• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linh.

Beta: Mều.Bầu không khí nhất thời rơi vào xấu hổ.

Thẩm Từ giữ nguyên tư thế này, không dám động đậy, có chút cứng ngắc cúi đầu xuống, nhìn nhìn, cảm thấy tư thế lúc này giống như có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng bây giờ cậu lại không dám có chuyện gì đó với Tần Ức, cho dù cậu dám, đối phương nhất định sẽ không đồng ý, vì thế cậu đành phải ngượng ngùng hỏi: “Không…… làm anh đau chứ?”

Không nghe ra giọng điệu Tần Ức có gì khác thường: “Không có.”

Vậy thì may quá.

Dù sao Tần thiếu hai chân còn chưa đứng được, nếu cậu lại không cẩn thận làm cái chân thứ ba "thương tật" thì đúng là tội lớn.

Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dịch đầu gối mình ra xa, không nhịn được liếc mắt nhìn, chắc là còn cách một khoảng, không chạm tới.

Cậu vội vàng đứng thẳng lên, duỗi tay sờ trán đối phương: “Ca ca, anh không thoải mái à, sao sắc mặt lại kém như vậy?”

“Không có,” Tần Ức đẩy tay cậu ra, thay vào đó lại nắm chặt cổ tay cậu, tầm mắt rơi vào vết bầm tím trên cổ tay, “Ngược lại là em đó, hôm qua bảo em bôi thuốc thì không bôi, bây giờ thế nào?”

Thẩm Từ không ngờ lúc này lại bị hắn bắt được, có chút chột dạ mà nói: “Vừa nãy em bôi rồi, không tin anh ngửi thử xem.”

Tần Ức không cần lại gần cũng ngửi được mùi Vân Nam bạch dược kia, sắc mặt vẫn không tốt, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, chuyển đề tài: “Vừa nãy em tới trường lấy sách à?”

“Dạ.”

“Thầy giáo có nói gì không?”

“Em vào đúng giờ giải lao, không gặp giáo viên,” Thẩm Từ nói: “Trước đó em cũng nói với thầy rồi, không sao đâu, anh yên tâm đi.”

“Bạn học cũng không nói gì sao?”

Thẩm Từ quả quyết: “Không có.”

Tuy là lúc ấy cậu cảm giác có người đang theo dõi mình, nhưng có lẽ do lớp phó bên cạnh nên không ai nói tào lao gì, cậu lấy sách xong rời đi, về phần sau khi đi có ai nói gì không thì cậu cũng không biết.

Dù sao, trong lúc cậu lấy sách thì không có.

Vẻ mặt Tần Ức vẫn không yên tâm, lại nói: “Nếu có người bắt nạt……”

“Nếu có người bắt nạt em, phải kịp thời nói cho anh biết,” Thẩm Từ cướp lời hắn, “Ca ca, anh không thể tin em một chút à, em sẽ không tùy tiện để bọn họ bắt nạt đâu.”

Tần Ức khẽ mím môi, không nói nữa, cụp mắt xuống: “Ừm.”

Hắn tự mình ngồi vào xe lăn, đi đánh răng rửa mặt.

Thẩm Từ nhìn bóng lưng của hắn, cảm nhận được tâm tình của hắn trong nháy mắt có thay đổi, đột nhiên ý thức được một chuyện.

Là hắn không vui sao?

Bác sĩ Lục nói với cậu, đang trong trạng thái trầm cảm, sẽ sinh cảm xúc tiêu cực, rất dễ rơi vào trạng thái tự phủ định, cậu vừa nói như vậy khiến Tần Ức cảm thấy cậu không cần hắn nữa, cho nên mới đột nhiên sinh ra cảm xúc sa sút?

Lại nói, tối hôm qua có chuyện của Tần Tiềm, hình như Tần Ức cảm thấy không bảo vệ cậu tốt, mới dẫn đến trầm cảm phát tác.

W.🅰️.t.t.p.a/d Nguyệt Tịnh Quân, đừng đọc nơi khác.

Thẩm Từ trong chốc lát hiểu rõ, lập tức thay đổi suy nghĩ, thừa lúc đối phương còn đang ở trong nhà tắm, đi vào bếp làm bữa sáng.

Cậu đã ăn một mình rồi nhưng Tần Ức vẫn chưa ăn, cậu vừa mới đặt đồ ăn lên bàn xong thì thấy đối phương điều khiển xe lăn đi tới bên này, nhìn thoáng qua bữa sáng trên đĩa, ánh mắt không chút hứng thú gì.

Không có hứng thú thì không có hứng thú, nhưng cơm vẫn phải ăn, hắn cầm sandwich lên cắn một miếng, lông mày nhăn quắn cả lại.

Thẩm Từ ở bên cạnh nhìn, tự nhủ ăn thôi mà có cần đau đớn như vậy không, hình như cậu chưa từng thấy Tần Ức tỏ ra thích thú với bất cứ món ăn nào, ngoại trừ kẹo.

Tần Ức ăn khá chậm, một miếng sandwich ăn mười phút mà vẫn chưa hết, giữa chừng còn uống mấy ngụm nước, giống như rất khó nuốt.

Hắn ăn uống khó khăn, Thẩm Từ nhìn cũng thấy khó chịu, cảm thấy hắn cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ có chuyện, dứt khoát lấy một cái ghế đến ngồi bên cạnh hắn: “Ca ca, em đút anh ăn được không?”

Tần Ức ngẩn ra: “Không cần.”

Thẩm Từ trực tiếp bê đĩa thức ăn, cắt chỗ sandwich còn lại thành miếng nhỏ, dùng nĩa chọc thịt gà cùng rau củ, đưa tới bên môi đối phương.

Tần Ức thở dài không thành tiếng: “Anh tự……”

Thẩm Từ không muốn nghe lời lươn lẹo nhạt nhẽo của anh, đưa tay về phía trước, để thức ăn chạm vào môi hắn.

Trong mắt Tần Ức hiện lên một tia bất đắc dĩ, cuối cùng không nói gì nữa, há miệng ăn.

Sau một lần như vậy, tốc độ ăn cơm của người nào đó quả nhiên nhanh hơn chút, lông mày cũng không nhíu chặt nữa, Thẩm Từ phát hiện hình như hắn không quá thích mấy lát bánh mì trên sandwich, không biết là do khô hay là do không hợp khẩu vị.

Thế là cậu tự ăn luôn miếng bánh mì, còn thừa một miếng cuối cùng, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tần Ức, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên nỗi lên thôi thúc nào đó, bỗng đứng dậy, ngậm miếng bánh mì kia tiến đến trước mặt đối phương.

Đồng tử Tần Ức hơi co lại, nhìn đôi môi không ngừng tới gần của đối phương, thế mà quên mất phải tránh đi, một miếng bánh mì nhỏ bị cắn giữa hai hàm răng, thiếu niên môi hồng răng trắng, thức ăn trong miệng lại càng thêm hấp dẫn.

Yết hầu của Tần Ức khó nhọc lăn lên lăn xuống, cảm giác thân thể không chịu nghe đại não chi phối, chưa cho phép đã mở miệng, cắn một miếng bánh mì.

Bánh mì vốn chỉ là một miếng nhỏ, bị Thẩm Từ ngậm lấy một góc, hắn lại cắn, đúng như dự đoán mà chạm vào môi đối phương.

Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở của hai người quyện vào nhau, ấm áp, mang theo một loại ái muội không tên, đến cả miếng bánh mì trong miệng cũng trở nên vô cùng ngọt ngào, hắn không nhịn được mà vươn tay, nhẹ nhàng chế trụ gáy đối phương.

Trong bầu không khí như vậy, đút ăn tự nhiên biến thành hôn môi, vị ngọt giao hòa lan toả bên trong nụ hôn, giống như đang ăn kẹo.

Hồi lâu sau, Thẩm Từ rốt cuộc có thể lui về chỗ, lỗ tai đã đỏ bừng, vội đưa tay xoa xoa khóe môi mình, thấp giọng oán giận: “Ca ca thật là, ăn gần xong rồi cũng không chịu ăn hết nữa.”

Hô hấp Tần Ức cũng có chút gấp gáp, một lúc sau mới ổn định lại, nhìn đĩa trống không, thế mà vẫn có chút chưa đã thèm: “Còn nữa không?”

“…… Hết rồi,” Ánh mắt Thẩm Từ sâu kín, “Vừa rồi bảo anh ăn anh lại không muốn —— Uống sữa bò đi.”

Trước khi đối phương nhíu mày lại bổ sung: “Có thêm đường.” (*)

Tần Ức cũng không thích uống sữa bò, nhưng nếu cho thêm đường thì tạm chấp nhận được, thừa dịp dư vị sau khi hôn môi vẫn còn, cảm giác kháng cự với đồ ăn chưa tới, vội vàng uống hết sữa.

Bữa sáng gian nan cuối cùng cũng xong, Thẩm Từ có chút mệt tâm mà thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm mong Tần Ức có thể nhanh chóng tốt lên, nếu không cậu đi học cũng không thể yên tâm học bài.

Cậu lấy cớ luyện đàn mà trốn trong phòng đàn, muốn hỏi bác sĩ Lục một chút xem anh ta có biện pháp gì không, lại thấy đối phương đã gửi cho cậu một tin nhắn: 【 Hôm nay Tần Ức thế nào rồi, không còn nghiêm trọng nữa chứ? 】

Thẩm Từ trả lời ngay lập tức: 【Tạm ổn, tinh thần vẫn tương đối ổn định, nhưng chứng biếng ăn thì nghiêm trọng hơn lúc trước nữa. 】

Lục Hành: 【Cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao hắn sẽ không tự bỏ đói mình mà chết đâu, không phải chuyện lớn】

Thẩm Từ tự nhủ cơm ăn không vô mà không phải chuyện lớn sao, truy hỏi: 【Vậy như nào mới là chuyện lớn? 】

Lục Hành: 【Chuyện lớn là muốn tự sát, một ngày nghĩ đến bảy tám lần gì đó, chỉ là không muốn ăn cơm thì vẫn đang nhẹ. Còn tốt chán, tôi còn nghĩ lần này hắn lại phát tác đến mức long trời lở đất, bệnh trạng nhẹ như vậy thì tôi yên tâm rồi, may mà có cậu đó.】

Thẩm Từ: “……”

Cậu thiếu chút nữa đã quăng luôn điện thoại ra ngoài—— Tại sao anh ta lại có thể nói đến việc tự sát nhẹ nhàng như vậy!

Đầu ngón tay cậu có chút run rẩy: 【Không sao thật chứ, tuy tôi đã đổi thuốc rồi, nhưng mà……】

Lục Hành: 【 Đừng lo, hắn sẽ không tìm chết thật đâu, bằng không đã chết một trăm tám chục lần rồi, nhất định là do hắn suy nghĩ quá mà thôi, cậu biết đấy, kiểu suy nghĩ này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Hắn không chịu uống thuốc, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể tự mình kiềm chế, tuy rằng tôi không biết hắn dùng cách gì, nhưng những năm này, hắn thật sự chưa từng tự sát.】

Lục Hành: 【Tạm thời không nói chuyện nữa, tôi đang bận.】

Bác sĩ Lục bảo cậu đừng lo lắng, nhưng nghe anh ta nói xong, Thẩm Từ lại càng lo lắng hơn, nhất thời không có tâm trạng luyện đàn, lại khẽ hé cửa ra một chút, muốn nhìn xem Tần Ức đang làm gì, sợ hắn ở sau lưng mình lén lút tự sát.

Thì phát hiện hắn đang ngồi trên xe lăn, tự mình xoa bắp chân, có thể là chỗ bị chuột rút vẫn còn đau.

Có vẻ như mọi thứ vẫn bình thường.

Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ bác sĩ Lục thật đúng là làm người khác lo lắng, cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ bị suy nhược thần kinh mất.

Tiện thể cậu đi lấy cặp sách của mình thì nghe thấy Tần Ức hỏi: “Sao em không đi luyện đàn?”

Thẩm Từ có chút xấu hổ, không dám nói bởi vì mình vừa tán gẫu với Lục Hành nên không có tâm trạng, tùy tiện viện cớ: “Vừa rồi ăn hai miếng bánh mì của anh nên khát nước, em đi lấy chai nước.”

Nói rồi chạy vội vào bếp, lấy nước soda trong tủ lạnh, đang định mở ra, lại dừng lại.

Không biết cậu nghĩ đến cái gì mà cố ý quay lại đến trước mặt Tần Ức, “dùng sức” vặn nửa ngày, dùng sức đến khi tay đỏ bừng, đau đến mức tay run run, ủy khuất nói: “Sao lại chặt thế này, chẳng lẽ cố ý không muốn cho người khác uống hay sao?”

Tần Ức kinh ngạc nhìn cậu, tuy hắn không uống loại này, nhưng hắn luôn nhớ trước đó Thẩm Từ đã từng uống rồi, nước soda trong nhà vặn cái là mở được, tại sao đột nhiên không mở ra được?

Mới đổi lại một loạt mới à?

Thẩm Từ loay hoay hồi lâu vẫn không vặn được chai soda, “bất đắc dĩ” nhìn hắn xin giúp đỡ, nhưng hình như ngượng ngùng nên chậm chạp mãi không mở miệng.

Tần Ức bị cậu nhìn chằm chằm như vậy một lúc, thật sự nhịn không nổi nữa, đưa tay về phía cậu: “Anh mở cho em.”

Thẩm Từ đang đợi hắn nói lời này, lập tức đưa đồ cho hắn, dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn hắn.

Tần Ức không hiểu sao bị nhìn chằm chằm lại có chút áp lực, thầm nghĩ chặt như vậy, nếu vặn không ra được thì chẳng phải rất ngượng sao? Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy ra một giây đã bị tiếng vặn nắp chai trong lòng bàn tay cắt ngang.

Vô cùng nhẹ nhàng.

Không cần dùng lực luôn.

Tần Ức đưa chai cho cậu, trong lòng càng thêm nghi ngờ, dường như có chút hoài nghi Thẩm Từ thật sự không mở được hay là đang giả bộ.

Giây tiếp theo, đối phương lại đem sự nghi ngờ của hắn đánh trở về: “Sao anh mở nhẹ nhàng vậy? Em vặn đau hết cả tay này.”

Phản ứng quá chân thật, khiến người khác không thể không tin.

Tần Ức nhìn thoáng qua lòng bàn tay ửng đỏ không biết là vô tình hay cố ý lộ ra ngoài, không quá tự nhiên mà nói: “Chắc là em đã vặn ra rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi —— không phải em khát nước sao, mau uống đi.”

Thẩm Từ uống mấy ngụm soda rồi đưa chai nước cho hắn, Tần Ức không lấy: “Anh không khát, em uống một mình đi.”


Đột nhiên Thẩm Từ cúi người hôn lên môi hắn, giống như thưởng cho hắn vì đã giúp cậu mở nắp chai ra vậy.


Hô hấp của Tần Ức như ngừng lại, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kì lạ, nhưng lại không hài lòng với mùi vị như chuồn chuồn lướt nước này, ma xui quỷ khiến duỗi tay túm chặt cậu, bắt cậu ngồi lên đùi mình, mạnh mẽ làm nụ hôn sâu hơn.


______


Chú thích:


(*) Raw là "放過糖", tra quài hổng ra và tui cũng không hiểu. Ai biết nghĩa thì nói tui với nghen. Cảm ơn nhiều!


_______


Mều đang đói truyện nên siêng ra chương á, đừng khen, tui thích (⁠•⁠ ⁠▽⁠ ⁠•⁠;⁠)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK