười: "Em bị ngốc à?"
Chu Hề Từ thò lại gần, "Chẳng lẽ không đáng yêu sao?"
Anh nhìn cô, rồi "Ừ" một tiếng.
Ừ?
Ừ cái gì?
Chu Hề Từ ghé vào trên bàn anh, nhất thời không phản ứng kịp.
"Đáng yêu." Trần Lâm Qua quay đầu sang bổ sung.