Lúc này, Tạ Bất Phùng mới chậm rãi buông bàn tay đang đè ở giữa môi Văn Thanh Từ xuống, nhưng góc hẹp, thân thể hai người vẫn dán chặt vào nhau. Văn Thanh Từ thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim không phù hợp của Tạ Bất Phùng và độ cong của cơ bắp qua lớp vải mỏng đầu mùa hè.
Y vô thức tiến về phía trước, cố gắng né tránh, nhưng cánh tay rắn chắc như gang thép lại không cho Văn Thanh Từ cơ hội này.
"Chờ một chút, đại khái qua thời gian nửa chén trà nữa bọn họ sẽ rời khỏi nơi này."
Hương đắng ngào ngạt khắp ngõ ngách, bất giác giọng của Tạ Bất Phùng bắt đầu trở nên nặng nề.
Văn Thanh Từ gật đầu.
"Được..." Y nói xong lại cảm thấy âm điệu của mình có hơi khàn khàn kỳ quái. Có lẽ là để che giấu tiếng tim đập càng lúc càng lớn, Văn Thanh Từ không khỏi hạ giọng, "Thân thủ điện hạ không tệ."
Tạ Bất Phùng che giấu hơi thở rất tốt, mới vừa rồi Văn Thanh Từ căn bản không phát hiện hắn xuất hiện từ đâu.
Mà động tác thiếu niên đưa mình đến góc đường dứt khoát lưu loát, vừa nhìn đã biết là có luyện qua, không giống bản thân y chỉ biết mỗi khinh công và ám khí.
Thực tế thì từ sau khi hai người quen biết, Tạ Bất Phùng đã không cố ý che dấu điểm này nữa. Nhưng cho đến vừa rồi Văn Thanh Từ mới nhận thức được rõ ràng, võ công của Tạ Bất Phùng... Có lẽ tốt hơn so với y nghĩ.
Sự quật cường và tủi nhục của hắn khi mới vào cung phần lớn là do cố ý ngụy trang.
Mặc dù Văn Thanh Từ hỏi, nhưng y cũng không ngờ Tạ Bất Phùng sẽ cẩn thận trả lời vấn đề của mình.
Sau khi dừng lại vài giây, y nghe thấy Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng nói: "Học trong thời gian bảo vệ lăng mộ ở Túc Châu."
Trong góc chật chội, thiếu niên chỉ dùng vài ba câu đã khiến Văn Thanh Từ hiểu được câu chuyện từ đầu đến cuối.
Người canh gác lăng ấp Túc Châu cứ vài tháng lại thay phiên một lần.Lan Phi quan sát hồi lâu, cuối cùng phái người của mình lẻn vào tìm xem Tạ Bất Phùng ra sao rồi.
Mà thiếu niên thì mượn cơ hội này truyền lời, nói cho nàng biết mình muốn đọc sách tập võ.
Đương nhiên Lan phi đáp ứng yêu cầu của Tạ Bất Phùng. Nàng bí quá hoá liều, âm thầm sắp xếp người đưa sách cho Tạ Bất Phùng.
Lăng ấp người nhiều phức tạp, người Lan phi phái đi không dám có bất kỳ trao đổi dư thừa nào với Tạ Bất Phùng.
Nhưng rốt xấu gì hắn cũng là hoàng tử, thủ vệ Túc Châu lúc trước miễn cưỡng dạy Tạ Bất Phùng nhận chữ. Mà Tạ Bất Phùng dựa vào cái nền tảng nhỏ bé đó, mạnh mẽ gặm nhấm từng cuốn sách một…
Nghị lực như vậy, ngay cả Văn Thanh Từ cũng không kìm được thán phục. Tương tự, lời của Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng giải đáp được một nghi hoặc trước đó của Văn Thanh Từ.
Điều kiện hạn chế, Tạ Bất Phùng và Lan phi cách vài năm mới có thể trao đổi thư tín một lần, mà nội dung hai người câu thông cơ hồ đều là về việc học hành của hắn.
