Chương 38: Rắn đen rắn trắng
Quỷ bà đột nhiên cười gằn: “Chỉ là ta gọi bọn họ về để “tâm sự chút chuyện cũ” thôi. Bọn họ có tật giật mình, lương tâm bất an, không sống tiếp được cũng đừng trách ta”.
Thất Thất mỉm cười, nói với tôi: “Nhìn đi, Đầu Kim, em không hề lừa anh, quỷ bà không hề có ý xấu”.
Tôi gật đầu, liếm đôi môi khô khốc, hỏi quỷ bà gọi tôi tới làm gì.
Bà ấy “ừm” một tiếng đầy ý tứ, một lúc lâu mới nói với tôi.
“Gọi cháu tới chủ yếu là có hai chuyện!”
“Thứ nhất là về chiếc lọ nhỏ cháu trộm ở chỗ lão quỷ, bên trong đó có thiên hồn, sau khi cháu vô tình hít phải, cháu có thể nghe được tiếng của quỷ sai, biết được chuyện sống chết của con người”.
“Tuy nhiên, cháu tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai, nếu không nhất định sẽ rước họa mất mạng”.
“Thứ hai, cháu phát hiện ra ống trúc dưới lớp cỏ vốn là một đôi, một chiếc khác bị Trần Nhị Đản trộm mất rồi. Ta hi vọng cháu giúp ta lấy lại nó”.
Thất Thất giải thích về chuyện ống trúc cho tôi nghe, quỷ bà vốn có hai ống trúc, mỗi ống có một con rắn độc, một con rắn màu trắng và một con rắn màu đen.
Rắn trắng có thể hút thiên hồn, rắn đen có thể hút địa hồn.
Chiếc chứa rắn trắng đã bị lão quỷ trộm mất. Lần trước lão quỷ bảo tôi nhét tay vào một cái hốc trên phần mộ, rắn trắng ở trong đó.
Thất Thất lại chỉ vào con dê ma trong sân, nói tiếp: “Hai con dê kia đều bị rắn đen hút địa hồn, nếu như hôm đó em không ngăn cản anh thì anh đã biến thành bộ dạng đó rồi”.
Lúc này, quỷ bà lở miệng nói: “Trong hai hồn thiên, địa này thì không thể thiếu bất kỳ cái nào. Khi thiếu một hồn, mạng sống của mình đã nằm trong tay người khác rồi, người và vật đều như nhau”.
Quỷ bà ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Đáng tiếc... rắn trắng rơi vào tay lão già chết tiệt kia, ông ta còn dùng rắn trắng để hút thiên hồn của người ta, rước lấy họa lớn!”
Tôi gật đầu, nghĩ đến lời nói ban nãy của quỷ bà nên buộc phải hỏi, vừa rồi có nói rằng trong chiếc lọ sứ có chứa thiên hồn của một người, người đó là ai vậy?
Quỷ bà thở nhẹ một hơi, chậm rãi trả lời.
Thì ra lão quỷ đã trộm lấy thiên hồn sắp biến mất của một tên đao phủ đang hấp hối.
Con cháu đời sau của tên đao phủ đó biết được thiên hồn của ông cố của bọn họ bị trộm, luôn muốn tìm nó về. Có điều, bọn họ không biết là do lão quỷ làm, càng không biết chuyện tôi đã làm vỡ chiếc lọ sứ.
Nếu như để con cháu đời sau của tên đao phủ biết được chiếc lọ sứ nằm trong tay tôi, thiên hồn còn bị tôi hấp thu, chắc chắn mấy người đó sẽ không tha cho tôi đâu.
Tôi không ngờ, đao phủ cũng có con cháu, thậm chí còn kế nghiệp nữa. Hôm nay là lần đầu tôi nghe nói, cảm thấy rất tò mò.
Tôi hỏi quỷ bà, thiên hồn của tay đao phủ có gì đặc biệt.
Bà ấy nói, những tay đao phủ cực may mắn có thể thông qua dự báo cái chết để thay thế quỷ sai hành hình, giống như người vá xác có thể khâu vá cơ thể, giữ được linh hồn toàn vẹn sau khi chết.
Với loại thiên hồn của đao phủ có số rất đỏ này, nếu như bị người khác lấy mất, năng lực tiên tri cái chết cũng bị người ta kiểm soát.
Nhưng đây là chuyện bí mật trong gia tộc, không được truyền ra ngoài.
Quỷ bà còn nói, đao phủ làm việc quyết đoán, không bao giờ đề cập tới tình cảm. Nếu như tôi bị bọn họ tìm được, nhất định sẽ bị chặt đầu.
Nghe những lời này của quỷ bà, trái tim tôi đập thình thịch, tay vô thức sờ sờ lên cổ.
Thất Thất áy náy nhìn tôi: “Đều tại em, nếu như em không trộm chiếc lọ đó thì tốt rồi...”
Quỷ bà thở dài một tiếng: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh được. Từ nay về sau, hai đứa phải cẩn thận, nhất định không được cho người khác biết chuyện này!”
Thất Thất lo lắng, gấp gáp hỏi nhỡ mà lão quỷ tới lấy lọ sứ thì phải làm sao, chuyện trở nên nghiêm trọng, có khi sẽ bị người ta biết được mất.
“Ông ta không dám, ông ta cũng sợ chuyện này bị lộ ra. Dù ông ta hận hai đứa tới đâu thì cùng lắm cũng chỉ làm mấy trò linh tinh trêu đùa mà thôi!”, quỷ bà nói.
Nghe quỷ bà nói thế, tôi cảm thấy bà ấy rất hiểu về lão quỷ, trong lòng thầm nghĩ.
Tôi nhớ ra, lúc nãy, bà ấy còn nhắc tới chú hai.
“Bà quen chú hai nhà cháu ạ?”
Tôi hỏi. Quỷ bà thở dài một hơi: “Aizz, bọn ta cũng coi như là bạn cũ của nhau!”