Lão đại vốn đối mặt với hình phạt đột nhiên trở thành anh hùng, kiểm kiểm lại trở thành khen thưởng.
Lão đại thật vất vả mới tẩy trắng lại chủ động đề xuất muốn kiểm điểm vào lúc này?
Quả nhiên là tư duy của lão đại, không phải người thường có thể đoán được, muốn đoán cũng không thể đoán.
Nguyên Lượng nhìn đài chủ tịch, trầm trọng thở dài: "Xem ra A Trì phải đi gặp bác sĩ, không thể kéo dài thêm nữa rồi."
Ngô Thiệu Châu cười: "Cậu có bản lĩnh thì nói trước mặt cậu ấy đi."
"Không có bản lĩnh."
Sau khi hiệu trưởng nghe nói về sự tích anh hùng của Trình Trì, nhìn ánh mắt của ông ta đã khác, bây giờ lại thấy thái độ nhận sai của cậu thành khẩn như vậy, rất là vui mừng.
"Bạn học Trình Trì, em có thể nghĩ như vậy thầy rất cảm động, em không chỉ có dũng khí chiến đấu với bọn côn đồ, mà còn có dũng khí thừa nhận sai lầm, loại tinh thần này, đáng để mỗi người chúng ta phải học tập."
Dứt lời, giáo viên và các bạn học vỗ tay phụ họa.
Hiệu trưởng đem microphone đưa cho Trình Trì, nhường sân khấu cho cậu.
Toàn trường trở nên yên tĩnh.
Trình Trì cầm micro, hắng giọng, trong ánh mắt ngưỡng mộ của toàn trường, bắt đầu phát biểu "Bài phát biểu quan trọng".
"Mặc dù nguyên nhân chính của chuyện này là vì cứu người, nhưng vượt đèn đỏ chắc chắn là sai, là hành vi rất vô trách nhiệm, đúng là tôi sai rồi, về sau cũng sẽ không tái phạm, hy vọng mọi người lấy tôi làm cảnh báo, tuân thủ nghiêm chỉnh luật lệ giao thông, chịu trách nhiệm với mình, cũng chịu trách nhiệm với người khác."
Hiệu trưởng đứng ở bên cạnh đài chủ tịch nghe được những lời này, rất vui mừng gật đầu, dẫn đầu vỗ tay.
Vì vậy, sân thể dục một lần nữa nổ ra một tràng pháo tay nhiệt liệt.
"Trước kia đều là tin đồn nhảm, không nghĩ tới Trình Trì là người như vậy."
"Đúng vậy, tớ chắc chắn sẽ trở thành fan hâm mộ của cậu ấy."
"Vừa đẹp trai vừa chính nghĩa, còn dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình như vậy, cậu ấy quả thực thỏa mãn tất cả ảo tưởng của tôi về bạn trai."
Hành động này của lão đại, lại thành công thu hút thêm vô số fan hâm mộ.
Thầy Chu đứng bên cạnh hiệu trưởng, nhỏ giọng nói vài câu gì đó với hiệu trưởng, hiệu trưởng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cầm micro trong tay thầy Chu nói: "Được rồi, bạn học Trình Trì kiểm điểm vô cùng sâu sắc, tôi cảm thấy biết sai có thể sửa chính là đứa trẻ ngoan.
Bởi vì thời gian sắp tới phải đi học, cũng không thể trì hoãn, giải tán."
Trình Trì nói: "Hiệu trưởng, em còn có thể nói một câu cuối cùng không?"
Các bạn học vốn chuẩn bị ầm ĩ giải tán lại một lần nữa nhìn về phía đài chủ tịch.
Hiệu trưởng gật gật đầu: "Được, em nói đi."
Trên sân thể dục lại một lần nữa yên tĩnh lại, các bạn học không hiểu sao cảm thấy câu cuối cùng cậu kiên trì muốn nói mới là trọng điểm, cho nên đều lần lượt duỗi cổ chờ đợi.
Thời Nhụy ngẩng đầu lên, thấy Trình Trì đột nhiên nhìn về phía mình, tim đập mạnh hai cái, vô cùng căng thẳng.
Trình Trì cầm micro, nhìn cô, dưới sự chứng kiến của toàn thể giáo viên và học sinh trong trường, nói ra câu nói mà cậu luôn muốn nói nhưng phải đè nén không thể nói ra.
"Thời Nhụy, tớ thích cậu!"
Khoảnh khắc đó, mặt trời mọc từ phía sau cậu, mặc đồng phục học sinh, mang theo ánh hào quang của anh hùng đứng trên đài chủ tịch, ánh mặt trời tuấn tú.
Trong ánh mắt cậu mang theo một loại chấp niệm, khóe môi lại hiện lên một nụ cười ôn nhu.
Sau vài giây im lặng, toàn bộ sân thể dục sôi trào.
"A a a, lão đại tỏ tình, quá đẹp trai! Quá khí phách!"
"Ăn dưa ăn quá no rồi, đột nhiên bị nhét một miệng cẩu lương, a a, tôi là cẩu độc thân tôi trêu chọc ai chứ?"
"Hóa ra Trình Trì đã có thích người rồi, ôi, tôi thất tình rồi."
"Thời Nhụy tên này sao lại quen thuộc vậy nhỉ? Cậu ấy trông như thế nào? Có thể xứng với trình độ của Trình Trì không? Huhu, vừa kích động vừa chua xót, đã xảy ra chuyện gì."
"Chờ đã, bọn họ không phải là anh em sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bất thình được tỏ tình, khiến cục diện rơi vào trạng thái mất khống chế, ngay cả hiệu trưởng đứng ở một bên cũng không phản ứng kịp.
Giáo viên rải rác khắp sân thể dục lộ ra vẻ mặt tươi cười, đều không đành lòng khiển trách học sinh bây giờ không kiềm chế được cảm xúc.
Dù sao đều là người từng trải qua độ tuổi này rồi, rất hiểu tâm tư của học sinh, thậm chí bất giác nhớ lại năm đó của mình.
Tuổi này thích, đơn giản và thuần khiết, nó không phải là một tội lỗi, nó là thành ý đầu tiên quý giá nhất.
Ở cái tuổi đẹp nhất kia, nếu chưa từng được một cậu thiếu niên ưu tú xúc động nói thích như vậy, mới là một loại tiếc nuối.
Không nhớ rõ lúc đó hiệu trưởng vì khống chế cục diện hốt hoảng cầm micro nói cái gì, cũng không nhớ rõ sau đó toàn trường giáo viên và học sinh giải tán như thế nào.
Thật lâu sau, Thời Nhụy nhớ lại ngày đó, trong đầu chỉ nhớ rõ hình ảnh thiếu niên ngược ánh sáng đứng trên đài chủ tịch, đó là lần đầu tiên cậu nói thích cô.
Chuông vào học vang lên, toàn bộ học sinh đều chạy về lớp học của mình.
Đồng Giai Giai kích động nắm lấy tay Thời Nhụy: "A a a, Tiểu Nhụy, rốt cuộc cậu ấy cũng tỏ tình với cậu, hơn nữa vẫn còn đứng ở trên đài chủ tịch, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh của trường, không hổ là nam thần của tớ, vô cùng khí phách."
Đàm Thiến nói: "Tớ phục, thừa nhận nam thần của cậu rất có dũng khí! Cũng rất có sức hút."
Đồng Giai Giai: "Tiểu Nhụy, một chút kích động cậu cũng không có sao?"
Bởi vì hôm nay Trình Trì thay đổi như vậy, cô lại trở thành tiêu điểm chú ý, các bạn học chung quanh đều nhìn cô.
Gương mặt Thời Nhụy ửng đỏ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đi nhanh đi, sắp vào học rồi."
Mới vừa đi lên cầu thang, cô liền nhìn thấy Trình Trì đứng dựa vào tường ở ngoài phòng học, trái tim cô đập thình thịch, vùi đầu đi qua rất nhanh, đột nhiên Trình Trì lại đi ngang qua, ngăn cản đường đi của cô.
Thời Nhụy đi sang trái, cậu cũng đi sang trái, cô đi sang phải, cậu cũng đi theo sang phải, dù sao cũng không có ý định thả cô đi.
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến nhìn tình huống này, cũng đều thức thời mà buông Thời Nhụy ra.
"Tiểu Nhụy, bọn tớ về phòng học trước."
Rất nhanh, trên hành lang đã trống rỗng, nhưng các cửa sổ các lớp xung quanh đều có rất nhiều cái đầu thò ra nhìn sang bên này.
Thiếu niên cao lớn như núi trước mặt mình, làm Thời Nhụy không thể trốn tránh, cô nhỏ giọng nói: "Vào học rồi."
"Tớ chờ đáp án của cậu."
"Đáp án gì?"
Đột nhiên Trình Trì nghiêng người một cái, đem hai tay vây cô ở lan can, ngay lập tức, các lớp truyền ra tiếng thét chói tai hưng phấn.
"Một lời không nói liền vây lại như vậy, ai chịu nổi chứ?"
"Lão đại quá khí phách! Thật hâm mộ nữ sinh kia mà."
Thời Nhụy đỏ mặt đẩy cậu: "Cậu làm gì vậy? Giáo viên chuẩn bị đến rồi."
Trình Trì cúi đầu, giọng nói đầy từ tính: "Làm bạn gái tớ, hửm?"
Ngày đó ở khách sạn nhỏ, cô đã nói với cậu là không thể, nhưng cậu không có ý định từ bỏ.
Hôm nay đem lời tỏ tình nói cho toàn thể giáo viên và học sinh trong trường nghe, cậu làm như vậy, không thể nghi ngờ gì đúng là đang biểu đạt sự quyết tâm của cậu với cô, đồng thời muốn ép cô nói ra lời thật lòng, cậu nhất định phải đợi đến khi cô trả lời được.
"Ở bên nhau, ở bên nhau......" Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Lượng, các bạn học cũng đều ồn ào theo.
Thời Nhụy sợ giáo viên tới đúng lúc thấy được một màn này, trong lòng hoảng loạn nhỏ giọng nói: "Cậu thi thành tích xếp ở vị trí đầu tiên, tớ sẽ đồng ý."
Lỗ tai Nguyên Lượng tính, âm thanh của cô nhỏ như vậy cũng bị cậu ta nghe thấy, cười nói: "Tiểu Nhụy, cậu cũng quá tàn nhẫn, Trì ca của chúng ta thích cậu như vậy, sao cậu lại nhẫn tâm với cậu ấy như vậy? "
Ai ngờ bên này khóe môi Trình Trì lại nhếch lên: "Được, một lời là định."
Thời Nhụy rất bất ngờ, không nghĩ cậu sẽ đồng ý sảng khoái như vậy.
Cô là người có rất có thành tích cao nhất lớp, thậm chí là người có năng lực thi Trạng nguyên, muốn để cho một học tra cho tới bây giờ cũng chưa từng học tập chăm chỉ vượt qua một học bá như cô, đây bất quá chỉ là lý do từ chối quanh co mà thôi.
Trình Trì trở lại chỗ ngồi, Nguyên Lượng hơi đồng tình vỗ vỗ bả vai cậu: "Người anh em, cố lên! Đừng nhụt chí."
"Con mắt nào của cậu nhìn lão tử nhụt chí?" Trình Trì kéo ghế ra, ngồi xuống.
Nguyên Lượng cười cười, dịch ghế lại gần: "Không có không có, anh hùng của chúng ta dũng cảm không sợ như vậy, ngay cả ở trên đài chủ tịch trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh, trước mặt hiệu trưởng tỏ tình chuyện trâu bò như vậy cũng làm được, làm sao có thể nhụt chí chứ? Còn gì có thể làm khó cậu nữa?"
Ngô Thiệu Châu: "Nhưng thật ra tớ cũng thật sự phục cậu, chuyện này đúng là rất yêu cần dũng khí."
Nguyên Lượng cười: "Lúc ấy cậu một hai phải làm kiểm điểm, lão tử còn tưởng rằng đầu óc cậu có vấn đề, mẹ nó kết quả là tính toán tạo ra một thông báo làm náo động cả trường."
Tiết học đầu tiên là tiếng anh, cả lớp cơ bản vẫn còn đắm chìm trong sự kiện tỏ tình của lão đại, khi giáo viên tiếng Anh La Tuyết bảo nhóm bốn người luyện tập đoạn hội thoại, mọi người liền nhân cơ hội này tám chuyện bát quái.
