Tất cả các thành viên phụ trách việc bếp núc, đều tập trung tại phòng bếp, nhận chỉ thị và phụ giúp Nhiếp Minh Nguyên.
Rất nhanh, bữa tối đã xong.
Đêm hôm nay, là một bữa tiệc ngoài trời ngay chính con thác đó, như cắm trại đêm, thức ăn đã có, mọi người tụ tập lại quay quanh ngọn lửa hồng rực cháy, có cá và một con bê non đang được nướng trên lửa, thơm nghi ngút.
Tất cả đã sẵn sàng.
Xong xuôi đâu vào đấy, Nhiếp Minh Nguyên bước ra khỏi phòng bếp, người cậu ê ẩm cả.
Các huynh đệ đều đang ở ngoài chờ cậu.
Nhiếp Minh Nguyên đến chỗ ăn cơm. Cậu vừa tới nơi, những ánh mắt " yêu thương " đầy sự mong chờ hướng thẳng về phía cậu nhóc. Cứ như doạ ma vậy.
...ÁNH MẮT " YÊU THƯƠNG"...
Nguyên Nguyên giật mình:
Nhiếp Minh Nguyên: MÁ ƠI! CÓ MA! (ʘᗩʘ’)
Bạch Chưởng môn: MA CÁI ĐẦU CỦA ĐỆ ĐẤY!💢
Nhiếp Minh Nguyên cùng ngồi ăn với mọi người. Giữ lời hứa sáng nay, cậu bắt đầu kể mọi chuyện của mình, việc mình sống chung với các yêu thú ở nơi Cấm Địa, việc tập huấn với chúng, việc phá giải được phong ấn, và cả cái đêm trăng máu hôm đó.
Nhưng cậu lại không nói về U Minh Thú, vì Y từng căn dặn: " Đừng nói với bất kỳ ai chuyện ta sống chung với ngươi ".
Còn lý do tại sao, thì U Minh Thú chỉ nói chung rằng điều đó sẽ liên lụy đến cậu, và con đường tu luyện của mình.
Nhưng lúc nói chuyện với trưởng lão, Nhiếp Minh Nguyên không rõ tại sao khi nói với ông, mình lại kể hết toàn bộ, không chút giấu giếm, cứ như ma nhập vậy.
Chuyện cần nói cũng đã nói hết. Mọi người cũng hiểu nôm na về cuộc sống của Nhiếp Minh Nguyên.
Bạch Chưởng môn: NHOÀM.... ỪM... ỪM. RA THẾ ( gật đầu, miệng vừa nhai cá nướng vừa nói) TỪ NHỎ ĐỆ ĐÃ SỐNG Ở RỪNG SÂU, VỚI YÊU THÚ. { Cá ngon vãi }
Nhiếp Minh Nguyên: ( gãi đầu) ĐỆ CHỈ BIẾT NƯỚNG VÀ PHƠI KHÔ THỊT THÔI. MONG CÁC HUYNH LƯỢNG THỨ. (^~^;)ゞ
Lỗ Báng tiếp lời: ( Xé miếng đùi bê, nhai chóp chép) CHÓP... CHÉP..... CHỆ NHÓI DÌ CHỚ. ( nhai kĩ rồi nuốt cái ực) ĐỒ ĐỆ NƯỚNG RẤT NGON ĐÓ. ( nhai tiếp) NHOÀM.... NHOÀM.... NGON.
Những người còn lại cũng tấm tắc khen ngon, giơ ngón cái lên để khen. 👍
Nhiếp Minh Nguyên xúc động: { giá như con mèo thúi cũng được như vậy đi } ( ಥ‿ಥ)
Bạch Miên có chút tò mò về đêm Nguyệt Huyết, cặn kẽ hỏi cậu nhóc:
Bạch Chưởng môn: ( mút hết xương cá) NGUYÊN NGUYÊN À. ĐỆ VỪA MỚI NÓI ĐÊM HÔM ĐÓ, MẶT TRĂNG MÁU TỰ DƯNG XUẤT HIỆN Ư?
Nhiếp Minh Nguyên: ( tay cầm phần sườn bê mà nhai) VÂNG. ĐÚNG LÀ NHƯ VẬY. NÓ XUẤT HIỆN RẤT ĐỘT NGỘT, TRONG TÍT TẮC.
Bạch Chưởng môn: ( bỏ xương cá xuống đất, gương mặt dần nghiêm túc hơn) ĐỆ NÓI CỤ THỂ XEM. TÌNH HÌNH LÚC ĐÓ, NHƯ THẾ NÀO?
Mọi người chăm chú vào cậu, muốn hóng chuyện.
Nhiếp Minh Nguyên: ( nhìn Chưởng môn) ĐỆ CŨNG KHÔNG RÕ TÌNH HÌNH LẮM. LÚC ĐÓ RẤT LÀ LOẠN.
Nhiếp Minh Nguyên: ĐỆ ĐƯỢC NGƯỜI DÂN TRONG THÔN GIÚP ĐỠ. HỌ ĐÃ KÉO DÀI THỜI GIAN CHO ĐỆ ĐẾN ĐÂY.
Nhiếp Minh Nguyên: TRƯỚC KHI MẶT TRĂNG MÀU ĐỎ ẤY XUẤT HIỆN, CÁC YÊU THÚ TRONG RỪNG ĐỀU NỔI ĐIÊN LÊN HẾT RỒI. CHÚNG CỨ CHĂM CHĂM VÀO ĐỆ SAU KHI LUỒN ÁNH SÁNG ĐÓ BIẾN MẤT.
Nhiếp Minh Nguyên: CÒN TÌNH HÌNH MỌI CHUYỆN XẢY RA TRONG ĐÊM TRĂNG MÁU, THÌ ĐỆ KHÔNG RÕ NỮA. ĐỆ ĐÃ BỎ CHẠY, CÁCH NƠI ĐÓ RẤT XA RỒI.
Bạch Chưởng môn: ( suy nghĩ, rồi bấm tay tính toán, thấy điều gì đó bất thường) KÌ LẠ. ĐÊM ĐÓ CHẲNG QUA CHỈ LÀ ĐÊM TRĂNG NON BÌNH THƯỜNG. TẠI SAO NGUYỆT HUYẾT LẠI XUẤT HIỆN ĐƯỢC CHỨ?
Lỗ Báng: ( tò mò) ĐÊM TRĂNG NON THÔI Ư?
Bạch Chưởng môn: Ừ. ( nghĩ ra được gì) NGUYÊN NGUYÊN. ĐỆ NÓI XEM DỊ TƯỢNG HÔM ĐÓ LÀ ĐỘT NGỘT Ư?
Nhiếp Minh Nguyên: DẠ PHẢI. ĐỘT NGỘT. PHẢI NÓI LÀ RẤT BẤT NGỜ.
Bạch Chưởng môn khẳng định: RA LÀ THẾ.
Lỗ Báng: SAO SAO? KẾT QUẢ SAO? (゚ο゚人))
Nhiếp Minh Nguyên: CHƯỞNG MÔN, HUYNH BIẾT GÌ ĐÓ RỒI Ư?
Bạch Chưởng môn: Ừ. TRĂNG MÁU KHÔNG TỰ DƯNG MÀ XUẤT HIỆN. VÀ CŨNG CHẲNG CÓ AI THAY ĐỔI THIÊN VĂN, THAY ĐỔI GIỜ TRĂNG CẢ.
Câu chuyện quá kịch tính, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Bạch Chưởng môn: VÌ THẾ. CHỈ CÓ MỘT KẾT QUẢ DUY NHẤT. ĐÓ LÀ.....
Nhiếp Minh Nguyên: ĐÓ LÀ?
Lỗ Báng: LÀ?
Mọi người: LÀ?
Bạch Chưởng môn: NGUYỆT HUYẾT....... ĐÓ LÀ GIẢ!
Nhiếp Minh Nguyên: ⊙.☉!
Mọi người: \(◎o◎)/
Lỗ Báng: (´⊙o⊙`)!
Bạch Chưởng môn: ( tự tin) KHÔNG SAI! NÓ LÀ GIẢ. KHÔNG CÓ THẬT.
Nhiếp Minh Nguyên: ỪM...... ĐỆ KHÔNG HIỂU? CHƯỞNG MÔN HUYNH CÓ THỂ GIẢI THÍCH HƠN KHÔNG?
Lỗ Báng: ( lắc đầu ngao ngán) { Biết thế không nên tin huynh ấy } (ー_ー゛)
Bạch Chưởng môn: ĐỆ CHẬM HIỂU QUÁ.
Bạch Chưởng môn: SỰ THẬT LÀ.... CÓ KẺ NÀO ĐÓ DÙNG ẢO THUẬT ĐỂ NGƯỜI KHÁC XEM THẤY RẰNG ĐÓ LÀ TRĂNG MÁU. ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ NGUYỆT HUYẾT THẬT.
Nhiếp Minh Nguyên: (*・~・*)
Lỗ Báng: THẾ HUYNH GIẢI THÍCH XEM, TẠI SAO YÊU THÚ LẠI NỔI ĐIÊN, TẤN CÔNG CON NGƯỜI.
Bạch Chưởng môn: YÊU THÚ KHÔNG NỔI ĐIÊN. CHÚNG CHỈ NỔI LOẠN MUỐN CHIẾM LẤY SỨC MẠNH CỦA NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ THÔI.
Bạch Chưởng môn: CHÚNG TẤN CÔNG NGƯỜI DÂN, CHẲNG QUA LÀ VÌ HỌ ĐANG NGĂN CHẶN CHÚNG ĐỂ MỞ ĐƯỜNG MÁU CHO NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ.
Bạch Chưởng môn: NẢY ĐỆ ẤY CŨNG CÓ NÓI, ĐỆ ĐÃ CƯỠI KIM GIÁC TÊ ĐÓ ĐỂ CHẠY ĐẾN ĐÂY MÀ, PHẢI KHÔNG?
Bạch Chưởng môn: KIM GIÁC TÊ KHÔNG HỀ NỔI ĐIÊN. NẾU KHÔNG NÓ CŨNG TẤN CÔNG ĐỆ ẤY RỒI.
Bạch Chưởng môn: NÓI TÓM LẠI LÀ. YÊU THÚ NỔI LOẠN VÌ MUỐN CHIẾM ĐOẠT SỨC MẠNH. TRĂNG MÁU... KHÔNG CÓ THẬT.
Nhiếp Minh Nguyên: ( trầm trồ) CHƯỞNG MÔN HUYNH THẬT LỢI HẠI \(°o°)/
Mọi người: KHÔNG HỔ DANH LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA BẠCH SƠN CHÚNG TA ლ(^o^ლ)
Bạch Miên được mọi người khen lấy khen để, hắn cũng nở mày nở mặt.
Bạch Chưởng môn: TA MÀ. HAHA <( ̄︶ ̄)>
Bữa cơm đêm đó rất rôm rả, ai nấy đều được ăn no và vui vẻ cười đùa.
Nói chuyện một hồi, thịt cá đã hết, ăn uống đã no nê. Đêm cũng đã khuya. Mọi người trở về phòng của mình, Làm một giấc ngủ say nồng.
Khi các đồ đệ đã đi nghỉ ngơi hết. Lúc này, trưởng lão đã ẩn nấp sâu trong con thác từ lâu, và nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện của các đệ tử. Ông nhảy ra khỏi thác, rồi trở về phòng mình.
...Mọi người đoán xem, tại sao trưởng lão lại phải nghe lén câu chuyện mà không trực tiếp nói chuyện và ăn uống với mọi người. Để lại comments nhé (*❛‿❛)→...
.......
.......
.......
...Còn tiếp trên mangatoon...