• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuần trước Từ Chính Thanh đồng ý cuối tuần này dẫn Hứa Điềm đi chơi. Đúng như lời anh nói, anh đã đồng ý yêu cầu của Hứa Điềm, đặt trước vé vào khu vui chơi.

Suy cho cùng, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa thích hợp để đưa ra ánh sáng. Từ Chính Thanh cố tình chọn một khu vui chơi cách xa trường học, không lo bị người quen bắt gặp.

Khu vui chơi ở công viên giải trí cũng có nhiều trò chơi khác nhau, Hứa Điềm chỉ do dự một lát rồi dẫn Từ Chính Thanh đi đến khu tàu lượn siêu tốc xếp hàng.

Hôm nay Từ Chính Thanh không mặc bộ đồ như đi dạy, trang phục thể thao khiến anh càng trẻ trung giống một sinh viên đại học, hai người nắm tay nhau như một cặp đôi bình thường đang trong thời kỳ ngọt ngào. Không có sự khác biệt về tuổi tác hay xem xét thân phận địa vị.

Hứa Điềm rất vui vẻ, cười tươi đến hai mắt cong cong, cô cố tình hỏi Từ Chính Thanh trong lúc đang xếp hàng: "Anh có thể chơi cái này không?"

Từ Chính Thanh không hiểu lắm: "Vì sao không thể?"

Hứa Điềm nháy mắt, ra hiệu cho anh nhìn tấm biển cảnh báo dán trên tường ở bên cạnh:

"Anh đã già rồi, em lo anh có bệnh tim."

Không chỉ có những khẩu hiệu cảnh báo, cách đó không xa còn có một màn hình TV lớn: Người già và trẻ em không nên tham gia các trò chơi kích thích, vui lòng...

Từ Chính Thanh liếc nhìn qua đó: "...Vậy em cũng không chơi được, em là một em bé."

Hứa Điềm ôm cánh tay anh cười cười.

Rất nhanh đã đến lượt hai người, Từ Chính Thanh đang định hỏi Hứa Điềm có sợ không, nhưng anh chưa kịp nói gì Hứa Điềm đã nắm lấy tay anh.

Hai người nhìn nhau, trên mặt Hứa Điềm tràn đầy hưng phấn: "Đừng sợ."

Mấy phút sau, một lần lao xuống dưới, Hứa Điềm hét lớn: "Ahhhhhh-"

Lúc kết thúc trò chơi, lòng bàn tay Từ Chính Thanh có một hàng dấu tay. Nhân viên đến tháo đai an toàn ra, ra hiệu họ có thể đi rồi, Hứa Điềm vẫn bất động.

Tóc tai cô toán loạn, nhưng ánh mắt sáng ngời nhìn Từ Chính Thanh: "Thật kích thích!"

Từ Chính Thanh cho rằng cô không sợ, vừa đứng dậy đã thấy Hứa Điềm đưa tay ra: "Kéo em lên,chân mềm."

Sau đó hai người tiếp tục đi xe lắc.

Chơi rất nhiều hoạt động thú vị, Hứa Điềm vẫn chưa thỏa mãn, tình cờ có vòng quay ngựa gỗ rất ít người, một người đàn ông trưởng thành là Từ Chính Thanh, còn chen vào đám đông các cô gái và trẻ nhỏ, đứng bên cạnh nhìn Hứa Điềm chơi.

Sau một lần nữa, Hứa Điềm mỉm cười vui vẻ với anh. Nụ cười tươi sáng ngời, như có sức mạnh xóa tan bóng tối.

Ma xui quỷ khiến, Từ Chính Thanh lấy di động ra chụp ảnh lưu lại khoảnh khắc này.

Hôm nay tất nhiên là một ngày rất vui vẻ, do ảnh hưởng của Hứa Điềm, thỉnh thoảng Từ Chính Thanh lại mỉm cười.



Cho đến lúc chạng vạng ra khỏi khu vui chơi, Hứa Điềm vẫn vui vẻ từ dư vị này: "A, vui quá! Thật tiếc là em chưa từng đến đây, sau này nhất định phải đến thường xuyên."

"Ừm." Từ Chính Thanh mỉm cười trả lời.

Buổi trưa bọn họ không ăn cơm, chỉ ăn đồ ăn vặt lót dạ. Lúc này cả hai đều đói nên ngẫu nhiên tìm được một nhà hàng Nhật, nhìn qua có vẻ rất ngon, Từ Chính Thanh đi xếp hàng, còn Hứa Điềm đứng chờ anh.

Hôm nay Hứa Điềm cũng chụp rất nhiều ảnh, cô đang lật từng tấm một, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô: "Điềm Điềm?"

Hứa Điềm quay lại lại nhìn, đó là một người bạn cô đã gặp lúc đi làm thêm ở quán trà sữa, cô mỉm cười: "Trùng hợp quá, Tiểu Thanh, cậu được nghỉ làm à?"

Hai người đều bằng tuổi, lúc đi làm rất hợp nhau, gặp lại rất vui vẻ kéo tay trò chuyện một lát.

Cuối cùng Hứa Điềm do dự một chút, nhưng vẫn không hỏi, dù sao cô cũng không quen thuộc lắm.

Diệp Thanh là một cô gái tốt, nhưng thật đáng tiếc khi gặp phải một tên chẳng ra gì. Cô nghe nói cô nàng đã gặp một tên tra nam lúc đang học đại học, mối quan hệ của họ bằng cách nào đó đã bị mọi người biết đến, cả hai đều bị trường học khai trừ.

Tên tra nam đó biến mất khỏi thế giới, nhưng Diệp Thanh lại si mê đến mức đuổi theo cả ngàn dặm đến đây.

Đã hơn nửa năm rồi, không biết đã tìm được người chưa.

Có tiếng bước chân đến gần, đều đặn, trầm ổn không nhanh không chậm, Hứa Điềm nhận ra ngay đó là Từ Chính Thanh, trên mặt cô vô thức nở một nụ cười, quay lại gọi anh:

"Nhanh quá, bên trong có chỗ nào không?Còn phải đợi bao lâu?"

Cô không chú ý tới, lúc nhìn thấy Từ Chính Thanh, sắc mặt Diệp Thanh tái nhợt.

Từ Chính Thanh nhìn thấy Diệp Thanh, cũng cau hàng mày.

Anh nhanh chóng quay đi và nói với Hứa Điềm: "Không cần đợi, có chỗ ngồi rồi."

Hứa Điềm nhận thấy sắc mặt Từ Chính Thanh không ổn, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Anh thấy khó chịu ở đâu à?"

Từ Chính Thanh vội vàng điều chỉnh tâm tình, lắc đầu: "Không có, anh có chút đói bụng, đi thôi."

Hứa Điềm cũng đói bụng, vội vàng tạm biệt Diệp Thanh, cô nắm lấy cánh tay Từ Chính Thanh khoe khoang: "Em đói đến mức có thể ăn được một con trâu!"

Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Điềm nói những lời như thế này, nhưng lần nào cô cũng no nhanh, ăn chỉ bằng một con mèo. Từ Chính Thanh bật cười, không chút lưu tình bình luận: "Khoác lác."

Hứa Điềm nóng nảy: "Thật đó! Tối nay ăn không hết em sẽ không ngủ!"

Giống như đêm qua cô mới nói những lời như vậy, Từ Chính Thanh nhìn cô đầy ẩn ý, ​​Hứa Điềm sửng sốt một lát, sau đó cô mới nhận ra mình đang nói gì, đỏ mặt mắng anh: "Đồ đểu!"

Từ Chính Thanh cười cười.

Hai người này một người sôi nổi hoạt bát, người kia bao dung nuông chiều, nhìn thế nào cũng thấy họ đang trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt.



Diệp Thanh ngơ ngác nhìn, nước mắt vô thức chảy xuống.

Tiếc nuối, ngạc nhiên, khổ sở... Cuối cùng, cô nàng tự nhủ rằng mình chỉ nhìn một lát thôi, nhìn thôi.

*

Đối với Hứa Điềm, đây là một ngày cuối tuần vô cùng vui vẻ.

Nhưng thời gian quá ngắn ngủi, giống như Cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, sau nửa đêm, cô phải rời lâu đài, quay lại trường học để tiếp tục là một Cô bé Lọ Lem.

Hứa Điềm luyến tiếc cực kỳ, nhưng lại không có cách nào khác.

Cô rõ ràng đang rất buồn, dọc đường đi cònphàn nàn với Từ Chính Thanh vì anh quá thờ ơ, nhẫn tâm, trong thời gian đi làm một tin cũng không nhắn. Cuối cùng Từ Chính Thanh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp.

Anh giả vờ nói: "Em có thể bắt đầu chuẩn bị viết bài thi cuối kỳ. Nếu có thắc mắc gì có thể hỏi anh."

Hứa Điềm lại vui vẻ lên.

Để thể hiện sự công tư liêm minh, Từ Chính Thanh đã công bố sự việc này trước mặt cả lớp trong giờ học ngày hôm sau.

Năm học mới khai giảng chưa đầy một tháng, thậm chí có sinh viên còn chưa hoàn toàn tiến vào trạng thái học tập chính thức, nhất định phải bắt đầu viết luận văn sớm như vậy hả?

Các bạn cùng lớp nhìn nhau, nhưng Hứa Điềm, ​​​​biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, mím môi mỉm cười.

Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, mọi người cũng không để ở trong lòng, chỉ có Hứa Điềm đêm đó gửi tin nhắn WeChat cho Từ Chính Thanh.

Cô tắm rửa sớm rồi đi ngủ, gửi tin nhắn thăm dò Từ Chính Thanh: "Có bận không thầy Từ? Em có một số vấn đề muốn hỏi thầy."

Cô giấu đầu lòi đuôi một cách tinh tế: "Có liên quan đến luận văn."

Có lẽ Từ Chính Thanh thật sự rất bận, không trả lời lại, Hứa Điềm không biết là thất vọng hay là tâm tình gì, vừa muốn thoát khỏi, liền có điện thoại gọi đến.

Đó là mẹ cô.

Cô đã rời nhà được gần hai tháng, không biết là do lâu không liên lạc hay do gần đây tâm trạng rất tốt, cô cũng không thấy phản cảm với những lời dạy bảo của mẹ.

Thậm chí Hứa Điềm còn không nhận ra điều đó. Trước đây, cô không cam lòng, phản nghịch, luôn bất bình tức giận, nhưng cũng chỉ vì khao khát tình cảm mà không bao giờ có được, cho nên cô khinh thường, nóng nảy và buồn chán.

Bây giờ tình yêu của Hứa Điềm không còn đặt nặng vào mẹ mình nữa, nên cô cảm thấy bình thản hơn rất nhiều.

Dù sao con người cũng phải lớn lên.

Thật xin lỗi người trong nhà, những công nhân làm thêm giờ và nghi ngờ nhân sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK