• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sơn Tra

Giữa tháng ba, thời tiết ngày đêm thay đổi rất nhiều, ban ngày có mặt trời chỉ cần mặc một kiện áo khoác là đủ nhưng đến buổi tối thì vẫn cần phải mặc thêm.

Hiện tại bé con đã có thể lật thành thạo, Lê Tiêu đi rồi, buổi tối Giang Nhu sẽ ngủ bên cạnh bé con, cũng không biết có phải ban ngày lật người nhiều quá hay không, đến buổi tối cũng không nằm yên trong ổ chăn mà lăn khỏi chăn rất nhiều lần.

Bây giờ cục cưng thậm chí đã có thể tự mình ngồi dậy, có một buổi tối nọ bé con tự mình tỉnh giấc, cũng không biết làm như thế nào, cô bé ngồi bên cạnh gối của Giang Nhu, tay nhỏ nghịch tóc của mẹ.

Trực tiếp đánh thức Giang Nhu.

Nhưng cũng bởi vì chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn nên vào một đêm nọ, bé con phát sốt, có thể là do buổi tối không cẩn thận bị nhiễm lạnh.

Cũng may Giang Nhu phát hiện kịp thời, hiện tại cô đã tập thành thói quen, tối ngủ sẽ thường xuyên sờ sang bên cạnh.

Sờ thấy cái trán nóng hổi của bé con thì ngay lập tức bừng tỉnh.

Giang Nhu bật đèn, phát hiện dường như còn có chút nghiêm trọng, khuôn mặt nhỏ bị nóng đỏ, trong nhà có thuốc hạ sốt nhưng Giang Nhu không dám cho bé con uống, cô bé còn quá nhỏ.

Cô vội vàng đứng dậy đi tìm khăn, dùng khăn thấm nước ấm vắt khô lau tay và nách cho bé con.

Lê Hân trong phòng nhỏ nghe thấy động tĩnh nên rời giường qua xem.

Giang Nhu đã thay đồ cẩn thận cho bé con, nói với Lê Hân một tiếng: "An An bị sốt, chị đưa con bé đi bệnh viện xem thử."

Lê Hân gật đầu, không nói hai lời mà trở về phòng thay quần áo.

Cô bé rất cảnh giác, mặc quần áo xong còn giấu theo một cây kéo trong túi.

Giang Nhu lấy tiền, sau đó dùng chăn nhỏ bao lấy An An rồi ôm vào trong ngực, như thể đã nhận ta điều gì, bé con hướng mặt vào ngực Giang Nhu cọ cọ, không thoải mái mà rầm rì.

Giang Nhu dùng khăn ướt lau trán cho bé con, nhẹ giọng dỗ dành: "An An ngoan, nhịn một chút, sẽ đến bệnh viện ngay thôi."

Cùng Lê Hân ôm bé con đi thẳng đến bệnh viện.

Đêm đã khuya, trong bệnh viện không có nhiều người đang túc trực cho lắm.

Tới bệnh viện, Lê Hân cầm tiền đi làm thủ tục trước, sau đó cùng Giang Nhu lên phòng cấp cứu khoa nhi ở lầu ba.

Tìm được phòng cấp cứu khoa nhi ở lầu ba, phát hiện vẫn còn có người khác, có phụ huynh đang ôm đứa bé trai bốn năm tuổi cho uống nước trên hành lang, còn có phụ huynh cõng con đứng xếp hàng trước cửa.

Giang Nhu cũng ôm An An đi qua.

Ước chừng đợi hơn mười phút, Giang Nhu mới ôm An An đi vào, bác sĩ cầm nhiệt kế, Giang Nhu vạch cổ áo bé con để nhét nhiệt kế vào nách, bởi vì nhiệt kế có chút lạnh nên bé con không thoải mái vặn vẹo mấy lần. Giang Nhu vỗ lưng cô bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Chỉ kẹp một chút thôi, sẽ lập tức tốt ngay."

Cục cưng mơ mơ màng màng mở to mắt nhìn cô, tủi thân vùi mặt vào cổ cô, nhắm mắt không nhúc nhích.

Đợi trong chốc lát, bác sĩ lấy nhiệt kế ra, đã sốt tới 38,8 độ.

Bác sĩ bảo y tá đem một thau nước ấm đến đây, sau đó dùng khăn Giang Nhu mang đến nhúng nước vắt khô chà lau lòng bàn tay, bàn chân, dưới nách, đùi và cổ cho An An.

Sau đó lại kê thuốc hạ sốt, bảo Giang Nhu xuống nhà thuốc dưới lầu lấy thuốc.

Giang Nhu đưa đơn thuốc và tiền cho Lê Hân, Lê Hân hỏi đường xong thì nhanh chóng chạy xuống lầu, một lát sau thì mang theo hai hộp thuốc trở về.

Bác sĩ dùng nước ấm pha một nửa thuốc, còn lấy một chiếc muỗng nhỏ để cho Giang Nhu đút cho bé con uống.

Giang Nhu bèn tìm một chỗ trong phòng ngồi xuống, sau đó đút An An uống thuốc, cả khuôn mặt của bé con đều đỏ ửng nhưng lại không khóc lóc, không ồn ào, lúc được Giang Nhu đút uống thuốc thì ngoan ngoãn há miệng, uống được hai muỗng rồi dường như cảm thấy không ngon, mày nhỏ nhíu chặt lại.

Nhưng khi được Giang Nhu tiếp tục đút thì vẫn há miệng uống, chỉ là nhìn có chút đáng thương, ấm ức nhìn Giang Nhu.

Giang Nhu nhìn mà khó chịu, hôn lên trán nhỏ của bé cưng: "An An giỏi nhất, uống xong thì mới khỏe được."

Dường như bé con nghe hiểu, không có làm nũng như thường ngày mà là uống tiếp từng muỗng.

Uống thuốc xong, Giang Nhu ôm con gái đi ra băng ghế bên ngoài hành lang, Lê Hân bưng thau, không ngừng dùng khăn thấm nước vắt khô lau lòng bàn tay, cổ và trán cho bé con.

Có lẽ là do uống thuốc, qua một lát sau thì bé con bắt đầu buồn ngủ díu mắt.

Giang Nhu cũng bảo Lê Hân dựa vào vai mình ngủ một lát, Lê Hân lắc đầu, nói bản thân không buồn ngủ.

Giang Nhu cảm kích nhìn cô bé, lúc trước cô nhờ Lê Tiêu đi tìm cô bé, chỉ là không muốn cô bé còn nhỏ tuổi đã bị hủy hoại chứ không nghĩ tới những chuyện khác, nhưng từ kể từ khi Lê Tiêu rời đi, Lê Hân chủ động gánh vác một phần trách nhiệm, giúp đỡ cô rất nhiều.

Đêm nay cũng vậy, nếu không có Lê Hân ở bên cạnh, Giang Nhu thật sự không thể xác định bản thân còn có thể an ổn giống như bây giờ được hay không.

Cô chưa từng làm chị người ta, cũng không biết một người chị tốt là như thế nào, chỉ là giờ phút này lại đột nhiên cảm thấy bản thân càng ngày càng có nhiều ràng buộc ở thế giới này, cô không chỉ có chồng, có con gái, còn có một đứa em gái hiểu chuyện.

Giang Nhu vươn một bàn tay xoa đầu cô bé, nhỏ giọng nói: "Em ngủ một lát đi, chút nữa thì đến lượt chị."



Lê Hân rất thoải mái khi được xoa đầu, cô bé rất thích thân cận với chị gái, đây là cảm giác trước kia chưa từng có.

Cô bé nhìn An An đang ngủ, lại nhìn khuôn mặt ôn hòa của Giang Nhu, khẽ "dạ" một tiếng.

Nghiêng đầu, cẩn thận tựa lên vai Giang Nhu, trước khi nhắm mắt còn nhắc nhở một câu: "Chị, chị nhớ phải kêu em đó."

"Ừ."

Ngủ một giấc luôn hai giờ, Giang Nhu không có đánh thức cô bé, sau hai giờ, bé con đã hạ sốt không ít, cảm giác không còn nóng như lúc đầu.

Giang Nhu thở phào nhẹ nhõm, ôm bé con đi vào cho bác sĩ xem lại, đo nhiệt độ thêm một lần nữa, 38,3 độ, bác sĩ bảo Giang Nhu trở về lại cho bé con uống thêm hai lần thuốc, dặn dò hai ngày này nhớ uống nhiều nước, nếu tối mai lại sốt thì dùng nước ấm lau người.

Giang Nhu nghiêm túc nhớ kỹ, nghe xong thì nói lời cảm ơn với bác sĩ, sau đó ôm con gái rời khỏi đó.

Lê Hân đi theo ở phía sau, trên tay cầm thuốc.

Hai người ra khỏi cửa đi chưa được mấy bước, cuối hành lang có hai bóng người vội vã đi tới, kèm theo tiếng trẻ con khóc lớn và tiếng phụ nữ cãi nhau.

Một trong hai giọng nói đó còn khá quen thuộc, chỉ nghe Lâm Mỹ Như lớn tiếng mắng: "Ức hiếp đứa bé nhỏ như vậy, có còn là người hay không? Thật đúng là mẹ nào con nấy. Cháu trai ngoan nhà tôi mà có xảy ra chuyện gì, xem tôi làm sao mà xử lý cô?"

Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bên cạnh xụ mặt khinh bỉ: "Không phải bà cũng đang thấy sao? Chẳng lẽ chỉ có mình Soái Soái nhà tôi sai, Soái Soái nhà tôi mới có bao lớn chứ? Nếu bà chịu trông coi cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện này sao?"

Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này lập tức cao giọng: "Này, cô còn trách tôi? Nếu không phải cô vẫn luôn ăn vạ trong nhà chúng tôi không chịu đi, cháu trai ngoan của tôi sẽ phải chịu khổ như vậy sao? Làm gì có con gái nhà ai gả đi rồi còn dẫn theo chồng về ở nhà mẹ đẻ? Cô là đang tuyển người ở rể hay sao? Của cải của nhà họ Hà đều là của em trai cô, cô còn trở về làm cái gì?"

"Bà…" Hà Văn Anh tức giận đến nói không nên lời.

Lâm Mỹ Như giống như một người đánh thắng trận, kiêu ngạo hất cằm, từ trong lỗ mũi hừ ra một hơi.

So với chuyện cháu trai ngoan bị thương, bà ta càng thích nhìn dáng vẻ thua thiệt của Hà Văn Anh.

Đứa bé trong lồng ngực bà ta bị dọa khóc lớn hơn, ồn ào làm cho bé con trong lồng ngực Giang Nhu ngủ cũng không yên, rầm rì ra tiếng.

Giang Nhu ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn.

Đúng lúc Lâm Mỹ Như đang tìm kiếm phòng cấp cứu, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Giang Nhu.

Nhìn thấy cô, bà ta nhíu mày, ôm đứa bé bước nhanh đến, giọng điệu không được tốt: "Sao cô lại ở chỗ này?"

Đôi mắt theo bản năng liếc nhìn An An trong lồng ngực Giang Nhu, nhìn thấy bé con khuôn mặt ửng đỏ đang ngủ, cái miệng nhỏ cũng đỏ hồng, khô khốc, vừa nhìn đã biết là bị sốt.

Sắc mặt không sảng khoái hỏi: "Tôi nghe nói Lê Tiêu đi rồi, cô chăm sóc đứa nhỏ kiểu gì vậy? Nửa đêm nửa hôm còn tới bệnh viện, nhìn đứa nhỏ đi, gầy đi bao nhiêu rồi."

Hà Văn Anh đứng bên cạnh bà ta nhìn chằm chằm Giang Nhu, lúc Tết cô ta đã gặp Giang Nhu một lần nhưng không nhìn kĩ, lúc này mới phát hiện cô vợ này của Lê Tiêu cũng rất xinh đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan xuất sắc, tinh xảo, đẹp hơn cô em dâu rẻ tiền trong nhà nhiều.

Nghe được lời này lại nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực cô, tức khắc cảm thấy Lâm Mỹ Như thật là trợn mắt nói dối, đứa nhỏ này gầy chỗ nào? Được nuôi dưỡng đến trắng trẻo, mũm mĩm, khuôn mặt đầy thịt, vừa nhìn đã biết ngày thường ăn ngon uống tốt và được chăm sóc kĩ lưỡng.

Cùng là con nít nhưng cháu trai nhỏ trong lồng ngực Lâm Mỹ Như lại giống như nhặt được, vừa đen vừa gầy, quả thật không giống người nhà họ Hà bọn họ.

Giang Nhu đã thức từ nửa đêm đến bây giờ, hơn nữa còn lo âu, lo lắng, vốn dĩ tâm tình đã không tốt, lúc này lại nghe Lâm Mỹ Như chỉ trích, tâm tình càng kém hơn.

Liếc mắt nhìn đứa nhỏ đen gầy trong lồng ngực Lâm Mỹ Như, thẳng thừng dùng ngữ khí không tốt đáp trả lại: "Mẹ có tư cách gì mà nói? Mẹ đã chăm sóc cho An An lấy một ngày nào chưa? Mẹ cũng đã tái giá rồi, còn quản chuyện nhà chúng tôi làm gì?"

Cũng không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, trực tiếp đi vòng qua.

"Cô…"

Làm cho Lâm Mỹ Như tức giận đến không thể phản bác, cảm thấy Giang Nhu nói chuyện thật khó nghe, lần nào cũng nhắc đến chuyện tái hôn chọc trúng tim đen của bà ta.

Như thể bà ta phong lưu lắm vậy.

Hà Văn Anh bên cạnh hả hê "hừ" một tiếng.

Cảm thấy cô vợ này của Lê Tiêu chửi hay lắm.

Thấy Lâm Mỹ Như đứng bất động thì cười lạnh: "Không phải lúc nãy còn lo lắng muốn chết sao? Hiện tại sao lại không đi?"

Lâm Mỹ Như liếc cô ta một cái, vội vàng ôm đứa bé đến phòng cấp cứu khoa nhi.

Giang Nhu đưa con gái về nhà, cho uống sữa rồi thay tã, sau đó ngủ một giấc.

Một giấc này trực tiếp ngủ tới mười hai giờ rưỡi trưa.

Thím Vương cách vách có đến đây một chuyến vào buổi sáng, thấy cửa nhà bên cạnh vẫn luôn đóng lại còn lấy làm lạ, lúc này cửa mở, bà bèn mang một ít đồ ăn qua thăm.

Biết là An An bị bệnh, đau lòng ôm lấy bé con: "Con nít dễ dàng bị bệnh nhất là vào tháng ba, tháng tư hàng năm, An An nhà con còn tính là thể chất tốt, con gái thím khi còn nhỏ lúc nào cũng cảm mạo, nóng sốt, tới khi trời ấm lên thì mới có thể khỏe."

Bởi vì bị bệnh, giữa trưa An An tỉnh dậy vẫn có chút uể oải, lúc đút thuốc thì vẫn uống, thật hiểu chuyện, chỉ là nhìn không có chút tinh thần.

Giang Nhu không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương đó của bé con, bèn nhờ Lê Hân rửa táo rồi bỏ vào nồi chưng, dỗ dành: "Uống xong sẽ có táo ăn nhé."

Chờ bé con uống thuốc xong một lúc, Giang Nhu dùng muỗng múc phần thịt táo mềm, mọng nước đút cho bé con.

Bé cưng rất thích ăn trái cây, nhưng ngày thường Giang Nhu sợ con gái bị lạnh bụng nên lần nào cũng chỉ cho ăn một chút.

Hôm nay là thật sự đau lòng mới có thể nghĩ đến chuyện chưng quả táo lên rồi cho ăn.

Táo chưng lên có vị chua chua ngọt ngọt, bé con rất thích ăn, cục cưng còn chưa có răng, cái miệng nhỏ lúc ăn cứ chóp chép trông rất đáng yêu.

Ăn được vài muỗng thì ngẩng đầu cười với Giang Nhu, vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào.

Thím Vương ôm bé con cũng nhìn thấy, trái tim muốn tan chảy ra, nhịn không được khen: "Đứa nhỏ này cũng thật ngoan, thím chưa thấy con cái nhà ai ngoan như con bé, năm con gái thím ra đời thím chưa từng có lấy một giấc ngủ yên, bình thường hễ động một tí là khóc la, bà nội con bé còn luôn làm cho thím ngột ngạt, những ngày tháng đó, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy khổ."

Giang Nhu dịu dàng nhìn bé cưng, mỉm cười: "Con bé rất ngoan, sau khi bố con bé đi, con cho uống sữa sẽ không quấy phá con, nửa đêm cho uống sữa xong thì ngủ một giấc đến hừng đông."

Cô không biết tình huống của những đứa nhỏ khác, nhưng Giang Nhu nhớ rõ cháu trai nhỏ ầm ĩ kia của mình, thằng bé chỉ vừa mới khóc lên thì cả nhà đã bị ồn ào đến không làm được chuyện riêng của mình. So sánh với cháu trai cô, An An giống như một thiên thần nhỏ.

Thật ra lúc Giang Nhu sinh con cũng không có nhiều tình yêu với đứa nhỏ, mà phần nhiều là trách nhiệm. Giang Nhu không phải là người thích sống trong quá khứ, nếu chuyện đã xảy ra, không cần thiết phải nghĩ đến chuyện khác, cuộc sống ở hiện tại mới là quan trọng nhất, cho nên khi đó cô mới chọn gánh vác hết thảy, dưỡng thai thật tốt, cùng Lê Tiêu yên ổn sống chung.

Thật ra cô suy nghĩ rất đơn giản, chính là đi một bước tính một bước, tương lai lại nói tiếp.

Vẫn là sau khi sinh bé con ra, nhìn khuôn mặt nảy nở từng ngày của cục cưng, nhìn bé con ỷ lại trong lồng ngực mình, nhìn bé con khi nhìn thấy mình thì mỉm cười hạnh phúc, ngoan ngoãn…

Hiện tại đã không chỉ là An An không thể rời xa cô, cô cũng không thể bỏ lại An An.

Giang Nhu nghĩ, có lẽ đây là do sợi dây liên kết giữa mẹ và con.

Có thể là do lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, Giang Nhu đột nhiên có chút nhớ Lê Tiêu.

Mấy hôm trước gọi điện thoại, Lê Tiêu đã cho cô một số điện thoại, nói nếu có việc gì có thể gọi cho hắn bằng số này.

Giang Nhu đút bé con ăn nửa quả táo xong thì ôm cục cưng đi gọi điện thoại cho Lê Tiêu.

Dùng điện thoại nhà thím Vương, hiện tại khi gọi điện thoại ở nhà thím Vương, bà ấy đã không còn nghe lén nữa mà là đi ra bên ngoài.

Giang Nhu thuần thục sử dụng điện thoại, đợi một lát sau, âm thanh điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Giang Nhu nói: "Chào anh, tôi muốn tìm Lê Tiêu, tôi là vợ anh ấy."

Bé con trong lồng ngực nghe thấy cái tên Lê Tiêu thì phản ứng rất lớn, trong miệng còn "a a a" không ngừng, thân thể nhỏ bé còn vặn vẹo.



Giang Nhu khẽ mỉm cười, người đàn ông ở đầu dây bên kia có chút bất ngờ nhưng vẫn lập tức nói: "À, được, chờ một chút, tôi lập tức gọi cậu ta lại đây."

Sau đó liền nghe được hắn lớn giọng kêu một tiếng: "Lê Tiêu, vợ cậu gọi điện thoại cho cậu ——"

"..."

Giang Nhu cách một cái điện thoại cũng cảm thấy mặt nóng lên, chẳng được bao lâu, trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc: "Giang Nhu?"

Giang Nhu khẽ "ừ" một tiếng, có chút ngượng ngùng hỏi: "Không làm phiền đến anh chứ?"

Lê Tiêu không cần suy nghĩ đã nói: "Không có."

Ngay sau đó cười nói: "Sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho anh?"

Ngày thường đều là hắn gọi về nhà, Giang Nhu chưa từng chủ động gọi đến, đột nhiên nhận được nên có chút ngạc nhiên vui vẻ.

Giang Nhu không biết trả lời như thế nào, cũng không thể nói thẳng ra là mình nhớ nhắn được.

Dừng một chút, tìm một cái cớ nói: "Không có gì, chỉ là gần đây nhiệt độ trong ngày thay đổi rất nhiều nên muốn nhắc anh chú ý một chút, đừng để bị lạnh rồi sinh bệnh."

Lê Tiêu trong điện thoại vẫn rất nhạy bén, dường như đã nhận ra cái gì: "Như thế nào, là em hay An An bị bệnh?"

Giang Nhu trầm mặc, người đàn ông ở đầu bên kia lập tức nói: "Nói, không được giấu giếm."

Giang Nhu thấy không thể gạt được, đành phải nói chuyện An An nửa đêm bị bệnh, nói xong còn bổ sung: "Anh đừng lo lắng, đã khỏe hơn rồi, vừa rồi còn ăn hết nửa quả táo. Đúng rồi, buổi sáng ở bệnh viện còn đụng phải mẹ anh, bà ấy ôm con trai của Hà Văn Hoa, cũng không biết thằng bé kia được nuôi như thế nào mà người lại đen thui, em nhớ Hà Văn Hoa rất trắng, mẹ anh chăm sóc cũng rất tận tâm, sao lại đen thành như vậy? Giống như được đào ra cùng với than đá vậy."

Nói tới đây, cô nhịn không được tò mò cô vợ của Hà Văn Hoa rốt cuộc trông như thế nào.

Lê Tiêu nghe thấy lời này, biết An An là thật sự không có việc gì, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn khẽ cười một tiếng: "Ai biết được, có lẽ là nuôi dưỡng thất bại."

Nghĩ thầm có thể không đen sao? Cha ruột của đứa nhỏ đó có biệt danh là "da đen".

Giang Nhu sợ nói nhiều lãng phí tiền, bèn nói: "Vậy anh ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tham ăn đồ lạnh, gần đây cảm cúm rất nghiêm trọng."

Lê Tiêu rất thích nghe Giang Nhu lải nhải những việc nhỏ nhặt này, không ngừng "ừ", ngay cả khi điện thoại đã tắt còn không nỡ buông tay.

Nhưng mà cuối cùng vẫn đem trả điện thoại cho người đứng cách đó không xa: "Anh Dũng, điện thoại của anh đây."

Người đàn ông được gọi là anh Dũng đứng trên công trường, mỉm cười nhận lại điện thoại của mình, trêu chọc: "Nói chuyện tốt gì đó? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười vui vẻ đến như vậy."

Bên cạnh anh Dũng còn có hai người đàn ông, nghe xong lời này cũng cười, một người trong đó nói: "Giám đốc Thường không biết đó thôi, tối hôm qua chúng tôi cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi KTV ca hát, cậu ta vậy mà không dám đi, nói vợ mình quản nghiêm không cho."

Anh Dũng nghe xong cười to, vỗ vai Lê Tiêu: "Nhìn không ra cậu lại sợ vợ như vậy, vợ cậu hung dữ lắm à?"

Lê Tiêu cũng cười cười: "Cô ấy không hung dữ, chỉ là có hơi dính người."

Anh Dũng tỏ vẻ không tin.

Lê Tiêu sợ bọn họ hiểu lầm cái gì, bèn kể lại chuyện trước kia mình bị lừa tiến vào hang ổ của bọn bán hàng đa cấp. Mấy người đàn ông lúc đầu còn cười nhạo hắn, lúc này lại không cười nổi nữa, bị lừa tiến vào hang ổ của bọn bán hàng đa cấp, không kiếm được lấy một xu lại còn bị mất không ít tiền, về đến nhà, vợ không chỉ không trách mắng mà còn kiếm tiền nuôi hắn.

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lê Tiêu, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Lê Tiêu còn giống như không có việc gì mà tiếp tục nói: "Quê nhà của tôi gần đây chênh lệch nhiệt độ rất lớn, cô ấy thấy có nhiều người bị bệnh cho nên mới lo lắng gọi điện thoại đến, nhắc nhở tôi chú ý một chút."

Một người đàn ông dáng dấp cao lớn khác hâm mộ nói: "Vợ cậu cũng thật tốt."

Nếu đổi lại là bọn họ, không chỉ riêng vợ mắng, chỉ sợ cha mẹ ruột cũng muốn đánh đòn.

Lê Tiêu nghe xong trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng tạm thôi."

——

Những ngày tiếp theo, Giang Nhu an tâm ở nhà ôn tập và chăm sóc con gái.

Bé con ngày càng lợi hại hơn, sau sáu tháng, cục cưng đã biết ngồi, biểu cảm trên khuôn mặt cũng nhiều hơn, có đôi khi Giang Nhu nói chuyện với cô bé, cô bé còn biết đáp lại, trong miệng phát ra tiếng "nha nha", "a a" giống như đang giao tiếp.

Hiện tại cũng trở nên nghịch ngợm hơn rất nhiều, có lần Giang Nhu không chú ý, vậy mà lại phát hiện bé con lén lút xé sách.

Đồng thời cũng càng dính người nhiều hơn, Giang Nhu chỉ rời đi một lát đã ầm ĩ đòi người.

Nhưng vẫn rất ngoan, Giang Nhu chỉ cần ở trong tầm mắt của bé cưng là được, ngày thường cô và Lê Hân ngồi ở sườn ngoài giường đọc sách, một mình bé con nằm bên trong cầm khối gỗ chơi, chơi mệt mỏi lại dựa vào mẹ đang ở bên cạnh, Giang Nhu sẽ dỗ bé con ngủ.

Có đôi khi bé con không buồn ngủ mà chỉ là thích nằm trong lồng ngực Giang Nhu, vặn vẹo người hoặc là đưa tay sờ mặt mẹ rồi tự mình nở nụ cười.

Lúc Giang Nhu xem sách mệt mỏi sẽ đặt bé con lên chân chơi xích đu, hoặc là cõng bé con xuống giường đi vòng quanh, bé con đều sẽ cười rất vui vẻ.

Vô cùng dễ dỗ dành.

Bước vào tháng năm, Giang Nhu đã gặm xong kiến thức của ba năm cấp ba, thời gian thi là ngày bảy tháng bảy, còn hai tháng, hai tháng cũng đủ để bổ sung những thiếu sót cũng như tập trung đi sâu vào.

Trước kia Giang Nhu học ban tự nhiên, trên thực tế, kiến thức cơ bản là giống nhau, trong quá trình ôn tập cô sẽ nhặt nhạnh lại như cũ kiến thức đã học trước đó, đặt biệt là môn Tiếng Anh của cô rất tốt, có thể không cần dánh nhiều thời gian cho môn này.

Có điều là, một cuộc điện thoại đầu tháng năm đã đánh vỡ kế hoạch mà cô lập ra.

Thím Vương nhà bên cạnh vội vàng chạy qua nói với cô, vừa rồi có người gọi đến, nói Lê Tiêu xảy ra chuyện rồi.

Giang Nhu sửng sốt, bút trong tay rơi xuống cũng không biết, sau đó không cần suy nghĩ đã đi qua nhà họ Vương bên cạnh gọi điện thoại lại.

Đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là bởi vì người nọ thường xuyên trò chuyện cùng Lê Tiêu truyền qua điện thoại, xa lạ là bởi vì Giang Nhu không quen biết đối phương.

Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn: "Alo?"

Giang Nhu lấy lại bình tĩnh hỏi: "Tôi là người nhà của Lê Tiêu, xin hỏi tình hình của anh ấy hiện tại là như thế nào?"

Thanh âm của người đàn ông trở nên ôn hòa hơn: "Bác sĩ đang chữa trị, người không có việc gì, chỉ là chân bị thương rồi. Em dâu, tất cả chuyện này đều tại anh, thật sự, nếu lúc đó anh không xúc động như vậy, đám người kia cũng sẽ không muốn xông vào đánh anh. Anh thật không nghĩ tới đám người đó sẽ làm thật, em dâu yên tâm, cho dù có phải tốn bao nhiêu tiền anh cũng sẽ giúp cậu ta chữa khỏi…"

Giang Nhu nghe thấy chân hắn bị thương, trong lòng lập tức không yên ổn.

Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, Lê Tiêu ở đời trước bị thọt chân trái và gãy một ngón tay út, còn về phần làm sao mà bị như vậy, trong tư liệu cũng có nhắc tới, là do khi hắn xuống phía Nam đã kết giao với nhà thầu tên là Thường Dũng, sau này ở công trường xuất hiện việc ngoài ý muốn, hắn đã cứu nhà thầu Thường Dũng kia.

Việc này nói như thế nào đây, có lợi cũng có hại, đời trước bởi vì cứu người tên Thường Dũng này, Lê Tiêu mới có cơ hội quen biết ông chủ lớn sau lưng hắn ta.

Tuy rằng sau này ông chủ lớn kia xảy ra chuyện, nhưng cũng để lại cho Lê Tiêu không ít cơ hội, thậm chí có thể nói, nếu không phải mấy năm sau con gái của "Lê Tiêu" xảy ra chuyện, hắn phát triển đến mức nào cũng không ai có thể xác định được.

Chỉ là Giang Nhu rất chắc chắn Lê Tiêu của hiện tại không giống với Lê Tiêu của đời trước, khoảng thời gian trước, lúc hai người nói chuyện điện thoại, hắn còn nói mình đang làm trợ lý cho người ta.

Giang Nhu cho rằng trợ lý chính là ngồi văn phòng, nhiều nhất chính là chạy việc vặt, cho nên làm thế nào cũng không nghĩ đến còn gặp phải loại chuyện này.

Trong lòng cảm thấy lo lắng, cô trực tiếp hỏi thăm người nọ địa chỉ.

Người đàn ông nọ trả lời, có điều lại nói: "Em dâu không cần mất công đi một chuyến đâu, anh nghe Lê Tiêu nói em đang chuẩn bị thi đại học mà."

Lê Tiêu không nói với bọn họ nhiều về chuyện trong nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến một hai câu, lúc trước nghe hắn nói vợ hắn đang chuẩn bị thi đại học thì cảm thấy không đáng tin cậy lắm, sinh viên hiện tại đều rất có giá, nếu thi đậu cũng không biết có còn nhìn trúng Lê Tiêu hay không đây.



Nhưng thấy Lê Tiêu để ý đến vợ hắn như vậy, giống như phương diện nào cũng tốt, thì một câu xấu cũng nói không được.

Cho nên lúc này không dám chắc có nên để người đến đây một chuyến hay không.

Giang Nhu chưa nói cái gì, chỉ nhờ hắn ta chăm sóc Lê Tiêu cẩn thận sau đó cúp máy.

Thím Vương chờ ở cửa, thấy cô đi ra mới nhịn không được hỏi: "Người thế nào?"

Giang Nhu nhíu mày: "Nghe nói bởi vì cứu người nên bị thương ở chân, hiện tại còn đang chữa trị, hẳn là không phải rất nghiêm trọng, nhưng con muốn xuống phía Nam nhìn một chút."

Kỳ thật trong lúc đang hỏi địa chỉ thì Giang Nhu đã đưa ra quyết định, cho nên lại nói: "Thím, mấy ngày tiếp theo làm phiền thím giúp con chiếu cố cho Lê Hân, con định một mình dẫn theo An An đi cùng, thím cũng biết bệnh viện rồi đó, nhiều người không thể ở được."

Thím Vương thì không có vấn đề gì, chỉ là Lê Hân cùng đi theo đến đây có chút bất an mà nhìn về phía Giang Nhu.

Giang Nhu không tiếp tục nói, dẫn cô bé về nhà, chờ vào sân mới nói: "Đừng sợ, cũng không phải chị sẽ không trở lại, chỉ là đi mấy ngày thôi."

Lê Hân do dự: "Chỉ là một mình chị có đi được không? Còn phải dẫn theo An An nữa đó."

Giang Nhu cười cười: "Chị cũng không phải chuyển nhà, sao lại không được chứ?"

Sợ cô bé nghĩ lung tung bèn nói: "Em giúp chị ra bến xe mua vé đi, mua vé sáng mai."

Lê Hân nhìn cô một cái, sau đó vào phòng lấy chứng minh và tiền rồi đi ra ngoài.

Giang Nhu vào phòng thu dọn đồ đạc, lấy chiếc cặp lúc trước đã nhờ người làm, lúc ấy chỉ nghĩ sau này cô và Lê Hân đều phải đi học, có cặp lớn sẽ thuận tiện hơn, cho nên cố ý vẽ mẫu và mua vải jean để làm.

Bên trong đựng hai bộ đồ mùa hè, khăn lông, lại, nhét thêm cho bé con quần áo, tã, sữa bột, ly nước…

Thu xếp xong mà cặp vẫn chưa đầy, Giang Nhu bèn để ở đó rồi xuống phòng bếp làm một chút thức ăn.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu đẩy con gái đi ra bến xe.

Xe đẩy là do Giang Nhu kêu Lê Tiêu làm hồi năm ngoái, hiện tại bé con đã có thể ngồi, xe đẩy này còn được Lê Tiêu cải tạo một chút, chỗ ngồi bên trong còn có thể xếp phẳng dùng để làm giường nằm.

Bé con ngồi ở bên trong tò mò quay đầu nhìn, dường như cảm thấy rất mới lạ.

Lê Hân ôm cặp đi theo bên cạnh, tiễn hai mẹ con tới bến xe.

Đầu tiên Giang Nhu ngồi xe buýt đi thành phố, sau đó lại ở thành phố mua vé xe lửa, bởi vì đường quá xa, giữa đường còn đổi xe một lần.

Cũng may Giang Nhu có kinh nghiệm đi ra ngoài của đời trước nên không thấy sợ hãi, thậm chí trong quá trình đổi xe còn đẩy bé con đi xung quanh sảnh chờ.

Đời trước cô đã từng tới nhà ga xe lửa này, năm cô học đại học có huấn luyện, có một lần nhà trường thu xếp cho bọn họ xuống phía Nam huấn luyện quân đội, lúc ấy bọn họ đã đến nhà ga này, chẳng qua lúc ấy nơi này là một nhà ga rất lớn, vừa to lớn vừa xa hoa, không chút ý một chút sẽ lạc đường ngay.

Giang Nhu lại lần nữa cảm khái ở trong lòng, đất nước phát triển thật sự quá nhanh.

Ai có thể tin tưởng rằng, hai mươi năm trước, nơi này thế nhưng lại nhỏ bé và đổ nát đến như vậy.

Bé con cũng can đảm như mẹ, tò mò quay đầu nhìn xung quanh.

Giang Nhu thấy thời gian còn sớm, bèn đẩy bé con vào nhà vệ sinh, lấy khăn lông nhúng nước vắt khô lau mặt và tay cho bé con, sau đó lại tự lau cho mình, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ, quần áo thay ra trực tiếp dùng nước vò, chuẩn bị đợi chút lên xe lửa sẽ lấy ra phơi khô, quần áo của bé con cũng vậy.

Lại ngồi xe lửa thêm hai ngày, Giang Nhu tới tỉnh G. Sau khi xuống xe thì hỏi thăm địa chỉ bệnh viện rồi lại ngồi xe buýt tới đó.

Chờ khi đến bệnh viện đã là hai giờ chiều, Giang Nhu cũng không phải là người bạc đãi bản thân, cô mua cho mình một phần cơm chiên trước cổng bệnh viện, còn mua cho bé con một chén trứng hấp.

Ăn uống no đủ xong mới vào bệnh viện.

Tỉnh G bên này phát triển rất nhanh, bệnh viện không khác mấy so với bệnh viện ở đời sau, phía sau khu nằm viện còn có thang máy, Giang Nhu ôm bé con đi lên.

Giang Nhu ấn lầu sáu, sau khi đi lên thì tìm phòng số 617.

Vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên trong, một y tá trẻ tuổi đỏ mắt chạy ra ngoài, còn đụng phải Giang Nhu.


Cô y tá nọ còn quay đầu mắng một câu: "Đồ thần kinh!"


Nói xong bèn khóc lóc chạy đi.


Giang Nhu sửng sốt.


Trong phòng bệnh, sắc mặt Lê Tiêu tối sầm, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Nhu xuất sắc trước cửa phòng bệnh, hắn sững sờ, theo bản năng hỏi: "Sao em lại tới đây?"


Vội từ trên giường bệnh ngồi dậy.


Giang Nhu nhíu mày thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lê Tiêu trên giường bệnh, cũng không nghĩ nhiều, thấy cả chân trái của hắn bị quấn băng treo lên, trực tiếp tức giận nói: "Đến xem anh có còn sống hay không?"


"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK