Thân thể cô run lẩy bẩy, hai chân không khép được, thỉnh thoảng huyệt nhỏ lại co thắt, chất lỏng màu sữa đục từ bên trong chảy tràn ra bên ngoài, khiến cho đùi anh ướt nhẹp một mảnh.
Cảnh tượng ɖâʍ mỹ này làm cho mãnh thú vừa chịu gục đầu đi ngủ của anh có dấu hiệu thức tỉnh, anh muốn chơi cô thêm lần nữa.
Thế là anh vén mái tóc đen dài còn ẩm ướt do dính mồ hôi trêи trán cô ra rồi hôn nhẹ vài cái, sau đó anh hôn dần xuống dưới, hôn lên cái miệng bé xinh, đoạt đi hơi thở của cô.
Nước bọt của anh nồng nặc mùi rượu, Lăng Nhược Tịch ghét bỏ anh, dùng lưỡi chận lại không cho anh vói vào trong, Cung Thụy Thần bất mãn đưa tay vào nơi lầy lội giữa hai chân cô, bắt lấy hạt châu nhỏ nhạy cảm của nụ hoa, sau đó dùng sức bóp một cái.
“A…” Lăng Nhược Tịch bị đau nên hé miệng ra, anh nhân cơ hội đó đưa lưỡi của mình chui vào bên trong, ngang ngược lôi kéo lưỡi của cô để dây dưa, anh tách hai chân cô ra, để cô giạng chân ngồi trêи người mình, rồi anh thẳng lưng đẩy ɖu͙ƈ vọng đã sớm sôi trào dựng đứng vào trong cơ thể cô.
“Á….” Lăng Nhược Tịch kêu lên đầy sợ hãi, cảm giác căng trướng đột ngột khiến cô vùng vẫy: “Vừa rồi không phải mới làm xong à? Sao bây giờ anh lại…”
“Chồng em có lợi hại hay không?” Cung Thụy Thần vừa xoa nắn hai cánh ʍôиɠ như hoa của cô vừa đắc ý nói.
Lợi hại cái rắm, em sắp bị anh chơi chết rồi đây này. Lăng Nhược Tịch không khỏi mắng thầm, nhưng anh mỗi lần đều thúc vào điểm nhạy cảm của cô, làm cô khó chịu co thắt hoa huy*t, nũng nịu kêu lên: “A…A….”
Nghe được tiếng kêu mất hồn của cô, Cung Thụy Thần không còn kiềm chế được nữa, anh thẳng lưng đẩy mạnh vào bên trong cô. Cô bị anh va chạm như chiếc lá rung rung trước gió, hai con thỏ tròn béo mập trước ngực lắc lư lên xuống.
Cung Thụy Thần nhìn thấy, miệng khô lưỡi đắng, cúi đầu ngậm lấy một nụ hoa mềm mại, dùng lưỡi trêu đùa ɭϊếʍ vòng quanh, rồi anh dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, khiến nó càng trở nên xinh đẹp ướt át hơn, càng dựng cứng lên nữa, cảm giác trước ngực lan khắp toàn thân, cô không khỏi ngửa đẩu lên và cất tiếng rêи rỉ càng lúc càng lớn hơn.
Cung Thụy Thần vừa ngậm nụ hoa của cô ʍút̼ mạnh vừa giữ lấy ʍôиɠ cô đẩy vật thô lớn của mình vào sâu bên trong, làm cho cô có cảm giác bị xuyên thủng cơ thể. Cô không tự chủ được mà ôm chặt lấy anh, hai chân kẹp chặt eo anh, khóc to xin anh tha cho mình: “A… Ông xã… Em chịu không nổi… Bỏ qua cho em đi… Ông xã… Tha cho em… Hu hu hu…Sâu quá…Đừng mà…”
“Đừng? Huyệt nhỏ của cưng được anh lấp đầy, còn chảy thật nhiều nước như thế, rõ ràng là cưng rất thoải mái còn nói không muốn, không thành thật chút nào.” Thấy cô ra vẻ đáng thương cầu xin, Cung Thụy Thần trong lúc cày cấy cũng không quên trêu chọc cô.
“Hu hu hu…Thật sự không được mà…Á… Em chết mất…Hu hu…” Cô rất khó chịu, nhưng cũng rất thoải mái, anh chọc vào sâu như thế, mạnh bạo giống như xé nát cô ra, cô vừa đau vừa xót lại còn tê dại nhưng cũng rất thích nên chỉ biết khóc nỉ non: “Không muốn đâu….”
Cung Thụy Thần mới vừa bắn ra một lần, cũng không vội vàng cho nên rất có kiên nhẫn trêu chọc cô: “Cưng ơi, em như vậy là không được, nói đi nói lại cũng chỉ biết kêu ‘Không muốn’. Không phải em đã học hỏi trêи phim A rồi sao, đến đây, để chồng dạy cho em, nói theo anh nào: ‘Chồng ơi, anh thật lớn, thật tuyệt, chơi em sướиɠ quá, xin anh, chơi em mạnh hơn nữa đi, ăn em đi, chơi nát em đi’”
Lăng Nhược Tịch xấu hổ không thôi, ư ư a a mím môi không chịu nói, Cung Thụy Thần dụ dỗ một hồi, không còn nhẫn nại nữa, bóp cái ʍôиɠ trắng nõn của vợ mình rồi thẳng lưng hung hăng chọc vào hoa tâm của cô vài cái, khiến cho cô lại cầu xin tha thứ, lúc này mới dụ dỗ: “Nói ra đi, nói xong anh tạm tha cho em.”
Lăng Nhược Tịch bị chơi đùa đến độ hồn phách bay đâu mất, mềm nhũn treo trêи người anh, ra vẻ đáng thương nói: “Chồng ơi… Ưm… Của anh thật lớn… Thật tuyệt… Anh lợi hại nhất…Ư ư…. Chơi em sướиɠ quá… Xin anh… Hung hăng…Ưm… Chơi em…. Ăn em đi…Chơi nát em đi…A aaa….”
Sự thật chứng minh, lời đàn ông nếu có thể tin thì heo mẹ cũng biết leo cây là không phải nói xạo, nhất là khi ở trêи giường càng tuyệt đối không nên tin, cho nên cậu hai mặt liệt thường ngày nói một không hai cũng có thể nuốt lời.
Anh không những không buông tha cho cô mà còn ăn cô thảm thương hơn nữa, anh xoay người cô lại nằm xuống ghế xe, điên cuồng cắm chọc, làm cho chiếc xe cũng đung đưa kịch liệt.
Lăng Nhược Tịch đã bị anh ăn tươi nuốt sống, choáng váng đầu óc, hít không khí vào thì nhiều mà thở ra chẳng bao nhiêu, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Đợi đến khi cô tỉnh lại thì hai người đã rời khỏi gara, nằm trêи giường lớn.
Chỉ là người đàn ông trước mắt chẳng chút mệt mỏi chăm chỉ cày cấy trêи người cô.
Lăng Nhược Tịch cảm giác thân thể mình bị anh nghiền nát tan ra thành từng mảnh, bị phân thân của anh ra vào hành hạ nơi đó cũng đã đau rát. Cô khó chịu kêu lên, thì người nào đó đang vùi đầu trong ngực cô gặm cắn hăng say đột nhiên ngẩng đầu lên, cười một cái rất đáng đánh đòn: “Cục cưng ơi, em đã tỉnh rồi, tốt quá, miệng nhỏ bên dưới của em không có nước, có làm anh cũng không dám dùng sức, nhanh lên, chảy nước ra đi.”
Lăng Nhược Tịch thật sự nổi giận rồi, cmn, có phải anh xem cô là búp bê tình ɖu͙ƈ rồi không, cô ngất đi còn anh thì tiếp tục làm, còn chê cô không chảy đủ nước, thật sự là chọc điên cô rồi.
Cô cùng không để ý là anh có say hay không, lập tức nổi giận, hét lên: “Cút ngay, đừng có đụng vào em.” Sau đó cô đẩy anh ra, muốn bước xuống giường.
Trong nháy mắt không kịp chuẩn bị, Cung Thụy Thần dĩ nhiên là đã bị cô đẩy ra, có điều anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhảy xuống giường theo cô, duỗi tay ra một cái, ôm cô kéo trở ngược về, ném lên giường.
“Á, đồ vô lại, đừng đụng vào em…A…” Lăng Nhược Tịch vừa đạp vừa trốn, Cung Thụy Thần đối với phản kháng ớt này của cô, có lẽ là không thèm để ý, bàn tay to lớn của anh nắm lấy cổ chân cô, kéo ngược trở về, để cô nửa nằm trêи giường nửa rơi xuống đất, sau đó đứng ở thành giường đẩy ʍôиɠ vọt vào cơ thể cô, mạnh mẽ chọc mấy chục lần, anh cắm mạnh đến nỗi làm cô không còn sức để giãy giụa, ra vẻ đáng thương nước nở không thôi.
Lúc này anh mới cắn răng tà ác nói: “Không cho anh chơi? Không cho anh đụng chạm? Sao hả, anh là chồng em, xem em có cho anh chơi không, có cho anh làm không, nói, có cho hay không?”
“Hu hu hu…” Cầm thú, Lăng Nhược Tịch mắng thầm, không phải nói say rượu là ngủ sao, tại sao anh say chẳng những không chịu ngủ mà còn hăng hái hơn, cầm thú hơn nữa, không lẽ anh giả say? Không đúng, không đúng, Lăng Nhược Tịch phủ nhận nghi ngờ của mình, dù sao nếu uống say, anh tuyệt đối cũng sẽ không cười ngây ngô như thế với cô đâu.
“Nói. Có cho anh chơi hay không? Có cho anh làm hay không?” Cung Thụy Thần hỏi mãi không tha, mỗi một câu hỏi là đẩy mạnh phân thân vào trong cô một cái.
Tác giả nói: Thần Thần mượn rượu bức hϊế͙p͙ Tịch Tịch, đợi ngày mai tỉnh rượu, Tịch Tịch sẽ tìm anh tính nợ, hì hi… Ngược lại, anh xui xẻo rồi.