Mười ba năm thiếu niên ở Lăng ấp Túc Châu, trời sinh trời dưỡng khắc đẻ khắc nuôi.
Hoàn toàn không có trao đổi tình cảm, mạnh mẽ tước bỏ hết tình cảm bình thường của Tạ Bất Phùng ra khỏi cơ thể.
Có lẽ không phải mục đích ban đầu, nhưng kiểu giao tiếp quái đản này cuối cùng khiến Tạ Bất Phùng trong nguyên tác chỉ có kính trọng với Lan Phi, mà không có bất kỳ tình cảm nào với nàng.
Tạ Bất Phùng dùng giọng nói chỉ có bọn họ có thể nghe được khẽ nói. Lúc hắn ở Túc Châu thủ lăng không có việc gì để làm nên học rất nhiều thứ, ngoại trừ kinh sử, binh pháp ra, thậm chí còn có tính toán và vài đồ thủ công.
Văn Thanh Từ lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu. Mái tóc dài khẽ đảo qua gò má thiếu niên, nếu Văn Thanh từ gần một chút là có thể cảm nhận được, lòng Tạ Bất Phùng cũng không bình tĩnh như giọng điệu của hắn.
Đây từng là bí mật của thiếu niên, nhưng Văn Thanh Từ muốn biết nên hắn kể cho y nghe. Đối mặt với Văn Thanh Từ, lần đầu tiên Tạ Bất Phùng muốn mở lòng.
Trong lúc nói chuyện, thời gian nửa chén trà cứ như vậy trôi qua. Cùng với tiếng áo giáp va chạm, lính canh một bên bước sang phía bên kia đúng như lời Tạ Bất Phùng nói, dường như sắp đổi ca.
"Đi."
Tạ Bất Phùng vừa dứt lời đã ôm Văn Thanh Từ nhảy qua bức tường cao, tiếp theo đẩy cửa ra, vọt vào trong trắc điện giam cầm Tạ Quan Chỉ.
Giờ dậu, bên ngoài còn sáng, nhưng trong nghiên điện lại không có lấy một ngọn đèn, tối tăm đến mức khiến người ta ngộp thở.
Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng còn chưa kịp động thủ đã phát hiện thị vệ canh giữ ở chỗ này đã bị người ta đánh ngất xỉu từ lúc nào.
Hai người nhanh chóng liếc nhau.
"Điện hạ, chúng ta đi vào xem một chút đi." Văn Thanh Từ nói. Dứt lời vòng qua bình phong, đến nơi sinh hoạt.
Một giây sau Văn Thanh Từ nhìn thấy ——
Tạ Quan Chỉ một thân áo tím, mặt không biểu cảm ngồi ở trên giường, hốc mắt đỏ bừng giống như vừa mới khóc xong.
Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm đoạt được từ trên người thị vệ, bởi vì căng thẳng và dùng lực nên các khớp ngón tay đều đã trắng bệch.
Trên cổ tay thiếu niên có một vết máu mới, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vì mất máu.
...... Quả nhiên hắn tính tự sát giống như trong "Phù Minh Đường"
Trái tim Văn Thanh Từ trong nháy mắt vọt lên cổ họng.
Ánh sáng bạc loé lên trong điện, không đợi Tạ Quan Chỉ kịp phản ứng, trường kiếm trong tay hắn đã bị Tạ Bất Phùng đoạt lấy.
"Ngươi làm cái gì?!" Tạ Quan Chỉ theo đó đứng dậy, lớn tiếng hỏi.
Tạ Bất Phùng không trả lời hắn, chỉ liếc mắt nhìn Tạ Quan Chỉ một cái, dùng giọng điệu chế giễu ném ra hai chữ: "Ngu xuẩn."
