• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Ly nhìn mặt Ninh Tử Thanh một lúc rồi cười: "Sao để bị như vậy?"

Đã không còn là đứa con nít ba bốn tuổi nữa, chơi gì mà để bị dính lên mặt như vậy?

Ninh Tử Thanh mím môi không nói chuyện, Liễu Ly thầm cảm thấy Ninh Tử Thanh rất đáng yêu, ngoắc ngón tay gọi Ninh Tử Thanh: "Lại đây."

Bộ dạng đối xử với chó con làm Ninh Tử Thanh bỗng xụ mặt, dù trên mặt thể hiện rõ sự phản kháng, nhưng dưới chân không hề dừng bước mà đến trước mặt Liễu Ly.

Liễu Ly lấy chiếc khăn tay khác ra, nhẹ nhàng lau sạch những thứ trên mặt Ninh Tử Thanh. Nước của hoa dính trên khăn tay có màu hồng nhạt giống như nỗi lòng non nớt của thiếu nữ.

"Xong rồi."

Lúc Liễu Ly cất khăn đi, Ninh Tử Thanh đã bỏ xa cô.

Riêng Liễu Ly lúc này mới nhận ra chỗ không bình thường, mắt trơ ra như hai viên hắc diện thạch sáng bóng: "Khoan đã, lúc nãy ngài gọi ta là gì?"

Ninh Tử Thanh không đáp lại mà bước nhanh hơn, dường như hoàn toàn không muốn thừa nhận những gì vừa diễn ra.

Liễu Ly không kìm được nụ cười yêu thương của người mẹ già.

Có những tiểu muội muội "miệng dao lòng mật", ngoài miệng thì nói cùng tuổi không thể xem là muội muội, nhưng thực tế thì gọi tỷ tỷ ngọt ngào như vậy.

*

Gia Thành Đế nhìn số tập tấu chương được dâng lên trước mặt, sắc mặt giận tím tái.

Sở quốc công và các đồng liêu cùng dâng tấu chương nói là Bảo An quận chúa hiện giờ sức khỏe đã tốt, hy vọng bệ hạ cho phép hai vị quận chúa hồi phủ tu dưỡng, cả nhà đoàn tụ.

Trong tấu chương của Sở quốc công, lời lẽ thuyết phục, chính đáng, trong câu từ đều là nỗi nhớ nhung đối với thê tử và con, vô cùng chân thành.

Nhưng cuối cùng, trong mắt Gia Thành Đế cũng chỉ có hai chữ: Thả người.

Hôm đó Gia Thành Đế giận đến mức không dùng cơm nổi liền ném đũa, làm cho hạ nhân rất lo lắng, không biết tại sao thánh thượng nổi giận như vậy, không phải chỉ mới đọc vài tấu chương thôi sao?

Chỉ có thái giám và thái y cận thân biết, thánh thượng đang lúc tráng niên, nhưng gần đây lại lực bất tòng tâm trong lúc "giường chiếu", nên có tâm trạng không tốt.

Và đã truyền mấy thái y mà không có kết quả chẩn trị nào, chỉ nói ăn đồ không sạch sẽ, tạm thời kê thuốc bổ để điều dưỡng cho ông trước, nhưng Gia Thành Đế uống nhiều ngày mà vẫn không có tác dụng nào.

Sau khi xảy ra sự việc này, tất nhiên Gia Thành Đế không dám triệu hạnh phi tần nào nữa, người duy nhất biết chuyện là Trần mỹ nhân cũng đã bị ông đẩy vào lãnh cung từ lâu.

Những phi tần khác thì ông không quan tâm, mà người ông mong nhớ duy nhất đó là Bảo An.

Tính tình của Bảo An, Gia Thành Đế rõ nhất. Nếu hai người thật sự có chuyện gì, Bảo An tuyệt đối sẽ không về Quốc Công Phủ mà không biết xấu hổ, nhưng tệ ở chỗ là ông không thể làm gì Bảo An lúc này!

Đúng lúc Sở quốc công dâng tấu, nếu ông không đồng ý là làm trái cương thường; nếu ông đồng ý thì không cam tâm.

Gia Thành Đế chưa bao giờ rơi vào tình cảnh bất lực như vậy, chỉ đành tiếp tục trì hoãn và trong lòng thì chỉ mong đánh Sở quốc công tan tác.

Sở quốc công và các đồng liêu của ông cũng không bỏ cuộc, lần lượt dâng tấu chương, chẳng mấy chốc đã chất đầy ngự án của Gia Thành Đế.

Huyệt thái dương Gia Thành Đế co giật, ông không kìm được cơn thịnh nộ dưới sự bức ép của những người này.

*

Vào lúc đông đi xuân đến, một sắc lệnh được truyền đến Bồng Lai Cung.



Sức khỏe của Bảo An đã tốt hơn trước rất nhiều, hai má cũng hồng hào lên, lúc nhận được sắc lệnh này, tay bà run run, suýt làm đổ vỡ tách trà trên tay.

"Sao?"

Gia Thành Đế cuối cùng cũng lùi bước, để Bảo An trở về Quốc Công Phủ, chẳng bao lâu nữa sẽ khởi hành.

Chỉ là, Gia Thành Đế sẽ giữ Liễu Ly lại, ông ta nói là xem Thuần Ninh quận chúa như thân nữ, tình cảm sâu đậm, muốn Liễu Ly ở lại trong cung.

Bảo An quận chúa xem con như mạng sống, liền muốn đi tìm Gia Thành Đế nói rõ, nhưng bị Liễu Ly giữ lại, cô lắc đầu tỏ ý không sao.

Cô đã sớm dự liệu được điều này, Gia Thành Đế không thể nào dễ dàng buông tay, cho dù đến cục diện như hôm nay cũng phải giữ thóp của Bảo An. Hơn nữa, nếu Liễu Ly quay về Sở Quốc Công Phủ thì không còn giao thoa nào với cốt truyện chính nữa, hệ thống cũng sẽ không để chuyện này diễn ra.

"[Hệ thống thông báo] tiến độ nhiệm vụ: (thoát khỏi hoàng cung 1/1). Chúc mừng bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ tuyến phụ tình tay ba – Ninh Nhu, đạt được thành tựu [Con ngoan của mẹ]. Chào bạn thân mến phần thưởng thông quan hoàn chỉnh của tuyến phụ đã phát cho bạn, xin vui lòng kiểm tra."

Liễu Ly nhìn chằm chằm vào bàn tay trống rỗng, ngẩng đầu nhìn lại bảng hệ thống trước mặt, tự mình xác nhận đến mấy lần cũng không nhận được thứ gì dù là vật phẩm thật hay ảo, khác hoàn toàn với những lần trước.

"Vậy cuối cùng phần thưởng là cái gì?" Cô hỏi.

Nhưng dù Liễu Ly hỏi thế nào, hệ thống chỉ có một câu lặp đi lặp lại:

"Đã phát phần thưởng cho bạn, vui lòng kiểm tra, thân mến."

Mặt Liễu Ly vô cảm tìm nút khiếu nại trên bảng hệ thống cả buổi, rồi viết lên mấy dòng chữ một cách lưu loát.

"Hệ thống là máy lặp, đề nghị cải tiến, thân mến."

*

Ngày Bảo An rời cung, đúng lúc là đại hàn, cũng là sanh thần của Ninh Tử Thanh.

Liễu Ly thức dậy từ rất sớm để đưa bà ấy xuất cung, tiễn biệt lưu luyến trong gió lạnh vào sáng tinh mơ.

Bảo An lệ tuôn như mưa, từ cửa sổ xe ngựa, bà đưa tay nắm lấy tay áo của Liễu Ly, nghẹn ngào nói: "Con phải tự chăm sóc bản thân, đừng bao giờ để..."

"Chắc chắn rồi, a nương." Liễu Ly đã an ủi bà vô số lần, thêm lần này nữa cũng không sao, "Nương cứ yên tâm đi, không ai động vào con được đâu."

Trước khi người mẹ đi luôn có rất nhiều chuyện muốn dặn dò, Liễu Ly nghe Bảo An dông dài, bị gió thổi đầu bù tóc rối, gật đầu như giã tỏi: "Dạ được, con biết rồi a nương."

Bảo An cuối cùng cũng buông tay: "Con đã nhớ hết lời nương nói chưa? Nhắc lại lần nữa xem."

"Phải phải. Mặc quần áo nhiều, ăn cơm nhiều, mỗi tháng gửi ít nhất hai lá thư..."

Nhìn thị vệ cuối cùng cũng đánh xe đi xa, Liễu Ly thở phào, Kiều Nhi ở bên cạnh liền vén tóc giúp cô: "Quận chúa, chúng ta về cung thôi, Dục Nhi chắc là đã lấy cung từ chỗ Ngũ điện hạ về rồi."

"Ừm."

Đã nhiều ngày trôi qua, cửa tiệm vũ khí mà Liễu Ly liên lạc thông qua Ninh Tử Linh đã chế tác xong.

Vì chính Ninh Tử Linh hào phóng thanh toán, nên tiệm vũ khí cũng cho người giao vào cung cho Ngũ công chúa.

Trong Yên La Điện, Dục Nhi đặt gói hàng ở trên bàn cẩn thận, sợ tai không nghe mình bảo sẽ bất cẩn làm hư đồ bên trong.

Lúc quận chúa trở về, Dục Nhi đã nhẹ nhàng mở nó ra, để lộ một góc của đồ bên trong cho Liễu Ly xem rõ.

Dây cung có độ đàn hồi, thân cung có màu sắc rất đẹp, không hề phô trương, rất tốt.

"Về nhanh quá vậy." Liễu Ly vẫn nhớ chuyện trước đó của cô và Ninh Tử Linh. Bây giờ Ninh Tử Linh vẫn đang bị cấm túc, không biết liệu Ninh Tử Linh có tâm trạng gắt gỏng mà nổi giận với Dục Nhi không, "Ngũ điện hạ không làm khó ngươi à?"

Dục Nhi cúi mắt, lắc đầu: "Không có, Ngũ điện hạ ban thưởng cho nô tì."

Liễu Ly:? Ngươi đỏ mặt gì chứ?

Dục Nhi bậm môi nhớ lại, ban nãy lúc lấy đồ ở chỗ Ngũ công chúa, Ninh Tử Thanh nhìn thấy Dục Nhi đến thì nói thế nào cũng muốn thưởng cho Dục Nhi, dù Dục Nhi nhiều lần từ chối nhưng Ninh Tử Linh vẫn bảo thị nữ nhét cho Dục Nhi.

Dục Nhi liền lấy hầu bao nhỏ căng phồng ấy ra, mở trước mặt Liễu Ly và Kiều Nhi.

Liễu Ly tò mò Ninh Tử Linh sẽ thưởng thứ gì, lại gần xem thì thấy bên trong toàn là bạc, khoảng chừng một chục lượng.

Chà, giàu và hào phóng thật.

Dục Nhi kinh ngạc: "Quận chúa, cái này... nô tì không dám lấy, hay trả lại được không?"

"Của Ngũ điện hạ thưởng cho ngươi, trả lại không phải làm người ta mất mặt ư? Ngươi cứ lấy đi."

Kiều Nhi nhìn thèm thuồng, tha thiết nói: "Quận chúa, lần sau cho Kiều Nhi đi đi."

Liễu Ly chợt không vui: "Bổn quận chúa đâu để ngươi thiếu ăn thiếu mặc, thế nào, chê bổng lộc hằng tháng ít quá hả?"

Chủ tớ hai người ở bên kia cười đùa với nhau, còn Dục Nhi thì ôm hầu bao vào lòng, chỉ thấy rất khó xử với khoản tiền "từ trên trời rơi xuống" này.

Thưởng bạc là có ý gì...

Hôm nay Quốc Tử Học nghỉ, Liễu Ly thấy sẽ có thời gian đón sanh thần cho Ninh Tử Thanh, nhưng cô dậy quá sớm nên giờ vẫn hơi buồn ngủ, không muốn lúc đó gặp Ninh Tử Thanh với cặp mắt lờ đờ, vì vậy quyết định ngủ thêm.

"Kiều Nhi, ngươi đi giao cái này đến chỗ Cửu điện hạ trước đi." Liễu Ly nằm trên tháp dặn dò, "Không phải muốn thưởng tiền sao? Đi xin của Cửu điện hạ đi."



Kiều Nhi rụt người lại. Kiều Nhi từng đẩy Cửu điện hạ xuống nước, sau khi được Liễu Ly dạy bảo, cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc. Cửu điện hạ đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân đã may mắn lắm rồi, sao Kiều Nhi còn có gan xin thưởng tiền của người ta?

Huống hồ, Kiều Nhi thầm suy đoán, Cửu điện hạ và Sở thải nữ không được sủng ái như vậy, chắc chắn không ra tay hào phóng như Ngũ điện hạ.

Nhưng lệnh của quận chúa không thể trái, Kiều Nhi vẫn cầm cây cung đó, khoác áo choàng, đi đến Bích Ngọc Điện.

Bên kia, Sở Yến vừa mới ngủ sau khi uống thuốc xong, Ninh Tử Thanh nhìn chén mì trường thọ trước mặt, không động đũa.

"Ăn đi, điện hạ." Tiểu Thụy ngập tràn vẻ chờ mong trong ánh mắt, đây là chén mì Tiểu Thụy tự tay làm ở ngự thiện phòng. Tuy là lần đầu tiên vào bếp, nhưng Tiểu Thụy rất có tự tin.

Ninh Tử Thanh ngửi mùi thì thấy có điềm không lành, nhưng nhìn vẻ chờ mong của Tiểu Thụy, Ninh Tử Thanh vẫn nhăn mày gắp một đũa và ăn.

"Điện hạ, sanh thần vui vẻ!"

Tiểu Thụy vui vẻ vỗ tay, Ninh Tử Thanh gian nan nuốt xuống mì trường thọ: "Năm sau đừng làm nữa."

"Sao vậy?" Tiểu Thụy khó hiểu, "Không ngon sao?"

Ninh Tử Thanh im lặng, buông đũa. Đâu chỉ là vấn đề không ngon, nếu cơ thể yếu hơn một chút thì sẽ biến sanh thần thành ngày giỗ.

"Nào, điện hạ vừa ăn mì rồi, mau ước một điều ước cho sanh thần đi." Tiểu Thụy rất hào hứng, "Chắc chắn sẽ thành hiện thực."

Thái độ của Ninh Tử Thanh đối với những điều này là có cũng được không có cũng được, nhưng thấy Tiểu Thụy háo hức như vậy nên cũng nhắm hai mắt lại, thầm ước trong đầu một điều ước ở tuổi mới cho bản thân.

Nhưng vừa mới nghĩ, Ninh Tử Thanh liền cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như không muốn điều gì.

Đúng lúc này, có người đến.

Khi Tiểu Thụy mở cửa cho Kiều Nhi, thấy Kiều Nhi cầm thứ gì đó trong tay, tò mò hỏi: "Kiều Nhi, đây là cái gì?"

"Đây là quà sanh thần mà quận chúa của chúng tôi tặng Cửu điện hạ. Ngài ấy hơi buồn ngủ, còn đang nghỉ ngơi một lát, tối một chút sẽ tự mình đến thăm hỏi điện hạ." Kiều Nhi nói, "Mau cầm vào đi."

Tiểu Thụy "À" một tiếng: "Đây là cái gì vậy?"

Kiều Nhi nghĩ quận chúa của mình tốn rất nhiều tâm tư, không khoe khoang một phen sao được: "Đây là cây cung mà quận chúa chúng tôi đặc biệt tìm đến tiệm vũ khí tốt nhất trong Thành Tây Kinh để đặt làm riêng cho điện hạ. Bận rộn từ mấy tháng trước, rất là dụng tâm."

Tiểu Thụy nghe xong, chợt cảm thấy thứ này đè nặng trên tay, không dám mở ra, cứ như vậy ngắm nghía bao vải một lúc: "Quận chúa còn đặt biệt xuất cung tìm cửa tiệm sao? Đúng là có lòng quá."

"Cũng không phải vậy." Kiều Nhi nói, "Cửa tiệm này chỉ tiếp khách quen, quận chúa cũng chỉ nhờ Ngũ điện hạ giới thiệu mới liên lạc được thôi."

Tiểu Thụy ngạc nhiên nói: "Thì ra là nhờ quan hệ của Ngũ điện hạ."

Kiều Nhi gật đầu: "Đúng vậy. Ngũ điện hạ tốt với quận chúa chúng tôi lắm. Sáng nay, lúc Dục Nhi đến chỗ ngài ấy lấy cung, Ngũ điện hạ liền thưởng mười lượng bạc, thật sự rất hào phóng. Sau này cô gặp Ngũ điện hạ phải biết nói chuyện ngon ngọt một chút, biết đâu ngài ấy lại hào phóng thưởng cho cô không ít bạc."

Hai người đang nói chuyện ở cửa thì nghe bên trong vang lên một giọng nói lạnh lẽo:

"Tiểu Thụy, lấy đồ vào đây, bảo Kiều Nhi cô nương chờ một lát."

Tiểu Thụy tuân lệnh vào phòng thì thấy sắc mặc Ninh Tử Thanh cực kỳ khó coi và ném một cái hầu bao lên bàn: "Cầm lấy, thưởng cho cô ấy."

"Ơ?" Tiền bạc của cải trong điện của họ, Tiểu Thụy rõ mồn một, "Điện hạ lấy đâu ra nhiều bạc vậy? Như thế này chắc phải hơn chục lượng."

"Cứ thưởng đi." Ninh Tử Thanh giọng điệu cộc lốc.

Tiểu Thụy ngạc nhiên, thầm nghĩ từ lúc nào mà điện hạ hoang đàng như vậy? Đành để cung xuống, lại ra ngoài đưa tiền thưởng cho Kiều Nhi.

Kiều Nhi không ngờ thật sự sẽ được thưởng, liền vô cùng vui mừng, mừng không kể xiết, đối với Ninh Tử Thanh phải gọi là thiên ân vạn tạ, ở bên ngoài nói hàng chục lời ngon ngọt, rồi mới dào dạt tinh thần mà đi khỏi.

Trong phòng, Ninh Tử Thanh lướt ngón tay qua thân cung. Từ kết cấu, màu sắc đến kiểu dáng đều là những gì Ninh Tử Thanh thích.

Nghe Liễu Ly dụng tâm với lễ vật sanh thần của mình như vậy, Ninh Tử Thanh đương nhiên vui không nói thành lời. Nhưng vừa nghĩ tới vì nó mà đi nhờ Ninh Tử Linh giúp đỡ, Ninh Tử Thanh cảm thấy buồn bực không tả được.

Ninh Tử Thanh thử giương cung kéo dây, nhắm ra ngoài cửa sổ, bỗng nhìn thấy từng màn trong suốt long lanh rơi xuống.

Tuyết rơi.

Vừa rồi tiểu thị nữ kia nói, bây giờ Liễu Ly còn đang ngủ trưa, nhưng Ninh Tử Thanh nhìn thấy khung cảnh này, chỉ muốn gọi Liễu Ly dậy, để Liễu Ly cũng xem cùng.

*

"Kiều Nhi!"

Trên đường về, Kiều Nhi gặp một vị thái giám.

Đối phương cũng mặc tuyết càng lúc càng lớn, rơi khắp đầu, vừa nhìn thấy Kiều Nhi liền chào đón với vẻ mong chờ, trên mặt đầy mừng rỡ, rồi đưa một món đồ gì đó.

"Đây là điểm tâm mà cô thích ăn, tôi mua tặng cho cô."

Kiều Nhi cảm thấy hơi khó xử về điều này, nhưng cũng không nỡ nói ra lời làm tổn thương người trước mặt, nên chỉ đẩy chúng về: "Xin lỗi, tôi không cần."

Ánh sáng trong mắt tiểu thái giám kia bỗng vụt tắt, ấp úng nói: "Cô thật sự... không thích tôi chút nào sao?"

Kiều Nhi im lặng.



Thích?

Lúc Ninh Tử Thanh nghe thấy điều này, tim đập mạnh một chút.

Ninh Tử Thanh dựa vào tường của một cung điện, ngước nhìn mái hiên màu đen. Bông tuyết ngoài mái hiên một số tụ lại, một số rải rác, nhưng chớp mắt lại tung bay, không thua kém hoa liễu bay theo gió.

Ninh Tử Thanh nghĩ, chuyện của hai người kia rõ ràng không liên quan gì đến chính mình, nhưng tại sao khi nghe rồi, không ngăn được rung động trong tim.

Thích?

Ninh Tử Thanh đưa tay ra, dù đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo bởi nước tuyết rơi, nghĩ đi nghĩ lại những suy tư rối bời trong tâm trí mà vẫn không hiểu tại sao.

Cứ đứng ngây người dưới mái hiên như thế không biết qua bao lâu, đến khi đôi chân của Ninh Tử Thanh hơi tê thì đột nhiên có người vỗ vai.

Một giọng nói quen thuộc nhưng nghe mãi không chán bỗng vang lên.

"Tiểu Cửu Nhi, sanh thần vui vẻ. Đứng đây làm gì vậy?"

Là Liễu Ly.

Cô ngủ trưa dậy muốn đi tìm Ninh Tử Thanh thì thấy xa xa có một người đứng ngẩn người ở đó.

Ninh Tử Thanh không nói gì, nhưng khi quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của thiếu nữ, dường như Ninh Tử Thanh đã biết chuyện quanh quẩn trong tâm trí lúc nãy rốt cuộc là gì.

Thích?

Liễu Ly?

Bắt đầu từ khi nào? Là khi Liễu Ly thẹn thùng nói "Tình cảm của ta với điện hạ"? Hay là khi Ninh Tử Thanh biết, Liễu Ly "Không xuất giá vì ngài ấy"?

Hay có lẽ, là ngày móc tay hứa hẹn vẫn còn dư âm đó.

Ninh Tử Thanh không biết. Ninh Tử Thanh chỉ biết, những từ dường như không hề liên quan mà bản thân tự hỏi trong đầu mấy lần vừa rồi có thể nối lại với nhau.

Thích, Liễu Ly.

Ninh Tử Thanh thích Liễu Ly.

"Sao không nói chuyện?"

Liễu Ly chọc ngón tay vào má Ninh Tử Thanh, rồi khẽ nhăn mày, nhìn điểm yêu thích của Ninh Tử Thanh lên lên xuống xuống, không biết đứa trẻ này đang nghĩ gì trong đầu.


85, 100, 500, 0, –500...


Giá trị của các con số dao động quá mạnh, trong vài giây ngắn ngủi đã thay đổi năm sáu lần, thực sự làm Liễu Ly hoa mắt, để Liễu Ly không khỏi bắt đầu mong chờ xem lần này có thể tăng lên bao nhiêu.


Con số cuối cùng rơi vào 99, vẫn ở mức quân tử chi giao. Mặc dù như trong dự liệu, nhưng Liễu Ly vẫn hơi thất vọng một chút. Thay đổi lớn như vậy mà kết quả chỉ tăng 14 điểm.


Nhưng điều mà Liễu Ly không chú ý là có vài dòng thông báo không nổi bật lặng lẽ lướt qua ở một góc.


"[Báo lỗi] Phát hiện bug trong điểm yêu thích của hệ thống, nhân vật mục tiêu có khả năng gạt hệ thống, bộ phận kỹ thuật vui lòng nhanh chóng xử lý."


Còn mặt sau của bảng hệ thống thì có viết một dòng chữ nhỏ gần như mờ đến vô hình, ai cũng không thể nhìn thấy.


"Điểm yêu thích của Ninh Tử Thanh: 230 (chờ dịp hành động)."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK