Lam muội và Tiểu Da Chùy sửng sốt một lúc lâu, hiểu được ý của Lê Thiếu Hi.
Đây là...
Đút không no nên dứt khoát xử lý luôn?
Có, có được không?
Tiểu Da Chùy suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi đánh chết quái vật sẽ có đồng vàng rơi ra, đây cũng coi như đạt đến mục tiêu buôn bán!"
Lam muội không chú ý, toàn bộ tinh lực của cô đều được dùng để chạy khắp nhà ăn, thật sự không có dư lực để quan sát.
Tiểu Da Chùy móc thủy chủ ra: "Tôi tới hỗ trợ."
Năng lực của hắn kết hợp với vũ khí vẫn có lực sát thương.
Lam muội nhắc nhở hắn: "Mỗi người có chức vụ riêng!"
Cô đã trải nghiệm qua, cô vốn muốn giam cầm quái vật bằng bong bóng nước, nhưng bị vướng thân phận người phục vụ, không thể phóng thích năng lực.
Tiểu Da Chùy quả nhiên cũng bị hạn chế.
Chỉ có Lê Thiếu Hi là bảo an, chỉ có cậu mới có thể "trấn an" khách nhân táo bạo.
Nhưng vấn đề là, nhà ăn có 48 con ma vật!
Quy mô của nhà ăn M không được tính là lớn, cũng chỉ có 7-8 bàn, nhưng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của các khách nhân, mỗi bàn đều có sáu con.
Một mình Lê Thiếu Hi, muốn cân đám ma vật này sao!
Bọn họ đã thấy qua sức chiến đấu của Lê Thiếu Hi, rất có lòng tin với năng lực của cậu, nhưng mà... nhưng mà...
Ma vật trước mắt có quá nhiều!
Lam muội nhịn không được mà nói: "Này, không được đâu..."
Tiểu Da Chùy bĩnh tĩnh hơn nhiều: "Còn có biện pháp khác sao."
Một câu này làm Lam muội mắc kẹt.
Thể lực của cô đã đến cực hạn, Bàn Gia bên kia cũng chịu không nổi nữa, đồ ăn làm ra với tốc độ cực chậm, xác suất phạm lỗi cực cao.
Bọn họ chắc chắn sẽ không đạt đến mục tiêu buôn bán, thay vì chờ thời gian trôi qua rồi thất bại nhiệm vụ, không bằng... liều một phen.
Ai cũng không biết nếu không đạt được mục tiêu buôn bán thì sẽ có hậu quả gì.
Nhưng bọn họ đều biết, Hắc Tràng sẽ tận dụng mọi khả năng để cắn nuốt bọn họ.
Lê Thiếu Hi đã bắt đầu đánh quái.
Lam muội nhìn thân ảnh đơn bạc của thiếu niên, trong lòng quặn đau, cô có một người em trai, tuổi không khác Lê Thiếu Hi lắm, em trai ngốc kia của cô chỉ biết ăn với ngủ, nam hài trước mắt đã phải đấu lại sinh tử.
Phải làm gì đó cho cậu...
Không thể để cậu tự gánh vác mọi thứ.
Lam muội nghĩ: "Ma vật cấp 5... chúng ta chỉ chiêu đãi ma vật cấp 5!"
Cô nói hàm hồ, nhưng Tiểu Da Chùy lại hiểu trong nháy mắt: "Được!"
Nhà ăn có 48 con ma vật, trong đó có sáu con ma vật cấp 5, phần còn lại đều là cấp 3, cấp 4.
Với trạng thái hiện tại của Lam muội, Tiểu Da Chùy và Bàn Gia, họ cũng chỉ có thể chiêu đãi 5-6 ma vật.
Bọn họ mà có thể ổn định sáu con ma vật cấp cao này, sẽ giúp Lê Thiếu Hi rất nhiều.
Ma vật không quan tâm ai sống ai chết, chúng chỉ để ý đồ ăn của mình đã lên hay chưa.
Bàn Gia ở sau bếp cũng nghe được những lời này, cậu ta chống cơ thể gần như muốn ngã xuống của mình, tìm được công thức của mấy món ma vật cấp 6 gọi, ưu tiên làm chúng.
Không thể phạm sai lầm, không thể hoa mắt, tay không thể run.
Cậu ta cần làm đúng đồ ăn, Lam muội và Tiểu Da Chùy mới có thể trình lên, vậy mới có thể ổn định được mấy con ma vật này.
Lê Thiếu Hi đã cản phía trước, đã chặn hồng thủy mãnh thú hộ bọn họ, bọn họ không thể ngồi chờ chết, bọn họ muốn làm thật tốt những điều mình có thể làm.
Lê Thiếu Hi nhận ra ý tưởng của họ, trong lồng ngực dâng lên một dòng nước ấm.
Khá tốt.
Mọi người đều không từ bỏ, tất cả đều nỗ lực sống sót.
Và bọn họ nhất định có thể sống sót!
Lê Thiếu Hi tập trung nhìn chằm chằm vào đám ma vật táo bạo trước mặt.
Cũng may, khi từ bỏ đơn đặt hàng của chúng, ma vật sẽ không công kích nhân viên khác cho hả giận, chúng chỉ muốn phá hoại nhà ăn, mà Lê Thiếu Hi thân là bảo an, trở thành đối tượng hả giận của chúng.
Lê Thiếu Hi tránh đi vị trí của ma vật cấp 5, dẫn ma vật cấp thấp đến cửa.
Lưng cậu dán lên cửa gỗ rắn chắc của nhà ăn, ma kiếm màu đỏ tươi phát ra thanh âm sung sướng, ma vật lao lại đây hoàn toàn không biết mình sắp tao ngộ cái gì.
Đối tượng hả giận?
Khó mà nói ai là người hả giận, ai là đối tượng.
Trong Vết Rách, Vân Duật tán thưởng khi nhìn thấy một đoạn này: "Không tồi."
Tiểu Da Chùy có sức quan sát rất mạnh, vậy mà còn dám đánh lên; Lam muội nhạy bén lại tinh tế, có thể phản ứng kịp thời, ổn định ma vật cấp 5 để giảm bớt áp lực cho Lê Thiếu Hi; tuy không nhìn được tình huống cụ thể bên Bàn Gia nhưng một người mà có thể làm được việc của hai người, tố chất không tồi.
Đương nhiên, ưu tú nhất vẫn là Đa nhãi con của bọn họ.
Sức quan sát bình tĩnh này, năng lực phản ứng mạnh mẽ này, sức chiến đấu tăng nhanh này...
Không hổ là nhãi con của Đám Mây!
Vân Duật không lo lắng cho Lê Thiếu Hi chút nào, ma vật trước mắt tuy nhiều, nhưng đều là đồ ăn trong mâm của ma kiếm, đối với Lê Thiếu Hi mà nói, đây thuần thúy là luyện kinh nghiệm.
Vân Duật: "Sau khi Hắc Tràng này kết thúc, Lê Thiếu Hi có lẽ sẽ lên được cấp 10."
Tần Toái Ngọc gật đầu: "Ít nhất là vậy."
Đến cuối Hắc Tràng sẽ có đánh giá tổng kết, dựa theo biểu hiện của người chơi mà xếp hạng.
Lấy biểu hiện trước mắt của Lê Thiếu Hi, cấp bậc đánh giá sẽ không thấp hơn cấp S.
Hơn nữa cậu khiêu chiến vượt cấp, sẽ thu được càng nhiều kinh nghiệm.
"Lại nói tiếp," Vân Duật càng xem càng thấy mới lạ, thậm chí có chút hoài niệm, "Đa Đa có chút giống bộ dáng năm xưa của tiểu Giản Việt."
Có dũng có mưu, sẵn sàng đảm đương.
Tần Toài Ngọc: "Đúng vậy."
Tai thú không não không vui: "Tôi mới là sư phụ của cậu ấy!"
Đồ nhi giống sư phụ mới tốt chứ, tại sao lại giống Giản Việt? Chua chua!
Vân Duật liếc nhìn hắn một cái: "Giống cậu? Đã sớm chết một trăm lần."
Nhạc Hi: "..." Không thể phản bác.
Năng lực của mỗi người đều khác, lấy năng lực phụ trợ yếu muốn chết ở giai đoạn đầu của Lê Thiếu Hi, nếu làm bừa giống Nhạc Hi, vừa vào trận đã chết.
Cho nên...
Mỗi người đều có số mệnh của mình, không có não thì sao, toàn bộ quá trình đều dùng bạo lực phá bỏ, hỗn tới cấp 30, thậm chí có hi vọng tiếp tục tăng lên.
Khi ma vật ngã xuống, danh gạch buôn bán tăng vèo vèo.
Khó trách lại gọi là mục tiêu buôn bán chứ không phải là doanh số bán hàng.
Đồ ăn bán được hay không đều không quan trọng, quan trọng chỉ là tiền tiền tiền đúng không!
Ma vật rất quy củ mà đem một túi tiền tới để tiêu phí, kết quả...
Cơm không ăn được mà còn bị giết!
Khi con ma vật cuối cùng ngã xuống, các người chơi đều thở phào.
[Nhắc nhở hệ thống: Thời gian buôn bán kết thúc, nhà ăn sắp đóng cửa.]
[Nhắc nhở hệ thống: Chúc mừng người chơi đạt được tiêu chuẩn buôn bán.]
[Nhắc nhở hệ thống: Khách nhân ngoài nhà ăn chờ lâu ngày bất mãn với thời gian buôn bán, phát sinh náo động, mời bảo an tiến lên trấn an.]
Nhìn đến nhắc nhở cuối cùng, đám người Lam muội đồng thời tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cũng hãi hùng khiếp vía.
Sao, sao, còn nữa!
Trong tiệm đều giết hết rồi, còn dám xếp hàng bên ngoài sao?
Đám ma vật này thật là không có đầu óc a!
Nếu chúng nó có não, lúc này đã sớm chạy đi bẩm báo: Hắc điếm! Nhà ăn M là hắc điếm!
Lê Thiếu Hi không cảm thấy ngoài ý muốn, cậu vừa rồi là làm công việc phụ, hiện tại mới là công việc chính.
Lam muội lo lắng nói: "Đa Đa..."
Không đợi cô nói xong, Lê Thiếu Hi đã trả lời: "Yên tâm."
Cậu không cậy mạnh, cũng không mạnh miệng, hoàn toàn tương phản, cậu đã tính toán chu toàn.
Khi quét sạch ma vật ở nhà ăn, cậu chú ý vật phẩm rơi xuống.
Đúng vậy...
Đánh chết quái vật không chỉ rơi xuống đồng vàng (đáng tiếc đều bị nhà ăn tịch thu), mà còn sẽ rơi xuống một ít trang bị và vật phẩm tiếp tế.
Trang bị thì cậu lười đi phân biệt, dù sao đều không bằng tiểu ma kiếm, vật phẩm tiếp viện thì cậu muốn xem kĩ.
Lê Thiếu Hi không có thanh mana, cho nên thuốc mana không có tác dụng với cậu.
Cậu có kỹ năng đặc biệt là hút máu, lượng máu vẫn luôn đầy đến mức hận không thể tràn ra khỏi thân thể.
Vậy vật phẩm tiếp viện có tác dụng gì với cậu?
Trạng thái.
Lê Thiếu Hi có cường hãn đến cỡ nào cũng chỉ là người, cậu không thể đột phá cực hạn của con người như Nhạc Hi, tố chất thân thể của cậu tốt nhưng cũng sẽ mệt.
Quả thật giết ma vật bên ngoài không khó nhưng sau đó thì sao?
Buổi sáng trôi qua, ban đêm càng nguy hiểm.
Lê Thiếu Hi dùng một lọ thuốc nâng cao tinh thần, lại dùng một thuốc tăng tốc độ...
Cậu đẩy cửa đi ra nhà ăn ---
Ma vật kêu gào bên ngoài bắt đầu kêu thảm thiết.
[Nhắc nhở hệ thống: Bảo an thành công trấn an khách nhân rối loạn, nhà ăn tiếp tục vào trạng thái không kinh doanh.]
Tất cả mọi người trong nhà nhẹ nhàng thở ra, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Bàn Gia lung lay đi ra nhà ăn, nhìn một màn trước mắt, đầu vang ong ong, nếu trong bụng cậu ta còn đồ ăn, hiện tại cậu ta sẽ ói ra hết, phun đến rối tinh rối mù.
Nhà ăn M ấm áp, lúc này cứ như địa ngục Tu La.
Nơi nơi đều là thi thể ma vật, tuy rằng mấy thứ này không mang hình người, nhưng tay chân bị cụt khắp đất cũng đủ làm người nhìn ghê tởm buồn nôn.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở.
Thiếu niên xách theo trường kiếm màu đỏ tươi đi vào, sợ là nhìn giống Ma Vương hơn cả Ma Vương.
A phi phi!
Tụ thần của bọn họ soái hơn Ma Vương kia nhiều!
Thể lực của Bàn Gia không chống đỡ nổi nữa, ngã ngồi ở vũng máu, hữu khí vô lực nói: "Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm tạ một thân thịt mỡ này của mình."
Nếu cậu ta gầy hơn một chút, ít mỡ hơn một chút, cậu ta đã sớm chết ngất.
Hiện tại là nhờ một thân thịt mỡ trụ vững đến giờ.
Lê Thiếu Hi thấy bọn họ như vậy, cũng không kêu họ thu thập chiến lợi phẩm.
Đám Bàn Gia thật ra muốn nhìn quái vật rơi món gì, nhưng...
Hữu tâm vô lực a!
Lê Thiếu Hi lại nhặt được hai cái dạ dày, đơn giản bỏ toàn bộ chiến lợi phẩm vào, chờ mọi người khôi phục thể lực thì kiểm kê phân phối.
Hắc Tràng còn chưa kết thúc.
Bọn họ cần không ngừng tích lũy đồ để sinh tồn.
Thời gian kinh doanh kết thúc, chủ bếp M đi ra từ bóng tối trên lầu hai.
Ngay khi Lê Thiếu Hi nhìn thấy anh, thần kinh căng chặt không khỏi thả lỏng một chút.
Aiz...
Ngẫm lại bản thân khi ở Quảng Trường Đỏ, nhẹ nhàng sung sướng đến cỡ nào a, chỉ cần thành thành thật thật làm một vật trang sức trên chân, hiện tại...
Mệt chết mà cả người còn đầy máu thối...
Lê Đa Đa: Ủy khuất.jpg
Chủ bếp M đối mặt với cả phồng hỗn độn mặt cũng không đổi sắc, chỉ nhẹ giọng nói: "Thu thập một chút đi, tôi đã chuẩn bị tốt bữa tối cho mọi người."
Nghe được hai chữ bữa tối, đôi mắt Bàn Gia tỏa sáng, Tiểu Da Chùy lại nhăn mày, nhìn về phía Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm chủ bếp M: "Ngại quá, nhà ăn hỏng bét rồi."
Thanh âm của chủ bếp M ôn nhuận vô cùng: "Không có việc gì, tôi nên cảm ơn mọi người, bảo vệ nhà ăn vất vả rồi."
Nhà ăn đúng là cần dọn dẹp, nhưng mà hai "người phục vụ" đều đã mệt lả rồi, thật sự là không thể dọn dẹp được.
Nhưng mà kêu họ ăn tối giữa một đoàn huyết nhục mơ hồ...
Không bằng đói chết!
Chủ bếp M cho bọn họ hi vọng: "Doanh số buôn bán thuộc về mọi người, mời phân phối hợp lý." Nói xong câu đó, anh lại nhìn về phía Lê Thiếu Hi, "Tôi mang cậu đi tắm rửa."
Lê Thiếu Hi cười, lộ ra răng nanh trắng nõn: "Được~!"
Vẫn là Việt ca thương cậu, biết cậu sợ máu, không quên chuẩn bị nước ấm cho cậu.
Bất quá...
Tụ Đa Đa bị máu chảy đầm đìa làm lễ rửa tội một lần rồi lại một lần, cậu sẽ còn sợ máu đến mức không đi nổi sao?
Sợ!
Chỉ cần Việt ca ở trước mặt, cậu sẽ sợ.
Lê Thiếu Hi rửa đến trắng nõn sạch sẽ, cả người thoải mái mát mẻ mà đi vào nhà ăn đầy máu tươi.
Ba người không được đãi ngộ này, cũng không dám yêu cầu đi tắm.
Rửa cái quỷ á.
Có khi rửa luôn cái mạng đó!
Thấy Lê Thiếu Hi xuống dưới, bọn họ chạy nhanh qua, xưng hô của Bàn Gia đã thay đổi: "Đa ca, doanh số buôn bán này phân phối như thế nào?"
Tuy rằng Tụ Đa Đa rõ ràng nhỏ hơn cậu ta 5-9 tuổi, nhưng có thể đánh nhau thì là ca, cậu ta kêu một tiếng này cực kỳ tự nhiên và chân thành.
Lê Thiếu Hi: "Thăng cấp nhà ăn đi."
Khi cậu chưa xuống, bọn Bàn Gia cũng đã cân nhắc qua.
Những loại trò chơi này đều có giả thuyết giống nhau, đều là đem tiền kiếm được để thăng cấp nhà ăn, bao gồm đồ làm bếp, bàn ghế nhà ăn, thậm chí là toàn quy mô của nhà ăn.
Bọn họ không tùy tiện làm thử, mà là chờ Lê Thiếu Hi tới để cùng nghiên cứu.
Tiền thu được đều để trong quầy thu ngân kia, mấy người thò lại gần click mở "máy tính", thấy được một đống lựa chọn.
Trong đó có một cái cực kỳ hấp dẫn, bốn người nhìn chằm chằm không thèm chớp mắt.
Lê Thiếu Hi: "Mua!"
Chỉ cần chi một trăm đồng tiền là có thể dọn dẹp sắp xếp nhà ăn, làm nhà ăn rực rỡ hẳn lên, quá đáng giá.
Mùi máu thối khắp nhà ăn nặng như vậy, khứu giác của mọi người sắp bị phế bỏ rồi.
Không chút do dự, bốn phiếu thông qua.
Nhà ăn đầy máu có lỗ thủng biến thành nhà ăn ấm áp nhẹ nhàng.
Ngay cả trang phục trên người ba người còn lại cũng sáng sủa lên hẳn – khỏi cần tắm rửa!
Một trăm đồng tiền này tiêu thật đáng.
Ngay cả thân thể mệt mỏi cũng như có thêm chút sức lực.
Bọn họ còn dư lại dưới ba vạn đồng tiền.
Nhìn lựa chọn trong máy tính, Lam muội: "Ưu tiên tăng chỗ sau bếp đi." Đằng trước tốt xấu gì cũng có hai người là cô và Tiểu Da Chùy, một mình Bàn Gia ở sau bếp thật sự quá mệt mỏi.
Lê Thiếu Hi cũng có tính toán như vậy.
Công việc ban ngày của bọn họ có liên kết với nhau, không thể có một phân đoạn rớt xích.
Thiếu một phó bếp thì đúng là cần thiết bị tốt hơn, có thể giảm bớt áp lực của Bàn Gia.
Bàn Gia cũng không khách khí, đây không phải là thời điểm cậy mạnh, cậu ta mà làm sai đồ thì sẽ ảnh hưởng mọi người.
8000 đồng tiền thăng cấp lò nướng, bệ bếp.
6000 đồng tiền mua máy tự động rửa rau.
5000 đồng tiền mua máy phân loại đồ ăn.
Còn 2000 đồng tiền mua máy nhắc nhở Bàn Gia khi làm sai.
Sau một hồi thao tác này, Bàn Gia cảm động vô cùng: "Cảm ơn! Cảm ơn!"
Bình thường Bàn Gia đến cả đồ nấu ăn cũng không thèm đụng, lúc này cực kỳ yêu chết đám thiết bị bếp đó!
Còn dư lại khoảng 8000 đồng, dùng để tăng bàn ghê của nhà ăn, gia tăng sự kiên nhẫn của khách nhân; còn mua máy cà phê, có thể tăng tốc độ di chuyển của người phục vụ.
Làm xong những điều này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Khách nhân ngày mai sẽ càng nhiều, cấp bậc sẽ càng cao, mà bọn họ chỉ có bốn người.
Có thể dựa vào thiết bị để cải thiện tình huống, cũng không tính là đi vào đường cùng.
Lại nói tiếp... Bàn Gia lẩm bẩm nói: "Số lượng tiền thu được hôm nay cao hơn hôm qua gấp ba lần."
Lam muội cùng Tiểu Da Chùy: "..."
Lê Thiếu Hi bình tĩnh: "Khách nhân hôm nay khá có tiền."
Ma vật cấp 5 khẳng định có nhiều tiền hơn ma vật cấp 2.
Nhưng vấn đề là hôm qua, ma vật cấp 2 cũng không táng gia bại sản mà chết ở chỗ này nha!
Nhà ăn sạch sẽ, còn thăng cấp một đống lớn thiết bị, bọn họ lúc này mới có tinh thần đi hưởng dụng bữa tối.
Ngồi vào bàn ăn, Bàn Gia cùng Tiểu Da Chùy cũng không đụng vào đồ ăn.
Chỉ có Lê Thiếu Hi, cầm lấy đũa gắp lấy một khối cá tuyết, vẫn vào miệng là tan như hôm qua, cậu thỏa mãn ăn: "Ăn ngon thật."
Mệt mỏi một ngày, được ăn tay nghề ngon như vậy, miễn bàn có bao nhiêu vui sướng.
Lại nói tiếp... Việt ca của cậu sẽ nấu ăn sao? Hay là chỉ do thiết lập của chủ bếp M thôi?
Tiểu Da Chùy nhịn cả ngày, rốt cuộc cũng không nhịn được, hắn biết Lê Thiếu Hi hiểu ý của mình, nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao Lê Thiếu Hi lại tín nhiệm chủ bếp M như vậy.
Tiểu Da Chùy: "Đồ ăn này thật sự không có vấn đề sao?"
Lam muội cùng Bàn Gia đều ngồi nghiêm chỉnh.
Bàn Gia thèm đến chảy nước miếng, nhưng cũng không dám đụng đến mỹ thực trước mắt.
Ký ức tối qua còn ở trong đầu, cậu ta là vì ăn uống thỏa thích rồi mới hôn mê, rồi sau đó...
Bàn Gia cân nhắc cả ngày, đầu óc dị thường thanh tỉnh.
Cậu ta tuy rằng rất thích ăn ngon, nhưng không đến mức vì vậy mà ngủ như chết trong một nơi hung hiểm như Hắc Tràng.
Hơn nữa cách Tống Hử Nhất chết, là do bị mổ bụng bằng dao...
Thật sự khó để không nghi ngờ chủ bếp M.
Cơm anh ta làm thật sự không có vấn đề sao?
Trừ bỏ Tiểu Da Chùy đi theo Lê Thiếu Hi, những người khác căn bản không có dao nhỏ.
M có sao?
Thân là đầu bếp, anh tất nhiên phải có.
Hơn nữa, Tống Hử Nhất tuyệt đối không có phòng bị với một NPC trung lập như chủ bếp M.
Lê Thiếu Hi lại ăn một miếng bò bít tết nhỏ, nhìn về phía bọn họ: "Không phải M."
Ba người tin tưởng cậu, nhưng ở thời điểm như thế này, bọn họ rất khó để không nghi hoặc.
Lê Thiếu Hi thật sự là vì M lớn lên giống Giản Việt y như đúc mà hoàn toàn tín niệm anh sao?
Sao có thể.
Lê Thiếu Hi không ngốc bạch ngọt đến vậy.
Cậu quan sát cẩn thận, suy nghĩ sâu xa, có suy đoán lớn mật.
Cái suy đoán này tạm thời không thể nói, nói ra sẽ dẫn tới khủng hoảng, hơn nữa suy đoán này có vài điểm không hợp lý, cậu cũng chưa hiểu hoàn toàn.
Tinh thần của mọi người đã đủ yếu ớt rồi, không cần giậu đổ bìm leo.
*Giậu đổ bìm leo: lợi dụng người khác gặp khó khăn để lấn lướt hay áp đảo họ. Giống đổ dầu vô lửa á.
Ba người nghiêm túc nghe cậu nói.
Lê Thiếu Hi không phải chưa từng nghi ngờ M, mà cậu dùng logic hợp lý, từng bước lật đổ các giả thuyết.
Đầu tiên, họ biết rõ bối cảnh của trò chơi, trù nghệ của M bị Ma Vương thèm nhỏ dãi, không thể không chuẩn bị mỹ thực cho nó.
Từ lần thăm dò tối hôm qua, bọn họ biết trong thành trì nhỏ này không còn người sống.
Hoặc là chạy hết rồi, hoặc là bị ma vật ăn luôn.
"Khu an toàn" duy nhất là nhà ăn trước mặt.
M có thể là người sống sót duy nhất trong thành trì này, anh luôn chờ dũng sĩ.
Đúng vậy... chú ý cách dùng từ, anh vẫn luôn xưng hô với họ là dũng sĩ.
Dũng sĩ thì cần làm gì?
Đả đảo Ma Vương.
M thật sự chỉ hi vọng bọn họ thu thập nguyên liệu nấu ăn để thỏa mãn Ma Vương sao?
Anh càng hi vọng các dũng sĩ có thể giết chết Ma Vương, cho anh tự do đồng thời báo thù rửa hận cho anh.
Xem xét theo logic này, M sẽ không chỉ không tổn thương họ, ngược lại càng hi vọng bọn họ trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức có thể đối kháng với Ma Vương.
Bữa tối trước mắt.
Đây cũng là thứ Tiểu Da Chùy hoài nghi.
Tối qua khi Bàn Gia hôn mê, bọn họ cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ tưởng Bàn Gia cực kỳ mệt, thể chất yếu nên mới ngủ như chết.
Hiện tại ngẫm lại, thật sự rất cổ quái.
Dù mệt đến cực điểm, cũng không thả lỏng thần kinh đến mức kia, tính tình Bàn Gia không yếu ớt như vậy --- người yếu ớt không trở thành người chơi Hắc Tràng được.
Chỉ có thể là đồ ăn có vấn đề.
Lê Thiếu Hi đổi suy nghĩ của họ: "Có lẽ bữa tối này giúp chúng ta khôi phục thể lực."
Ba người: "A?"
Lê Thiếu Hi không những quan sát cẩn thận, cậu còn có trí nhớ kinh người, cậu nói: "Tối qua đồ ăn Bàn Gia ăn, tất cả chúng ta cũng đều ăn qua, nếu có hiệu quả thôi miên, sẽ không chỉ có hiệu lực với mỗi mình cậu ta."
Điểm này Tiểu Da Chùy không có lưu ý: "Cậu chắc chắn sao?"
Lê Thiếu Hi tỉ mỉ nói: "Bò bít tết này, Tống Hử Nhất chưa ăn qua, chúng ta đều đã ăn; ốc sên này, Tiểu Da Chùy và Lam muội không đụng vào, tôi, Bàn Gia và Tống Hử Nhất đều ăn; bia vàng này, trừ bỏ Lam muội, chúng ta đều đã uống qua..."
Cậu chỉ ra từng cái, đánh thức kí ức của mọi người.
Nói như vậy, Bàn Gia đúng là không ăn món gì mà họ chưa ăn.
Nếu bị hạ dược, không đến mức chỉ có mình Bàn Gia trúng chiêu.
Bàn Gia lập tức nói: "Tôi, tôi lúc đấy thật sự ngủ, không, không phải giả vờ."
Da gà của cậu ta đều nổi lên.
Lê Thiếu Hi từng hoài nghi Bàn Gia, nhưng biểu hiện hôm nay của cậu ta làm cậu đánh mất sự nghi ngờ.
Hôm nay Bàn Gia đã dùng hết toàn lực, liều mạng làm việc, Lê Thiếu Hi ra tay ở một phần năm cuối cùng vì muốn bức ra cực hạn của Bàn Gia, xem cậu ta có thật lòng hoàn thành nhiệm vụ không.
Sự thật chứng minh, Bàn Gia không có giết Tống Hử Nhất.
Hôm nay cậu ta nghĩ về Tống Hử Nhất rất nhiều, số lần phỏng chừng còn nhiều hơn lúc cậu ta nghĩ về nữ thần của mình.
Cậu ta không có động cơ giết Tống Hử Nhất.
Tiểu Da Chùy đuổi kịp suy nghĩ của Lê Thiếu Hi, hắn hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Lê Thiếu Hi nhìn bữa tối trước mắt: "Tối qua chúng ta chỉ ngủ ba tiếng, nhưng khi tỉnh lại tinh thần tỉnh táo gấp trăm lần, phỏng chừng có quan hệ với bữa tối hôm đó."
Điều này cũng giải thích vì sao Bàn Gia ngủ như chết.
Đồ ăn M làm là vì muốn tốt cho bọn họ, tăng chất lượng giấc ngủ của bọn họ, giúp bọn họ khôi phục thể lực trong mấy tiếng ngắn ngủn, lấy năng lượng ứng phó với công việc ngày mai.
Nhưng Bàn Gia tham ăn, ăn quá nhiều, thuộc tính giúp ngủ ngon hơn, bị chính cậu ta ăn thành thôi miên.
Bàn Gia: "........"
Đầu gối trúng một vạn mũi tên!
Sau một hồi giải thích, Lam muội cùng Tiểu Da Chùy đều bị thuyết phục.
Có đạo lý...
Buông xuống lo âu cùng khủng hoảng, cẩn thận ngẫm lại các chi tiết... So với việc M hại bọn họ, anh có khả năng lớn hơn là muốn giúp bọn họ.
Chẳng qua đây là NPC trung lập, rất nhiều việc không được làm quá rõ ràng, nếu không chính anh sẽ gặp nguy hiểm.
Rốt cuộc, đây là một thế giới có Ma Vương tồn tại.
Lê Thiếu Hi nhìn về phía bọn họ: "Ăn cơm đi, chúng ta cần thể lực."
Ban ngày là một trận đánh ác liệt, sao ban đêm lại không phải.
Ba người không hề kháng cự một bàn mỹ thực trước mắt, nhanh chóng ăn.
Đương nhiên, họ không dám ăn uống thả cửa, đều ăn có chừng mực.
Quả nhiên, lần này Bàn Gia không có hôn mê, bọn họ cũng sôi nổi chú ý đến biến hóa của cơ thể.
Không đến mức khôi phục đến thời đỉnh cao, nhưng thể lực tốt hơn nhiều so với lúc chưa ăn cơm.
Lê Thiếu Hi đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
Lần này bốn người đi cùng nhau.
Ai ngờ bọn họ vừa đi tới cửa, hệ thống lại nhắc nhở ---
[Xin hãy lưu lại một người chơi để trông coi nhà ăn.]
Bốn người sửng sốt.
Sắc mặt Bàn Gia, Lam muội trắng như tuyết.
Cần lưu lại một người.
Bọn họ không thể hành động cùng nhau.
- ---------
Đau đớn gục ngã, mất con chuột máy tính lúc đi du lịch rồi:'(