Không biết vì cớ gì, nhìn xem những kệ gỗ 'trưng bày' đầu người này, Miên Dương lại bất giác nghĩ tới một thứ, đó chính là...đồ chơi mô hình đặt trong phòng của trẻ con.
Mà tựa như đang chứng thực cho suy nghĩ của Miên Dương, ánh mắt y rất nhanh cũng đã chú ý đến món đồ đang đặt ở giữa phòng, là một chiếc nôi bằng tre không có người đưa, vẫn đang tự mình lắc lư.
Hiển nhiên, tiếng 'kẽo kẹt' vang lên vừa rồi, cũng là do thứ này phát ra...
Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh kinh điển của một số bộ phim kinh dị mà mình từng xem, Miên Dương liền giữ chặt Lục Bạc, cẩn thận từng chút một, chậm rãi tiếp cận chiếc nôi đang đong đưa qua lại kia.
Sàn nhà lâu ngày không tu sửa, dưới trọng lượng của Miên Dương, cũng đã không chịu thua kém mà phát ra tiếng 'răng rắc' chói tai.
Tim đập gia tốc, thần kinh Miên Dương đã căng chặt hơn bao giờ hết, ngay cả chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ bản thân vô ý bỏ lỡ hình ảnh quan trọng gì.
Cuối cùng, giây phút dừng lại ở bên cạnh chiếc nôi cũ kỹ, y liền hít sâu một hơi, hơi hơi nghiêng người, nhìn vào bên trong.
Lệ quỷ...
Không có.
Bên trong chiếc nôi đang chuyển động một cách quỷ dị này, thế mà lại chẳng có gì cả.
Tràng diện khủng bố mà y đang suy nghĩ, từ đầu tới cuối cũng chưa từng xảy ra.
"Không có sao?" Mặc dù cảm giác căng thẳng đã hơi hơi hòa hoãn, nhưng kế tiếp, một vấn đề nghiêm trọng hơn cũng đã khiến Miên Dương không thể không đối mặt.
Đó chính là, đã tìm cả tiệm vải vẫn không nhìn thấy được phụ mẫu Thất Nương, như vậy, nhiệm vụ của y phải hoàn thành thế nào đây?
Nhìn xem đồng hồ, phát hiện bây giờ đã sắp đến hai giờ sáng, Miên Dương liền biết, thời gian lưu lại cho mình cũng đã không còn nhiều nữa.
Nhưng...hai người bọn họ rốt cuộc là đang ở đâu?
"Sảnh đường không có, hành lang không có, hai gian phòng này cũng không có...chẳng lẽ là có mật thất hay tường kép?"
Ý niệm không ngừng bay xa, Miên Dương liền lựa chọn quay về chính sảnh thêm một lần nữa, bắt đầu từng tấc, từng tấc một, lục lọi tìm kiếm, xem xem có cơ quan hay địa đạo gì đó không.
Một khắc sau, sau khi lăn lộn đến bụi đất đầy mình, lỗ tai cũng bị tiếng hát quái quỷ kia làm cho có chút ù lên, Miên Dương liền không chút chậm trễ chuyển sang tìm kiếm trong hành lang.
Không gian ở hành lang khá thông thoáng, nên tìm kiếm cũng nhanh hơn trong chính sảnh rất nhiều, mới hơn nửa khắc cũng đã tìm xong.
Kết quả không ngoài dự đoán, vẫn không có.
Cuối cùng, chỉ còn gian tạp vật cùng căn phòng chứa chiếc nôi vẫn còn đang 'kẽo kẹt' 'kẽo kẹt' đong đưa kia.
Trước đó đã lựa chọn gian phòng bên phải, bây giờ, Miên Dương đương nhiên sẽ thử chọn phương hướng ngược lại.
Nhất là khi, y cảm thấy, căn phòng này, so với phòng tạp vật kia, thật sự là khả nghi hơn rất nhiều.
Lần nữa bước vào phòng, so với lần trước, phản ứng của Miên Dương đã bình thản hơn rất nhiều.
Nhưng dù vậy, bàn tay cầm súng của y cũng chưa từng thả lỏng qua. Bắt đầu cắn răng, lùng tìm cơ quan trong đống đầu lâu này.
Đây có thể xem như là lần đầu tiên Miên Dương tự tay tiếp xúc với xác chết.
Y có thể khẳng định, loại cảm giác khi bàn tay chạm đến lớp da người bởi vì mất nước mà trở nên khô héo, nhăn nhúm này, tuyệt đối sẽ trở thành một 'ký ức khó quên' trong lòng y.
Nhưng làm Miên Dương phải thất vọng rồi, lãng phí nhiều công sức như vậy, đừng nói là cơ quan, ngay cả chút vật hữu dụng, y cũng đều không tìm thấy.
Không thể làm gì khác hơn, Miên Dương cũng chỉ có thể đem hy vọng chuyển đến trên chiếc nôi tre kia.
Dù sao, nó có thể tự lắc lư không ngừng như vậy, nói không chừng cũng không phải vì sức mạnh linh dị, mà là nhờ cơ quan nào đó...
Nghĩ là làm, Miên Dương đã bắt tay vào hành động, nhanh chóng tìm kiếm quanh chiếc nôi, đem chiếc chăn nhỏ đã cũ kỹ khôn cùng kia lật lên, nghiêng trái nghiêng phải, không bỏ sót chút ngóc ngách nào, phảng phất hận không thể tháo nó ra, cẩn thận tìm kiếm thêm lần nữa.
Năm phút sau, nhìn xem chiếc nôi trống không vẫn còn đang lắc lư kia, Miên Dương liền lâm vào tự hỏi.
Có phải y đã sai ở bước nào rồi không?
Chẳng lẽ thật sự nằm ở phòng tạp vật kia sao?
Tuyệt đối không thể nào, linh cảm của y lại mách bảo, điểm cổ quái, nhất định là nằm ở trong gian phòng này.
Dù sao, kể từ khi bước vào đây, y mới cảm thấy xung quanh mình xảy ra dị biến. Đó là biểu hiện rõ ràng nhất mỗi khi lệ quỷ xuất hiện...
"Khoan đã, bây giờ nghĩ kĩ lại, tiệm vải này rõ ràng chỉ có một tầng, vì sao lại có trần nhà cao như vậy chứ? Xây cạnh Bát Tiên Lâu cao hai tầng, nhìn xem đều không thua kém chút nào."
"Như vậy, khoảng trống đó, lại dùng để làm gì?" Lúc này, Miên Dương mới chậm rãi nhớ đến một việc. Dường như lúc đi vào cửa tiệm vải, nói là tìm khắp ba bên bốn phía, y dường như vẫn còn một chỗ chưa tìm. Đó chính là...
'Lộp bộp'
Đang lúc ngồi thẫn thờ suy nghĩ, Miên Dương lại chợt cảm thấy, có một thứ gì đó vừa rơi vào trên đỉnh đầu của mình,
**🐑 sắp gặp được chồng rồi nha. Nhưng cụ thể là chồng nào thì ta không nỏi đâu.