"Không hổ là hoàng tử được bệ hạ 'thưởng thức' nhất, lão còn chưa kịp động thủ, ngươi đã tự đi chịu chết." Dứt lời, trào phúng cười nhìn Tạ Quan Chỉ.
Nhị hoàng tử nghe xong, theo bản năng muốn phản bác. Nhưng chưa kịp mở miệng hắn đã nhận ra... tuy rằng lời Tạ Bất Phùng có hơi khó nghe, nhưng bề ngoài lại có vẻ là sự thật.
Hoàng đế muốn diệt trừ mình, còn chưa tìm được lý do tốt, mình đã "tri kỷ" tự sát trước.
Điều này chẳng phải đúng với tâm ý của lão sao?
Sắc mặt nhị hoàng tử lập tức xanh mét, nháy mắt quên luôn cả bi phẫn.
Tạ Bất Phùng tiện tay ném kiếm sang một bên. Hắn vốn nên nhổ cỏ tận gốc, nhìn Tạ Quan Chỉ chết mới đúng…
Nhưng hôm nay, lại đi theo Văn Thanh Từ đến nơi này, hơn nữa ngăn cản Tạ Quan Chỉ.
Chịu đựng bản năng, che giấu sự kém cỏi.
Trong điện bỗng nhiên an tĩnh lại. Thẳng đến lúc này, Tạ Quan Chỉ mới nhận ra sau khi Văn Thanh Từ tiến vào vẫn không nói gì, tầm mắt của y chỉ rơi vào cổ tay còn đang chảy máu của mình.
Thiếu niên không khỏi có chút chột dạ, chậm rãi giấu tay ở sau lưng.
Lúc này, Văn Thanh từ cuối cùng cũng mở miệng: "Điện hạ, ngài có biết 'chết' là cái gì không?*
Trên mặt y là nụ cười hiếm thấy, giọng điệu bình tĩnh lại không dịu dàng như thường ngày, ngược lại mang theo cảm giác áp bách chưa từng có.
Tạ Quan Chỉ chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, đây là một câu hỏi nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Chết" là gì?
Trong điện bỗng nhiên im lặng, Tạ Quan Chỉ theo lời y nói mà lâm vào quá trình tự hỏi.
Không biết qua bao lâu, Tạ Quan Chỉ rốt cục giống như trẻ con làm sai chuyện, trầm mặc lắc đầu. Tiếp theo, một giọt máu "tạch" một tiếng rơi từ cổ tay hắn xuống đất.
......
Hoàng đế có lẽ ước gì Tạ Quan Chỉ "vượt ngục", như vậy vừa vặn lão có thể lấy ra chuyện này làm một bài văn.
Bởi vậy số lượng người trông coi bên cạnh nhị hoàng tử tuy rằng không ít, nhưng cũng không nghiêm mật.
Tạ Bất Phùng đã sớm thăm dò được tiết tấu ca làm việc của thủ bệ hành cung, qua một nén nhang, sắc trời dần tối.
Vài bóng người nhảy ra ngoài từ tiền viện nơi Tạ Bất Phùng và Văn Phùng vừa tiến vào, Văn Thanh Từ đưa họ đến một nơi. Hai người trầm mặc đi theo phía sau y, qua một hồi đã đến dưới chân đồi núi nơi có ngôi miếu ở bên cạnh hành cung.
Văn Thanh Từ cũng không dẫn bọn họ lên núi, mà là vòng qua ngọn đồi ra khỏi hành cung.
Một tòa miếu nhỏ khiêm tốn xuất hiện trước mắt mọi người. Trải nghiệ𝑚 đọc 𝑡r𝓾𝘆ện số 1 𝑡ại ( TrU𝑚Tr𝓾𝘆en.𝒱N )
"Đây là địa nơi nào..."
Mới vừa rồi Văn Thanh Từ đơn giản dùng khăn lụa băng bó vết thương cho Tạ Quan Chỉ, lúc này thiếu niên đang nắm chặt cổ tay, vẻ mặt mê mang hỏi y.
Văn Thanh Từ không trả lời, mà nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
"Cái này——" Tạ Quan Chỉ không khỏi nhỏ giọng kinh hô.
Nương theo ánh trăng hắn nhìn thấy trong tòa miếu nhỏ không lớn này, thế mà... Nằm đầy người?
Không, đó là người chết.
Nơi này có mấy chục tấm ván gỗ dày đặc, phía trên đầy thi thể!
Tạ Quan Chỉ không kìm được lui về phía sau nửa bước.
Thấy thế, ngay cả Tạ Bất Phùng cũng không khỏi nhíu mày.
“Nói chung, xung quanh các ngôi chùa lớn đều có những Phật đường như thế này." Tầm mắt Văn Thanh Từ chậm rãi đảo qua nơi này, y nhẹ giọng nói, "Nơi này là nơi tăng lữ trong chùa dùng để siêu độ vong linh vô chủ. ” Dứt lời, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
Nói cách khác, đây là nơi họ có nghĩa vụ phải siêu độ, vài bộ phận mà nguyên chủ từng giải phẫu đến từ những thi thể vô chủ ở nơi này.
Sắc mặt Tạ Quan Chỉ trở nên vô cùng khó coi. Nhưng ngại mặt mũi, hắn vẫn đứng tại chỗ không đi ra ngoài.
Những thi thể vô chủ này trên người đều không có bao phủ vải trắng. Nương theo ánh trăng, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy làn da xanh tím kia.Nỗi sợ hãi từ bản năng lan rộng trong khoảnh khắc.
Văn Thanh Từ không nói gì, y từ từ đi đến bên cạnh một thi thể trong đó, vươn tay giúp người đó sửa sang lại tóc rối bù.
Bên trong Phật đường rất yên tĩnh, gió đêm thổi vào, thổi tung vạt áo từng người một.
Cuối cùng Văn Thanh Từ mới đứng dậy nhìn quanh bốn phía, thản nhiên nói với Tạ Quan Chỉ: "Điện hạ, đây chính là 'chết'."
"Chết chính là mất đi hết thảy hy vọng, hết thảy khả năng, hỉ nộ ái ố tan thành mây khói, chỉ có thể nằm ở nơi này, vô tri vô giác."
Văn Thanh Từ đi từng bước về phía Tạ Quan Chỉ, cuối cùng dừng lại cách thiếu niên nửa thước.
"Bất kể vương hầu tướng quân, hay là dân chúng bình dân đều giống nhau." Con ngươi đen nhánh nhìn Tạ Quan Chỉ, "Nếu vừa rồi đại điện hạ không cướp đi kiếm trong tay ngài, như vậy lúc này ngài cũng giống như bọn họ, vô tri vô giác nằm ở đâu đó."
"Trên đời này không thiếu ai thì không được, bọn họ chết cũng giống như thời gian đi về phía trước."
“...... Nhưng sau này hết thảy, đều sẽ không liên quan đến người nằm ở đây. ”
Yên tĩnh, xác chết mất đi sự sống yên tĩnh như cỏ cây.
Tạ Quan Chỉ chưa bao giờ tiếp xúc với cái chết ở cự ly gần như vậy. Vừa nghĩ đến mình thiếu chút nữa cũng giống như những người này... Thân thể Tạ Quan Chỉ bỗng nhiên không khống chế được mà run rẩy.
"Điện hạ, ngài còn muốn tự sát sao?" Giọng điệu của y vẫn dịu dàng như vậy.
Nhưng cái kết nhất thời, thậm chí giận dỗi như của Tạ Quán Chỉ chẳng qua chỉ là đùa giỡn với mạng sống của mình mà thôi.
Chết vì hoàng đế chẳng đáng chút nào.
Hàm răng Tạ Quan Chỉ khẽ run, một lúc lâu sau một chữ cũng không nói được thành lời.
Không giống hắn, tầm mắt Tạ Bất Phùng trước sau vẫn nhìn Văn Thanh Từ.
...... Từ lời của người trước mắt hắn nhìn ra được sự bất lực,càng nghe ra sự kính sợ đối với sinh mệnh.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nhớ tới Văn Thanh Từ từng nói với mình —— nếu trên đời này thật sự có "Thiên mệnh" có thần Phật tồn tại, có lẽ chỉ có tòng y, mới có thể chính diện tranh giành.
Trái tim thiếu niên nặng nề đập mạnh.
Đây là Văn Thanh Từ chỉ có mình biết… Đáy lòng hắn sinh ra sự khoái cảm bí ẩn.
Có thể đi tới bước này, Văn Thanh Từ không chỉ dựa vào sự si mê y thuật như vẻ bề ngoài mà còn là sự kính sợ và trân trọng cuộc sống.
Hấp dẫn lớn nhất ẩn đằng sau tất cả các quy tắc của y học là tranh mệnh với trời...
Tạ Quan Chỉ rốt cục không kìm được khóc lên. Lúc đầu là đè nén, sau đó khóc ra tiếng.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp kế thừa từ Tuệ phi, lúc này trở nên đỏ bừng, không còn ngạo khí ngày xưa nữa.
"Được rồi, đi thôi." Văn Thanh Từ xa xa nhìn thoáng qua ánh trăng, dẫn theo thiếu niên đi ra khỏi phật đường.
Cánh cửa gỗ mỏng nhẹ nhàng đóng lại phía sau, ngăn cách một thế giới khác ở đầu kia.
Gió đêm mùa hè cũng mang theo một chút ấm áp thổi vào người, tâm tình vốn nặng nề rốt cục cũng trở nên thoải mái.
Thần kinh căng thẳng trong lòng Văn Thanh Từ từ từ thả lỏng. Mãi đến lúc này y mới nhận ra... Tạ Quan Chỉ hình như mít ướt hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
Nhị hoàng tử lấy tay che mắt, cố gắng khống chế không muốn để cho người khác nhận thấy mình thất thố.
Văn Thanh Từ có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy ra một cái khăn lụa chưa từng dùng, đưa qua cho Tạ Quan Chỉ.
"Cảm ơn. Khụ khụ, cảm ơn..." Thiếu niên nhận lấy khăn lụa.
Ngay khi Văn Thanh Từ đưa khăn lụa xong muốn lui về, Tạ Quan Chỉ bỗng nhiên vươn tay, theo bản năng muốn nắm chặt ống tay áo Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ không khỏi sửng sốt. Trong thời khắc yếu ớt, thiếu niên nhịn không khỏi nhớ tới ký ức thời thơ ấu nằm trên vai mẫu phi khóc.
Nhưng không đợi Tạ Quan Chỉ nghĩ rõ rốt cuộc mình muốn làm cái gì, Tạ Bất Phùng vẫn đứng bên cạnh Văn Thanh Từ bỗng nhiên tiến lên ngăn cản hắn, không nói một lời, bẻ ngón tay đang nắm chặt ống tay áo Văn Thanh Từ ra.
Tạ Quan Chỉ bất giác ngẩng đầu. Tiếp theo hắn nhìn thấy, Tạ Bất Phùng đang mỉm cười nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.
"Đi thôi nhị điện hạ," Tạ Bất Phùng mỉa mai nhắc nhở, "Nếu không đi cũng không cần phải tự sát, phụ hoàng sẽ trực tiếp đưa ngươi tới nơi này."
Tạ Quan Chỉ không khỏi sửng sốt.
Giờ khắc này hắn thế mà thấy được địch ý gai mắt chưa từng có trong mắt Tạ Bất Phùng.
Thật kỳ lạ…
Rõ ràng là mình đã chán nản lắm rồi, sao lúc này hắn còn thù địch mình cơ chứ?