• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chồng Bá đạo Tình yêu sâu sắc CHƯƠNG 37: KHÔNG MUỐN LỪA GẠT ÔNG NỘI

“Ồ!” Ông đáp lại một tiếng nhàn nhạt rồi bước qua Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu đi thẳng về phía trước.

Ầy, xem ra ông không thích cô thật rồi. Đây cũng là điều mà cô không muốn. Nhưng đó là việc của ông nội nên cô cũng không thể làm gì được.

Cô vừa suy nghĩ tới điều đó thì đột nhiên cảm thấy đau nhói ở tay. Lê Minh Tùng đột nhiên lại nắm chặt mu bàn tay của cô: “Thanh Thu, mau đi dỗ dành ông nội của anh đi.”

Anh khẽ khàng như thể đang áp sát vào tai cô mà nói. Lúc nói còn mang theo cả vẻ cười, khiến cho những ánh đèn flash ngoài hàng rào bảo vệ cứ chớp nháy liên tục. Cứ như anh ta đang thì thầm điều gì với cô vậy.

“Được thôi.” Nể tình bản thỏa thuận kết hôn mà cô gạt tay Lê Minh Tùng ra, sau đó nhanh chóng đuổi theo ông nội. Ông cụ đi nhanh thật. Nếu như không phải cô biết trước ông ấy đã bảy mươi ba tuổi thì dù có nói thế nào cô cũng không tin đó là ông nội của Lê Minh Tùng. Nói là ba của anh ta cũng không ngoa.

“Ông nội đợi con!”

Ông cụ dường như không nghe thấy, quyết tâm không thèm để ý đến cô, cũng không định chấp nhận một cô cháu dâu thực ra chỉ là giả như cô. Trọng Thanh Thu nghĩ, chắc là ông thật sự thích Lý Ngọc Huyền. Cô nhìn theo bóng lưng của ông cụ đột nhiên cảm thấy việc Lê Minh Tùng lừa gạt ông thật không tốt một chút nào. Cô không có ông bà nội, cũng chẳng có ông bà ngoại nên khi nhìn thấy ông, cô cảm thấy thật thân thiết biết bao.

“Ông nội, có phải ông thích Ngọc Huyền không ạ?” Vừa nãy ông có nhắc tới Lý Ngọc Huyền, chứng tỏ là ông thích cô.

Câu hỏi này đúng là có tác dụng thật. Ông cụ dừng lại một chút, nói: “Đúng vậy.”

“Nếu ông nội thích chị Liễu thì con sẽ nghĩ cách giúp ông buộc Minh Tùng và chị Liễu vào với nhau.”

Ông nội dừng hẳn lại, sau đó quay người về phía cô, ngạc nhiên hỏi: “Cô tự nguyện?”

Cô gật đầu: “Dạ.”

Không phải là cô đang chơi trò tâm lý mà cô biết rằng căn bản cô và Lê Minh Tùng sẽ chẳng đi tới đâu trong tương lai. Cô đã sớm kí vào tờ đơn ly hôn, do đó cô muốn giúp ông nội. Cô cảm thấy Lê Minh Tùng không nên lừa gạt ông.

Sự ngạc nhiên trong ánh mắt của ông nội càng thêm sâu đậm: “Tại sao?”

Trọng Thanh Thu bước lên rồi vòng tay qua cánh tay của ông một cách thật tự nhiên. Khi ông đang định rút tay ra, Trọng Thanh Thu lại hạ thấp giọng nói: “Ông nội, con có mấy lời rất quan trọng có liên quan đến Minh Tùng muốn nói với ông. Nhưng ông phải hứa với con là không được nói ra, cũng không được để Minh Tùng biết là con đã nói cho ông nghe.”

Thông thường, muốn kích thích hứng thú của người khác thì sẽ phải dặn đi dặn lại đối phương không được phép nói ra những gì mình biết. Hiện tại cô đang kích thích tính tò mò của ông nội đối với những lời cô nói.

Quả nhiên ông nội đã rất tò mò. Ông mím môi, chợt nói: “Được thôi, cô nói đi, ta hứa sẽ không nói cho Minh Tùng biết.”

Trọng Thanh Thu khẽ cắn môi. Cô thấy mình nên nói cho ông nội biết, bởi cô nghĩ Lê Minh Tùng không nên lừa gạt ông: “Ông nội, con là vợ sắp cưới được Minh Tùng thuê về. Nếu như ông không thích thì chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách để anh ấy thuê một người khác.” Làm gì có đứa cháu nội nào lại đi lừa ông mình. Một người ông tốt như vậy, cô có muốn cũng không có được.

Ông cụ dừng lại, nói ra từng chữ một: “Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem?”

“Con là vợ chưa cưới được Minh Tùng thuê về.”

“Không phải câu này, là câu phía sau ấy.”

“Nếu như ông nội không thích thì chúng ta cùng nghĩ cách để anh ấy thuê người khác.”

“Cô bé, cô không thích nó sao?”

Cô lắc đầu rồi lại vội vàng gật đầu. Cô thích chứ, nhưng thích cũng có tác dụng gì đâu. Cô và anh sẽ chẳng thể có kết quả.

“Vậy là không thích rồi.”

“Dạ.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy thôi, nếu không, nghe ông cụ nói thì có lẽ không định buông tha cho cô rồi. Cô nói như vậy đã làm dấy lên hứng thú tìm hiểu của ông cụ.

“Vậy sao cô lại đồng ý với nó.”

Trọng Thanh Thu thấy hơi xấu hổ: “Ồ, con nợ anh ấy rất nhiều tiền. Con cũng không biết tại sao ở thành phố T này có biết bao nhiêu phụ nữ mà anh ấy lại chọn thuê con. Hôm đó, con nghe thấy Ngọc Huyền nói rằng… nói rằng hình như con giống với người yêu trước đây của anh ấy.” Cứ nói đại đi, nghĩ được cái gì thì nói cái đó. Cô cảm thấy bây giờ càng nói thì càng loạn, nhưng đã lựa chọn không lừa ông nội nữa thì thật sự không được lừa nữa.

Lừa gạt một người ông nội tốt như thế này khiến nhiều lúc cô có cảm giác như đang phạm tội vậy.

Sắc mặt ông cụ biến đổi: “Ngọc Huyền nói như vậy thật à?”

Cô gật đầu: “Vâng ạ.” Đúng là Lý Ngọc Huyền nói như vậy thật, còn điều đó là thật hay giả thì cô cũng không biết.

“Cô bé, cô cũng thành thật đấy. Ha ha, ta thích rồi.”

Ông cụ cười rồi, khuôn mặt ông sáng lên như ánh mặt trời.

Trọng Thanh Thu chau mày. Chỉ là cô không muốn gạt ông nội nữa thôi. Cô cứ tưởng chắc chắn ông cụ sẽ khinh thường cô, hoặc là ít nhất cũng sẽ răn đe cô một trận. Nhưng không hề, ông lại cười với cô.

“Ông nội, ông… ông không sao chứ ạ?” Cô thật sự bối rối lắm rồi. Cô như vậy mà ông nội cũng thích.

“Không sao. Xe đến rồi, lên xe đi.” Ông kéo tay cô rồi đẩy lên ngồi ghế phía sau xe. Bên kia, ánh mắt của Lê Minh Tùng lóe lên tia sáng. Anh cảm thấy có chút kỳ lạ về phản ứng của ông nội đối với Trọng Thanh Thu.

“Ông nội, Thanh Thu luôn ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế khi con lái xe.” Anh hơi chột dạ, không muốn để Trọng Thanh Thu ngồi sát bên ông nội. Ông nội cười như thế kia chắc chắn là có vấn đề rồi.

“Minh Tùng, ông nội thích Thanh Thu. Ông nội muốn nói vài lời riêng với con bé. Con cứ chạy xe đi, không được phép làm phiền bọn ta.” Nói xong, ông cụ liền ngồi lên và ấn một cái nút ở trong xe. Một lớp kính trong suốt nhanh chóng được đẩy lên để ngăn cách chỗ ngồi của người lái xe và hàng ghế phía sau.

“Ông nội…” Trọng Thanh Thu cảm thấy hơi ngại. Cô không biết ông cụ muốn làm gì. Cái cách mà ông phản ứng đúng là thật kỳ lạ.

“Yên tâm. Thiết bị cách âm của xe Minh Tùng tốt lắm. Con muốn nói gì thì nói.”

“Ông nội, ông là một người tốt. Ông sẽ không vạch trần con đâu, có phải không ạ?”

Ông cụ cười: “Ừ, không đâu.”

“Ông nội, nói thật là con vì tiền đấy ạ. Con nợ Minh Tùng rất nhiều tiền.”

Cô cũng không biết Minh Tùng đã giải vây cho nhà họ Bùi với bao nhiêu tiền nên chỉ có thể nói là mình nợ rất nhiều tiền. Thật sự không thể lừa gạt một người ông tốt như vậy được. Cô yêu quý ông. Ông nội rất tốt, lại cởi mở và gần gũi nữa.

“Con bé này, con thành thật lắm. Được thôi, ông đây sẽ không vạch trần con, nhưng nếu bị Minh Tùng phát hiện thì đó không phải là việc của ông đâu nhé.” Ông mỉm cười nhìn Trọng Thanh Thu khiến trong lòng cô không được thoải mái cho lắm. Càng lúc cô càng không hiểu được ông cụ.

“Ông nội, chỉ cần ông không nói thì Minh Tùng sẽ không phát hiện ra đâu ạ.”

“Được, ông hứa với con. Có điều…”

“Có điều gì ạ?”

Ông cụ đột nhiên dừng lại khiến Trọng Thanh Thu cảm thấy căng thẳng.

“Vẫn chưa nghĩ xong. Dù sao thì ông hứa với con sẽ không nói ra, vậy nên con cũng phải hứa với ông một chuyện.”

“Dạ.” Coi như là trao đổi đi. Như vậy thì mới khiến trong lòng cô cảm thấy cân bằng đôi chút.

“Con bé này, bất luận là việc gì cũng đồng ý sao?”

“Ông nội là người tốt, ông sẽ không hại con đâu. Chỉ cần là điều ông nói thì con nhất định sẽ đồng ý.” Chẳng phải là kêu cô dỗ dành ông sao? Bây giờ cô đang dỗ cho ông vui đấy.

Thực ra, chỉ cần vui vẻ là được.

“Có điện thoại, có điện thoại.” Đang nói chuyện thì chiếc điện thoại của Trọng Thanh Thu vang lên. Cô mở túi xách lấy nó ra. Là số của Lê Minh Tùng.

Khi cô còn đang chần chừ thì ông cụ liền nói: “Nghe đi, các con là người trẻ tuổi sẽ có cuộc sống của riêng mình, ông sẽ không quấy rầy đâu.”

Trọng Thanh Thu muốn không nghe cũng không được. Cô từ từ ấn nút nghe. Giọng nói của Lê Minh Tùng từ đầu bên kia lập tức truyền tới: “Em đừng nói gì cả, nghe anh nói là được. Thanh Thu, em đừng nói gì nhiều với ông nội, chỉ nói về thời tiết, phim truyện, thể dục thể thao gì đó thôi, nếu không ông nội là người nhạy cảm lắm.”

“Vâng.” Cô khẽ đáp. Khóe môi nhoẻn cười nhìn Lê Minh Tùng qua lớp kính. Rõ ràng là cách nhau gần đến vậy mà anh phải gọi điện thoại, hơn nữa, điểm chết người nhất chính là ông nội đã biết tất cả rồi.

“Thật tốt vì ông nội có thể thích em. Thanh Thu, cảm ơn em. Anh tắt máy đây.” Nói xong thì “ting” Lê Minh Tùng liền ngắt điện thoại.

Trọng Thanh Thu thấy hơi ngại. Nghe Lê Minh Tùng nói thì giống như là rất cảm động. Điều đó khiến cô hơi chột dạ, bởi cô đã nói hết chuyện của anh ta cho ông nội nghe mất rồi.

“Cô bé, thằng nhóc Minh Tùng đã nói gì mà khiến con không vui vậy? Nói cho ông biết, lát nữa về đến nhà ông sẽ mắng nó, à không, ông còn có thể đánh nó.”

Khi Trọng Thanh Thu đang chìm đắm trong suy tư thì ông cụ đột nhiên lên tiếng.

“À, không, không có gì ạ. Minh Tùng đối xử với con tốt lắm.”

“Vậy thì tốt. Sắp tới nơi rồi, con nhìn xem, quẹo vào chỗ rẽ của con đường trước mặt là tới rồi. Cô bé, tối nay con ngủ lại nhé, có được không?”

Trọng Thanh Thu mờ mịt nhìn ông, lại ngẫm nghĩ về câu nói của ông cụ, chắc là cô không nghe nhầm đâu. “Ông nội, ngại quá, con là đứa cực lười ấy ạ, sợ nhất là phải dậy quá sớm. Ngày mai con phải đi học, chỗ này cách xa trường học quá, thế nên…”

Trọng Thanh Thu khéo léo từ chối. Cô thật sự không muốn ở lại nhà họ Lê.

“Không sao. Ông sẽ bảo Minh Tùng thông báo cho trường đẩy tiết học buổi sáng của con xuống tiết thứ hai. Như vậy thì sẽ không cần phải dậy quá sớm.”

Trọng Thanh Thu trợn tròn mắt. Cô thật không ngờ ông nội lại bác bỏ sự từ chối của cô một cách bâng quơ như thế.

Biệt thự của nhà họ Lê thật xa hoa: có hồ bơi, có vườn hoa. Những khu vực đất nền hoàng kim của thành phố T đều bị nhà họ Lê chiếm dụng. Dùng cơm xong, Lê Minh Tùng lấy chìa khóa định đưa Trọng Thanh Thu về thì ông cụ liền lên tiếng: “Minh Tùng, ông nội mới trở về, tối nay ở lại đây đi, ngày mai đi cũng chưa muộn.”

“Chuyện này…”

“Lên lầu đi. Sắp kết hôn rồi, cũng nên cho ông nội sớm được bồng cháu nội nữa, nếu không mày đừng gọi ông là ông nội nữa.”

“Dạ được, ông nội.” Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lê Minh Tùng cũng đồng ý.

Trọng Thanh Thu cứ tưởng chắc chắn Lê Minh Tùng sẽ phản đối, nhưng lại không phải vậy. Anh dắt tay cô đi lên lầu hai: “Chúc ông nội ngủ ngon.”

“Ngủ ngon nhé.”

Cô quay lại thì thấy ông đang đứng trong phòng khách cười âm trầm. Nụ cười đó có đôi chút khó coi, thực ra là rất khó coi. Nhưng Trọng Thanh Thu không còn kịp nghiền ngẫm về nó nữa rồi, cô đã bị kéo vào một căn phòng trên lầu hai. “Rầm”, Lê Minh Tùng kéo cô ngã xuống một chiếc giường lớn ở trong phòng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK