Nàng và Cảnh Thư Vân chỉ là bạn.
Khi những lời này xuất hiện ở trong đầu Đường Thu Bạch, ngay cả tiếng tim đập cũng dịu xuống.
"Sư phụ, uống nước cho đỡ đi." Hạ Sâm đối diện đưa cho nàng một ly nước ấm.
"Được."
"Đi ra ngoài hít thở không khí không, bên trong có chút bức." Hạ Sâm mặt mày cong cong.
Đường Thu Bạch nhìn không ra có gì khác thường, lại nghĩ tới lời nói vài phút trước của cô, gật gật đầu, "Đi thôi."
Hai người xuyên qua hành lang, dọc đường gặp mấy đồng nghiệp, thế nhưng Đường Thu Bạch mãi vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Khoảng trống cách cửa nhà hàng không xa có một đài phun nước hình tròn, vẫn đang được bật, từng cột nước vọt thẳng lên trên.
"Sư phụ lời em vừa mới nói dọa đến chị sao?" Hai người đứng ở trước suối phun, nhiệt độ thoáng chốc thấp xuống, còn mang theo một chút lạnh lẽo.
"Đó cũng không đến mức." Đường Thu Bạch cười an ủi cô ấy, "Thích là một chuyện bình đẳng, chẳng phân biệt giới tính."
"Vậy chị bài xích kiểu người như vậy không?" Hạ Sâm thử hỏi.
"Kiểu gì? Thích đồng tính?"
"Ừm."
"Không bài xích, rất bình thường." Suối phun sau lưng Đường Thu Bạch mang theo hơi nước, từng cơn từng cơn, phả về phía các nàng.
"Vậy sư phụ, chị nói thích là loại cảm giác gì đây?"
"Ôi? Làm sao vậy? Em có người thích rồi?" Đường Thu Bạch quay đầu nhìn cô ấy.
"Chắc là vậy...... Nhưng mà em cũng không chắc chắn lắm." Gương mặt Hạ Sâm nổi lên một tia ửng đỏ, nói chuyện có chút chần chừ.
"Thích ấy à, là một thứ rất huyền diệu." Đường Thu Bạch ra vẻ thần bí, nói.
"Huyền diệu?"
"Đúng vậy, vô thức muốn đi tới gần người ấy, muốn cách người ấy gần từng chút một, sẻ chia mọi hỉ nộ ái ố cùng người ấy."
"Mỗi một cái nhăn mày một nụ cười của người ấy đều sẽ tác động tới trái tim em, thậm chí có rất nhiều chuyện em sẽ nghĩ tới người ấy đầu tiên, tóm lại vừa vui sướng, rối rắm lại khó chịu."
"Vẫn sa vào trong đó, không cách nào khống chế."
Đường Thu Bạch nhìn phía trước lang thang không có mục tiêu, trong ánh mắt mơ hồ hiện lên dáng vẻ của Cảnh Thư Vân mà lần đầu tiên nàng gặp được, người nọ đeo mắt kính gọng vàng, khóe môi gợi lên độ cong như có như không, ánh mắt tùy ý nhìn về phía những người khác, thế nhưng duy chỉ những lúc nhìn về phía nàng lại nheo mắt rất khẽ.
Cho dù hiện tại Đường Thu Bạch đã biết, đó là bởi vì tại thời điểm đó, cô thiếu một cánh tay tới giúp cô phụ trách sự vụ nông sản, thế nhưng nàng vẫn cứ quý trọng giờ khắc đó.
Thích một người dường như cũng không cần lý do, tất cả ưu điểm trên người cô, khi lọt vào mắt đều sẽ bị phóng đại vô hạn.
Ngay cả bản thân Đường Thu Bạch cũng không phân rõ được, là như thế nào thích Cảnh Thư Vân.
Chỉ biết lúc ban đầu là thưởng thức vẻ ngoài của cô, mà sau đó từng bước lại từng bước kéo gần khoảng cách ở chung, sau đó càng nhận thức hiểu biết về cô, sự quyết đoán dứt khoát của cô, sự tự tin của cô, tầm nhìn xa trông rộng của cô, mỗi một thứ đều lôi kéo Đường Thu Bạch lâm vào vực sâu vô tận, còn để cho nàng vui vẻ chịu đựng.
Đường Thu Bạch thu hồi suy nghĩ phiêu xa, nhẹ giọng nói: "Tóm lại khó mà nói, phải để chính mình đi cảm thụ."
Hạ Sâm như suy tư gì gật gật đầu, không nói gì, ánh sáng trong mắt lại tối hơn chút.
"Sư phụ chị có người thích sao?"
"Có." Đường Thu Bạch lại cười có chút bất đắc dĩ, "Nhưng người ấy không thích tôi."
"Vậy chị......?"
"Thuận theo tự nhiên đi, bây giờ tôi cũng không khống chế được trái tim mình." Đường Thu Bạch nhún vai, "Tuy rằng nói như vậy thực làm ra vẻ, nhưng mà, thời gian quả thực là thứ tốt nhất."
Đường Thu Bạch nói xong quay đầu, mới phát hiện Hạ Sâm ngồi ở trên đài lát gạch quanh suối phun, lông mày nhăn lại với nhau, khom lưng, thoạt nhìn giống một tiểu lão đầu có tâm sự.
"Em thế nào, tuổi còn trẻ mà đã tâm tình không tốt." Đường Thu Bạch cười, cúi người đứng ở trước mặt cô ấy.
"Em đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ cái gì?"
"Ngẫm nghĩ những lời chị nói, để phán đoán có phải em thích rồi không." Hạ Sâm ngẩng đầu nhìn Đường Thu Bạch.
"Vậy sao, vậy em nói ra tôi giúp em phán đoán thử xem?"
"Bỏ đi." Hạ Sâm lại lắc đầu, "Đây là môn bắt buộc, em phải tự mình làm."
"Ồ, người trẻ tuổi đúng là khác biệt." Đường Thu Bạch cười vỗ vai cô ấy, "Cố lên!"
Hơi nước bên người Đường Thu Bạch trở nên nhiều lên, càng thêm ẩm ướt, nàng ngồi dậy, không biết từ khi nào suối phun bắt đầu lập loè đủ mọi ánh sáng màu sắc, chúng nó tách ra lại tụ cùng nhau, ở trong đêm tối phá lệ lóa mắt, hình thành một phong cảnh độc đáo.
Giây tiếp theo trung tâm suối phun đột nhiên phun ra cột nước cao mấy mét, Đường Thu Bạch ngẩng đầu nhìn theo cột nước dâng lên từng chút một, lúc bảo trì tầm mắt ngang bằng, mới giật mình chú ý tới một hình bóng quen thuộc.
Đường Thu Bạch nheo mắt, nhìn người đứng ở chếch đối diện suối phun, cũng đang nhìn bên này, theo từng cột nước suối phun bay lên, hơi nước cũng dần dần lan tràn ra, có chút mù sương, Đường Thu Bạch không quá chắc chắn.
"Em ở đây chờ tôi một chút."
Đường Thu Bạch ngoài miệng nói như vậy, chân lại bước đi trước một bước, nàng nhìn phía đối diện không chớp mắt.
Mỗi một bước đến gần, đôi mắt nàng càng thấy rõ hơn một ít, bước chân dưới chân cũng trở nên trầm ổn hơn.
Cuối cùng Đường Thu Bạch đứng cách cô vài bước, nhẹ giọng gọi: "Lão bản."
Người đang nhìn suối phun nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn nàng, dưới ánh đèn, Đường Thu Bạch không thấy rõ vẻ mặt cô, chỉ xác định đó chính là cô.
"Sao chị lại ở bên ngoài?" Đường Thu Bạch tiếp tục bước chân hướng đến gần cô.
Cảnh Thư Vân bình tĩnh nhìn Đường Thu Bạch, chi bằng nói bước chân đầu tiên là nhìn đôi mắt Đường Thu Bạch, bước chân thứ hai là nhìn khóe môi mỉm cười của Đường Thu Bạch, bước chân thứ ba thứ tư là nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Đường Thu Bạch đang rảo bước tiến đến gần mình, cho đến khi giữa các nàng chỉ còn lại một bước cuối cùng, Đường Thu Bạch theo quán tính muốn động chân di chuyển, lại đột nhiên dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Cảnh Thư Vân chợt nhíu mày, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng trầm xuống.
Cô mím môi không nói gì, Đường Thu Bạch chú ý tới tầm mắt cô hơi cúi thấp, cũng theo đó nhìn về phía chính mình, "Giày của em có gì sao?"
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại công việc." Cảnh Thư Vân thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
"Vậy à." Đường Thu Bạch gật đầu, cùng cô nhìn về phía suối phun.
"Các em, nói chuyện xong rồi?"
"Bọn em?" Đường Thu Bạch quay đầu nhìn, lại nghĩ tới gì đó, "Em và Hạ Sâm?"
"Ừm."
"Nói xong rồi." Đường Thu Bạch cười, tựa hồ là bởi vì vừa mới cùng Hạ Sâm nói cái gì là thích, sau khi nói ra ngược lại làm nàng cảm thấy nhẹ nhàng, đến cả âm cuối đều có chút phiêu.
Cảnh Thư Vân nghe tiếng hơi nghiêng đầu, như thể là muốn nhìn nàng, nhưng không biết vì sao giữa chừng lại dừng lại, chỉ là dư quang thoáng quét qua.
Hai người lại khôi phục trầm mặc, sau một lúc lâu, cô quay đầu nhìn Đường Thu Bạch chậm rãi nói: "Ừm, tôi đi trở về."
Đường Thu Bạch nhớ tới Hạ Sâm còn ngồi ở chỗ đó chờ nàng, quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Được, lão bản, vậy em đi xem Hạ Sâm."
"Ừm." Ngón tay Cảnh Thư Vân nắm di động, hơi cứng đờ.
Đường Thu Bạch lại theo đường cũ quay trở về, còn Cảnh Thư Vân thì đi bên kia.
Chờ Đường Thu Bạch cùng Hạ Sâm điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc hai người trở lại phòng, liên hoan vừa lúc kết thúc, Đường Thu Bạch cầm túi xách đi theo một đám người đi hướng ra ngoài.
"Sư phụ, ngồi xe của em nè! Hôm nay em lái xe." Hạ Sâm đi ở bên cạnh Đường Thu Bạch cười nói.
"Đúng hợp ý tôi, cho tôi đi nhờ một chuyến."
"Hai người để ý nhiều thêm một người không?" Bạch Trác Nhiên tươi cười từ phía sau ló ra, đứng ở bên phía Đường Thu Bạch.
"Tôi không có ý kiến, nhưng mà không phải tôi lái xe, phải hỏi Hạ sư phó." Đường Thu Bạch xòe một bàn tay ra tỏ ý hướng Hạ Sâm.
Bạch Trác Nhiên nhìn theo tay Đường Thu Bạch, còn chưa nhìn đến người, bên kia đã truyền đến thanh âm, "Bạch tỷ có thể ngồi xe em, là vinh hạnh của em a."
"Chà, Tiểu Hạ mấy ngày không gặp, miệng trở nên ngọt thế."
"Nào có nào có, chủ yếu vẫn là xem người, Bạch tỷ cũng không phải là người bình thường." Hạ Sâm cười hì hì đón nhận ánh mắt Bạch Trác Nhiên.
Đường Thu Bạch liếc trái phải nhìn hai người nói: "Khụ khụ, có phải tôi hẳn nên ở gầm xe không đây?"
Hạ Sâm hơi có chút giật mình, há miệng thở dốc, thấy hai người cười rộ lên, mới đi theo cùng nhau cười.
Cảnh Thư Vân cùng bộ dự án bên kia nói chuyện xong, lại một đường ra tới, ngoài cửa chỉ còn ít mấy nhân viên công ty còn đứng ở đó, Cảnh Thư Vân nhìn qua từng người, thu tầm mắt.
"Em đi rồi sao?"
Lúc Đường Thu Bạch nhận được tin nhắn của Cảnh Thư Vân, đã ngồi trên xe của Hạ Sâm một hồi lâu.
"Hạ Sâm lái xe, em thuận tiện ngồi ké xe em ấy đi rồi."
"Lão bản có việc gì sao?" Đường Thu Bạch hỏi.
"Ừ, Tề Tĩnh Uyển hỏi em cuối tuần có muốn đi xem hòa nhạc không, trên tay cậu ấy vừa lúc có ba tấm vé."
"Có thể a, em đều được."
Cái gì? Buổi hòa nhạc cuối tuần?
Chờ Đường Thu Bạch trả lời Cảnh Thư Vân xong, lại nhìn lịch ngày, mới nhớ ra cuối tuần có một buổi hòa nhạc do nữ ca sĩ mà nàng thích tổ chức, là đại tiền bối Thiên Hậu nổi danh trong giới Hoa Ngữ.
Thời điểm bán vé lúc đầu, Đường Thu Bạch không cướp được vé, sau đó cũng liền từ bỏ.
Hiện tại trong tay Tề Tĩnh Uyển cư nhiên còn có thể có ba tấm vé?
Đường Thu Bạch lại hỏi: "Lão bản, em có thể hỏi là buổi hòa nhạc của ai không?"
Trong chốc lát, Cảnh Thư Vân đã gửi tới ảnh chụp vé vào cửa buổi hòa nhạc, quả nhiên.
"A a a a a!" Đường Thu Bạch lập tức la lên ở trên xe.
Thanh âm bất thình lình, dọa hai người phía trước vội vàng quay đầu lại nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Bạch Trác Nhiên lại nhanh chóng giơ tay đẩy đầu Hạ Sâm trở lại, "Nhìn phía trước, em đang lái xe!"
"Xin lỗi xin lỗi, thấy vé vào cửa buổi hòa nhạc nên kích động." Đường Thu Bạch cười cười hối lỗi nói.
"Làm tôi sợ nhảy dựng, tôi tưởng cô bị làm sao."
"Sư phụ chị đây cũng quá dọa người." Hạ Sâm cũng nói.
"Ngoài ý muốn ngoài ý muốn."
Bạch Trác Nhiên lại quay đầu nhìn Hạ Sâm nói: "Đừng nói sư phụ em, em cũng không tốt đến chỗ nào đi, lái xe còn dám quay đầu lại."
"Không chú ý mà, Bạch tỷ." Giọng của Hạ Sâm rõ ràng là không đủ tự tin.
Đường Thu Bạch cười ấn sáng di động một lần nữa trả lời Cảnh Thư Vân, "Đi!"
Không bao lâu sau, các nàng tới cửa tiểu khu của Đường Thu Bạch.
"Vậy tôi đi đây, hai người dọc đường chú ý an toàn nha! Ngủ ngon." Đường Thu Bạch cười vẫy tay cùng bọn họ.
"Sư phụ yên tâm! Ngủ ngon!"
"Đi đi, đi đi, ngủ ngon."
Đường Thu Bạch xoay người đi vào tiểu khu, giây tiếp theo di động đột nhiên rung lên, màn hình sáng lên, Đường Thu Bạch nhận được tin nhắn từ Cảnh Thư Vân, "Kích động đến vậy sao?"
Đường Thu Bạch nghĩ nghĩ rồi trả lời, "Vé vào cửa buổi hòa nhạc của ca sĩ này rất khó mua, lão bản chị đi sao?"
Một lát sau, di động lại sáng lên, "Đi."
___________________
Editor: Bận kiếm cơm quá mọi người ơi!!!