Đồng Giai Giai nói: "Quả nhiên nam thần của tớ vẫn là nam thần của tớ, tớ nói Trình Trì vượt đèn đỏ nhất định là có nguyên nhân mà, tứ trước đến nay chưa từng nghi ngờ nam thần của tớ."
Đàm Thiến cười: "Đáng tiếc trong lòng nam thần của cậu có Tiểu Nhụy, đau lòng quá rồi."
"Sai, tớ chỉ biết chân thành chúc phúc, nam thần và Tiểu Nhụy chúng ta, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nói Tiểu Nhụy, tớ thật sự cảm thấy yêu cầu của cậu có hơi quá đáng, sao cậu có thể đối xử với nam thần như vậy chứ? Cậu nên không ngần ngại nói to rằng tớ đồng ý."
Thời Nhụy lật lật sách giáo khoa tiếng Anh, bất đắc dĩ cười: "Không phải là luyện tiếng Anh sao?"
Ở phía bên kia phòng học, Khương Mẫn đến bây giờ vẫn cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi: "Không phải anh em sao? Kết quả tất cả chúng ta đều bị lừa?"
"Nhưng mà, Trình Trì và Thời Nhụy từ trước đến nay hình như cũng không có nói qua bọn họ là anh em mà? Là những người nhàm chán khác tự suy luận ra."
"Nhưng bọn họ cũng không phủ nhận mà."
"Chậc chậc, nếu không phải anh em, vậy quan hệ của bọn họ hơi phức tạp đó."
"Bây giờ nhớ lại, Trình Trì đưa sữa cho cậu ấy, lại giúp cậu ấy xách balo, bát cẩu lương này cũng đã rải rất lâu rồi."
Dụ Vi vẫn luôn im lặng, nghe bọn họ thảo luận nhiệt tình, rốt cục cũng nhịn không được đập bút lên bàn: "Bây giờ là giờ học, có thể không nói chuyện khác được không?"
Ba người nhìn cô ta, tôi nhìn cậu, đều không nói nữa.
Bọn họ đều biết cô ta vẫn chưa từng hết hy vọng với Trình Trì, mà hôm nay Trình Trì lại bất ngờ thông báo, đối tượng không phải cô ta, chuyện này quả thực là đâm một nhát vào lòng cô ta.
Thời Nhụy cho rằng mình đưa ra điều kiện này để có thể làm Trình Trì trở nên tích cực hơn một chút với chuyện học, nhưng lại không, cậu vẫn như thường ngày, nên làm thì làm, nên chơi thì chơi.
Chắc là cậu cho rằng vấn đề này không thể giải quyết được, cho nên dứt khoát từ bỏ?
Ừm, như vậy cũng khá tốt.
Thật ra trước kia cô chưa từng chú ý đến chuyện cậu thi được bao nhiêu điểm, chỉ biết cậu thường xuyên trốn học, thích chơi game, hút thuốc đánh nhau, tất cả thuộc tính cặn bã cậu đều có, thành tích chắc chắn thấp, nhưng mức độ cặn bã như thế nào thì cô cũng không biết.
Ngữ văn là môn học đầu tiên có kết quả, lần này, Thời Nhụy trở lại vị trí số 1 trong lớp.
Cô chủ động giúp giáo viên phát bài thi, vừa phát vừa đi về phía sau, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người Nguyên Lượng và Trình Trì.
Nguyên Lượng 65, Trình Trì 89, đều không đạt tiêu chuẩn.
Mà hai người lại còn cúi đầu chơi trò chơi đến khí thế ngất trời, không có một chút thái độ lo lắng nào.
Cô nhẹ nhàng đặt bài thi lên bàn cậu, Trình Trì ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn điểm số, liền nghe thấy cô mang theo vài phần đồng tình nói với anh: "Đã rất tốt rồi, còn thiếu một điểm là đạt tiêu chuẩn, tiếp tục cố lên."
Nguyên Lượng nhìn bài thi của cậu, lại nhìn mình: "Thật trâu bò, so với lão tử còn cao hơn hai mươi điểm."
Trình Trì nhếch môi, cất bài thi vào trong hộc bàn: "Tớ cũng cảm thấy rất tốt, cuối tuần mời các cậu ăn lẩu, chúc mừng một chút."
Thời Nhụy: "......"
_Hết chương 37_.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK