Ông cụ Tô càng nói càng kích động, như chỉ hận không thể đuổi Lâm Hiên đi ngay.
“500 đồng cũng không xứng à? Vậy 100 triệu! Muốn trị bệnh của ông phải trả 100 triệu, thiếu một cắc cũng không được!”
Trong lòng Tô Huệ Chi lộp độp một tiếng, cô biết rõ, Lâm Hiên nói là làm, lần này phiền phức rồi đây.
“Ha ha, tao thấy mày điên rồi đấy! Bố tao không cần mày cứu, còn 100 triệu gì nữa, một xu bọn tao còn thấy nhiều rồi!”
Tô Xương Vân nở nụ cười giễu cợt, không hề coi Lâm Hiên ra gì.
Lâm Hiên vẫn chẳng dao động, trên mặt anh vẫn là nụ cười.
Ngay lúc này, cửa mở ra, quản gia tiến vào.
“Mộc Thiên Hoa! Bác sĩ Mộc Thiên Hoa tới!”
Sau đó một ông lão mái tóc hoa râm cầm theo hộp gỗ từ cửa lớn bước vào.
Ông cụ Tô thấy người tới thì hưng phấn đứng lên, cơ thể run rẩy.
Ông ta tiến lên đón Mộc Thiên Hoa.
“Bác sĩ Mộc, cuối cùng ông cũng đã tới, mạng của tôi đang chờ ông cứu đây!”
Mộc Thiên Hoa là bác sĩ có tâm, vội vàng đỡ lấy ông cụ.
Nhưng hai mắt ông ta đã nhìn chằm chằm Lâm Hiên rồi.
Vì ông ta là một trong những người đã khám cho Thượng Quan Ngọc Băng trong trang viên của Thượng Quan Thiên Tinh.
“Cậu Lâm!”
Mộc Thiên Hoa cung kính chào Lâm Hiên một tiếng.
Khi ấy, mười mấy bác sĩ đông y và hai bác sĩ tây bọn họ cộng lại đều bó tay hết cách nhưng Lâm Hiên lại dễ dàng trị hết.
Điều này khiến Mộc Thiên Hoa biết y thuật của Lâm Hiên có lẽ vượt xa họ.
Lâm Hiên cười khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Trong lòng ông cụ Tô thì ngớ ra, Mộc Thiên Hoa biết Lâm Hiên?
Chẳng lẽ Lâm Hiên là đồ đệ của danh y tại Yên Kinh?
Nghĩ thế, ông cụ Tô lại nhẹ nhàng thở ra vì theo ông ta, năng lực của đồ đệ danh y cũng bình thường thôi.
Có lẽ là học được chút kiến thức mặt ngoài để làm màu.
“Bác sĩ Mộc, bệnh của bố tôi chuyển biến xấu, mong bác sĩ ra tay cứu giúp!”
Tô Xương Vân tiến lên hai bước, khẩn cầu: “Thù lao đã thỏa thuận với bác sĩ trước đó chúng tôi xin thêm vào một triệu!”
Mộc Thiên Hoa gật đầu, đỡ ông cụ Tô ngồi xuống, bắt đầu bắt mạch cho ông ta.
Có điều, vừa bắt mạch, Mộc Thiên Hoa đã nhíu mày.
Sau đó Mộc Thiên Hoa kiểm tra tình hình cơ thể, từ nhăn mày biến thành vẻ mặt dữ tợn.
“Ông cụ Tô, ai đã châm cứu cho ông, ai đã kê đơn cho ông, đúng là loại lang băm mà!”
Mộc Thiên Hoa tức giận khiến bác sĩ Lưu cách đó không xa biến sắc.
Bác sĩ Lưu tiến lên một bước, cố ý nói: “Bác sĩ Mộc, là tôi châm cứu, có vấn đề gì à?”
Bác sĩ Mộc nghe thế thì giận dữ gầm lên: “Còn vấn đề gì nữa? Ông châm cái gì thế? Đây là đẩy ông cụ Tô vào quan tài nhanh hơn mà!”
Ông cụ Tô nghe thế thì biến sắc theo.
“Bác sĩ Mộc, có vấn đề gì sao?”, ông cụ Tô lo lắng hỏi.
‘Hừ, tên lang băm này châm cứu bậy bạ cho ông khiến khí huyết đảo ngược, bệnh tình mới nặng thêm!”
Bác sĩ Mộc vừa nói xong thì ông cụ Tô phun ra búng máu.
“Lưu... bác sĩ Lưu, uổng công tôi đã tin ông! Vì sao ông lại muốn hại tôi?”
Nhất thời, bác sĩ Lưu trở thành mục tiêu khiến mọi người chỉ trích.
Sắc mặt bác sĩ Lưu trở nên khó coi, bất chợt liếc sang Lâm Hiên, ông ta giải thích vội vàng:
“Ông cụ Tô, khi tôi đang tập trung châm cứu thì bị thằng ranh này quấy rầy mới khiến cho châm cứu sai!”
Lâm Hiên giận quá bật cười, vật họp theo loài mà, bác sĩ Lưu này đúng là không ai bằng.
Ông cụ Tô nghe vậy thì lại chỉ vào Lâm Hiên mắng: “Bác sĩ Mộc, không trách bác sĩ Lưu được, do thằng ôn này làm ảnh hưởng bác sĩ Lưu châm cứu mới khiến bệnh của tôi nặng thêm!”
Bác sĩ Mộc hừ lạnh: “Nói tào lao, trình độ của bác sĩ đông y trước giờ yêu cầu phải vững, sao có thể bị ảnh hưởng bởi vài câu nói”.
“Theo tôi đoán, cậu Lâm có lẽ muốn ngăn tên lang băm này châm cứu mà tên lang băm này không nghe mới gây ra hậu quả này!”
Ông cụ Tô nghe thế cũng nhớ lại tình hình trước đó có vẻ là vậy.
“Cậu Lâm có trình độ cao siêu, chắc chắn đã nhìn ra vấn đề mới lên tiếng ngăn cản, tiếc là mấy người không nghe, giờ tự chuốc lấy khổ!”