Mồ hôi lấm tấm trên trán, bên dưới vẫn hừng hực ra vào, cấm rút liên tục.
Dường như lực của anh càng ngày càng mạnh. Mỗi cú thúc vào của anh làm cô đê mê, thích thú đến tê dại...
- Chậm một chút.... Ưm... hức... mỏi chân....
Mộ Duật Hành bợ mông cô lên, đi lại bàn trang điểm đặt cô ngồi đó, sẵn tiện vứt luôn chiếc váy ngủ còn vướng víu trên người của cô.
Trình Ngữ Lam chìm trong dục vọng. Khoái cảm mãnh liệt dồn dập ập đến khiến cô mù mịt, hé miệng rên rỉ thở dốc, hai má ửng hồng xinh đẹp đến nao lòng.
Mộ Duật Hành không ngừng động tác, hung hăng đâm vào, mỗi lần như thế anh đều đâm lút vào bên trong. Từng đợt, từng đợt va chạm như cơn sóng cuốn lấy cả hai. Làm cả hai mê muội, chìm đắm trong biển trời dục vọng không cách nào thoát ra được.
Một hiệp... hai hiệp.... ba hiệp rồi đến hiệp thứ tư.1
Từ trên bàn trang điểm rồi đến sofa, hết sofa rồi lại trên giường. Trình Ngữ Lam quá mệt mỏi rồi...
- Dừng lại... mệt quá... ưm... á...
Trình Ngữ Lam thều thào van xin, trời ơi, cô chỉ nằm thôi mà mệt muốn sắp ngất, vậy mà cái tên nào đó vẫn cứ hừng hực hung hăng khuấy đảo bên trong cơ thể cô.
- Một chút nữa, anh sắp xuất ra rồi.
Trình Ngữ Lam nuốt ngược nước mắt vào trong, câu nói này cô đã nghe ba lần rồi đó. Nếu anh nói câu khác thì cô sẽ nghĩ rằng đây là hiệp cuối, nhưng sau câu nói này cô không còn niềm tin hy vọng nào nữa...
Đang nằm yên ổn thì bỗng dưng Trình Ngữ Lam cảm nhận mông mình bị anh nâng lên, đánh úp cô bằng một cú thúc mạnh mẽ như muốn xuyên thủng.
- Á... nhẹ một chút... ưm...
- ---------------
Cuộc mây mưa qua đi, bây giờ đã là 1 giờ khuya rồi, cả hai đã triền miên với nhau mấy giờ đồng hồ.
Trên giường, Trình Ngữ Lam gối đầu trên cánh tay của anh nghỉ mệt. Anh dường như đã rút cạn sức của cô, bắn hết mần móng của anh vào bên trong cô.
Nghĩ đến chiếc đầm ngủ, bất giác trên môi của Trình Ngữ Lam nở nụ cười. Nó còn chưa được nằm trên người của cô quá hai tiếng thì đã bị tên ác ma Mộ Duật Hành quăng xuống đất nằm lạnh lẽo một góc...1
- Anh?1
- Hửm?
Mộ Duật Hành khẽ cong môi cười, bàn tay thuần thục vuốt ve cánh tay mịn màng của cô, hạnh phúc lan truyền khắp trái tim lạnh lẽo sắt đá của anh.
Chỉ một từ duy nhất nhưng nó đủ để anh hạnh phúc. Anh không dám hỏi cô có yêu anh không vì anh biết, biết cô vẫn chưa yêu anh sâu đậm, thứ cô trao cho anh chỉ là thể xác và chút cảm tình. Nhưng anh có thể chờ, chờ một ngày cô tình nguyện nói ' em yêu anh '.
- Hay là chúng ta đi đến nơi khác sống được không?
- Tại sao em lại nói vậy?
- Em sợ, sợ sau này con chúng ta...
Trình Ngữ Lam nói đến đó thì mím môi không dám nói nữa. Điều cô sợ là con của cô không có ba, như vậy rất đáng thương, sau này lại nuôi nấng quyết tâm trả thù y như anh của bây giờ vậy...
Mộ Duật Hành hiểu chứ, cả ngày hôm nay anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Bản thân anh, anh không sợ nhưng lại sợ làm liên lụy cho Trình Ngữ Lam và con của cả hai.
Nếu anh chết đi, Trình Ngữ Lam sẽ mang tiếng là một đời chồng, con của anh sẽ mồ côi giống như anh vậy.
Anh mồ côi ba, thiếu hơi ấm tình thương của ba nên anh hiểu rõ nó đơn độc tủi thân đến nhường nào.
Bạn bè được ba mẹ đưa đi đến trường, đưa đi chơi, còn mình thì chỉ có mẹ. Đã vậy còn bị bạn bè trêu chọc là đồ không có ba, bị bạn bè cô lập không ai thèm chơi cùng...Nỗi đau đó, cảm giác đó không phải ai cũng có thể chịu được. Anh còn may mắn hơn là có ông bà nội, còn nếu anh chết, con của anh sẽ có ai?
Chỉ có một mình Trình Ngữ Lam...
Anh từng nói sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cho cô nhưng nếu anh tiếp tục thì anh đang làm khổ cô, anh không xứng đáng với sự hy sinh của cô...
- Anh sẽ dừng lại.1
- Em xin lỗi.
- Không, em không có lỗi. Là anh vì anh, vì con của anh, anh không muốn chúng giống như anh.
Ánh mắt của Mộ Duật Hành trở nên xót xa, nỗi đau này một mình anh gánh lấy. Anh không muốn làm liên lụy đến ai, đặc biệt là với những người anh yêu thương. Bây giờ anh đã có một gia đình nhỏ, anh không muốn phá tan đi những điều mà mình từng mong ước, từng khao khát.
- Ngủ đi, khuya rồi.
Mộ Duật Hành kéo chăn lên tới cổ của Trình Ngữ Lam. Cô gật đầu, tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ.
Nghe được tiếng thở đều đều của Trình Ngữ Lam, Mộ Duật Hành nhẹ nhàng đỡ đầu cô xuống gối, rút cánh tay của mình ra, và sau đó anh đã rời giường.
Mộ Duật Hành đi vào phòng tắm mặc đồ chỉnh tề vào, anh không qua thư phòng làm việc mà đi lên phòng thờ.
Nhìn vào di ảnh của ông Mộ, nước mắt của anh khẽ lăn xuống. Anh thấy mình thật bất hiếu, thật vô dụng, đến trả thù cho ba anh cũng không làm được.1
Đôi mắt của Mộ Duật Hành nhìn qua di ảnh của ông bà nội. Hai người có đang trách anh không? Trách anh vì bản thân mà hèn nhát, không dám đối đầu với người đã giết ba mình.
Bàn tay cuộn tròn lại, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đục ngầu, hàm răng nghiến chặt lại khi nghĩ đến cảnh tượng ông Mộ trên người đầy vết đạn, máu tươi đầm đìa chảy ra, sau đó ngã quỵ xuống đường....
- Không... không...
Mộ Duật Hành đấm liên tục xuống nền với lực rất mạnh, anh như muốn trút hết hận thù tức giận vào những cú đấm đó và tay của anh vì thế mà bị rách đến chảy máu, nhưng anh không cảm thấy đau vì trong lòng của anh còn đau hơn gấp trăm nghìn lần.
Khi nghĩ đến Trình Ngữ Lam và những đứa con của cả hai thì anh muốn buông bỏ. Nhưng khi đứng trước di ảnh của ông Mộ, và nghĩ đến cái chết của ông thì anh đã muốn giết chết người đó ngay lập tức...
- Là ai? Là ai?
❤ LIKE, THEO DÕI TÀI KHOẢN, ủng hộ em nhé ❤1