Hôm nay Khải Minh Kiệt sẽ làm việc tại nhà như đã hứa với Lưu Y Tuyết.
Buổi sáng trợ lí Lâm đã mang đồ đến cho Khải Minh Kiệt, thuận tiện cho hắn làm việc.
Khải Minh Kiệt sẽ làm việc trong thư phòng, nên Lưu Y Tuyết cũng phải ở trong đó, cô không được rời khỏi tầm mắt của hắn.
Nằm trên sofa được một lúc, Lưu Y Tuyết lăn từ trên ghế xuống dưới sàn, rồi từ sàn lăn đến chân Khải Minh Kiệt.
"Ngồi dậy.
Lăn trên sàn nhà bẩn lắm." Khải Minh Kiệt nạt.
"Tiểu Kiệt.
Ở đây chán lắm, không có gì chơi.
Cho tôi nghịch dưới nhà được không?" Lưu Y Tuyết nhìn Khải Minh Kiệt bằng ánh mắt long lanh lấp lánh.
Dường như không bị lay động bởi ánh mắt rung động lòng người đó, Khải Minh Kiệt lạnh nhạt.
"Em muốn nghịch gì?"
"Khômg biết.
Xuống dưới đó rồi tôi nghĩ."
"Không." Hắn thẳng thừng.
Giọng cô bất mãn.
"Tại sao?"
"Em có thể phát bệnh mà tôi không biết.
Tốt nhất là em phải ở trong tầm mắt của tôi."
"Nhưng mắt anh dán vào máy tính mà.
Nhìn tôi sao được?" Lưu Y Tuyết không đạt được mong muốn liền trở mặt, hỏi vặn vẹo Khải Minh Kiệt.
"Tôi không nhìn, chẳng lẽ tai không nghe?" Hắn cũng chẳng chịu thua, bản tính cố chấp ở trong máu rồi.
"Tiểu Kiệt hư.
Đúng là không mong chờ được gì từ anh." Lưu Y Tuyết vác vẻ mặt bất mãn của mình ngồi phịch xuống sofa, khoanh tay trước ngực, phồng má.
Khải Minh Kiệt liếc nhìn cô một cái, hắn đứng dậy khỏi ghế và sải bước tới chỗ cô.
Được vài bước, cô đã ở ngay trước mặt hắn.
Khải Minh Kiệt quỳ xuống, tay ôm eo Lưu Y Tuyết.
Ánh mắt lờ đờ, môi xệ xuống.
"Tiểu Tuyết, tôi mệt lắm.
Nghe lời tôi, được không?"
Lưu Y Tuyết nhìn Khải Minh Kiệt với bộ dạng thảm thương, lòng cô nhói lên một cái.
Nghe nói cô và hắn cưới nhau là ép buộc, nhưng nhìn thấy hắn tiều tụy mà cô nhói lòng, có lẽ cô cũng có tình cảm với người chồng bị ép cưới này.
Dù sao thì sau này nhớ lại cũng sẽ tốt cho cô hơn.
Lưu Y Tuyết đưa tay lên ôm lấy hai bên má của Khải Minh Kiệt.
"Vậy tôi đi gọt hoa quả.
Sẽ mang lên đây làm, được không?"
Khải Minh Kiệt rúc đầu vào lòng Lưu Y Tuyết, hiện giờ hắn trông như một đứa trẻ.
"Tôi đi cùng em."
Lưu Y Tuyết xoa xoa đầu Khải Minh Kiệt.
"Nào.
Tôi đi một chút rồi quay lại, Tiểu Kiệt đi làm việc đi."
"Không muốn, tôi lười rồi."
"Vậy làm rối tung tóc anh luôn." Cô vầy vò tóc hắn thành đủ kiểu.
Thẳng đứng, lệch một bên, hoặc chẳng có quy củ.
Cứ thể quả đầu của Khải Minh Kiệt hết nghẹo sang bên này lại lệch sang bên kia.
Khiến hắn ngẩng đầu lên, chịu thua.
"Được rồi.
Nhưng em chỉ có ba phút.
Ba phút sau em không quay lại đây, tôi sẽ không cho em ra khỏi đây nữa."
Lưu Y Tuyết vui vẻ, gật gật đầu.
"Tuân lệnh."
Vài bước cô đã lao xuống bếp.
Cầm một bát, một đĩa, một dao, và vài quả táo.
Lưu Y Tuyết nhanh chóng chạy đến cầu thang, vừa bước chân lên bậc đầu tiên thì tiếng chuông cửa vang lên.
Là một người nhạy cảm về mặt thời gian, Lưu Y Tuyết biết mình chỉ còn một phút.
Nhưng có người đến nhà, cô lên muộn một chút chắc không sao nhỉ?
Lưu Y Tuyết liền đặt đồ lên bàn.
Chạy đến mở cửa.
Đập vào mắt cô là người phụ nữ đáng ghét nhất - Siêu Gia Gia.
Vừa nhìn thấy mặt cô ta, Lưu Y Tuyết liền đóng sầm cửa, không để cô ta có cơ hội nói một lời.
Lưu Y Tuyết nghe Vương Mặc Thoại kể lại rằng, tất cả những rắc rối trước đây của cô, đều là do Siêu đại tiểu thư - Siêu Gia Gia.
Sau khi được nhìn ảnh, ấn tượng vốn không tốt về cô tiểu thư lại càng tệ hơn.
Lưu Y Tuyết nhớ mặt cô ta, để sau này cần còn báo thù.
Nghe bảo Siêu Gia Gia này đã bám lấy cô, làm phiền cô hết lần này đến lần khác, bị trừng phạt vẫn không rút kinh nghiệm.
Sau này gọi cô ta là Siêu Đỉa vậy.
Quay người đi, tiếng gọi của Siêu Gia Gia đã vang lên trong khoảng lặng.
Giọng cô ta chua chát.
"Lưu Y Tuyết! Sao cô dám sập cửa trước mặt tôi! Mau mở cửa ra!"
Lưu Y Tuyết bỏ ngoài tai tiếng gọi của Siêu Gia Gia.
Nhưng cô ta cứ hét lên hét xuống, hét tái hét hồi, không chịu bỏ cuộc.
Thật là.
Đang yên đang lành lại bị một người phụ nữ đáng ghét làm phiền.
Vốn đã ấm ức vì bị Khải Minh Kiệt mắng, cộng thêm cô ta làm phiền đến tâm trạng mây đen của cô, Lưu Y Tuyết quyết định trút giận cho cô của hiện tại cũng như của quá khứ.
Lưu Y Tuyết đột ngột mở cửa, làm Siêu Gia Gia đang tựa người vào cánh cửa liền mất thăng bằng, ngã đập mặt xuống dưới sàn.
Lưu Y Tuyết biết cô ta sẽ ngã đúng nơi cô đứng, nên đã tránh một bên cho cô ta hôn đất chứ đừng lao vào người cô.
Siêu Gia Gia toe tua, gắng gượng đứng lên, mặt cô ta giờ đang đau rát, chân tay thì xước xát.
"Lưu Y Tuyết! Sao cô dám né không đỡ tôi?"
"Vậy Siêu tiểu thư cho tôi hỏi, tại sao tôi phải đỡ cô?"
"Cô...!"
Siêu Gia Gia đứng dậy, đang định mắng Lưu Y Tuyết tiếp thì cô ta thấy bóng dáng một người đàn ông cao ráo từ trên tầng hai đi xuống.
Siêu Gia Gia liền nở một nụ cười gian, cô ta túm lấy tay Lưu Y Tuyết..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK