***
Lúc hai người vẫn còn nói chuyện thì bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau.
Sau khi Lăng Tri bị tập kích lần thứ nhất thì Lăng lão gia đã phòng bị đầy đủ, thế nên lần đi này nàng mang đến không ít hộ vệ, nhưng khi nàng nhìn rõ tình hình bên ngoài thì mới nhận ra đúng là nàng đã suy nghĩ quá đơn giản. Lăng Tri vén rèm lên, bên ngoài đông nghịt, cỗ xe của bọn họ chẳng khác gì một chiếc thuyền cô độc không thấy được đường ra.
Lăng Mạc đứng bên trong vòng vây ra sức chém giết, Lăng Tri nóng lòng hét lên, "Đại ca!"
Không biết Lăng Mạc có nghe thấy tiếng gọi của nàng hay không, bấy giờ hắn đang gắng sức nâng kiếm đẩy lùi một gã áo đen, xong xuôi lại đi hỗ trợ những người khác. Lăng Mạc lớn tiếng nói, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, "Bùi Thù, bảo vệ Lăng Tri cho tốt!"
"Đại ca yên tâm." Bùi Thù gật đầu tỏ ý đã biết, lúc Lăng Tri vẫn đang bối rối quan sát tình hình chiến đấu giữa hai bên thì Bùi Thù đã vội kéo nàng lại về phía hắn, cơ thể Lăng Tri mất thăng bằng nằm gọn trong lồng ngực Bùi Thù.
Ngay thời khắc này, một mũi tên bén nhọn bắn thẳng về chỗ Lăng Tri vừa đứng, bầu không khí xung quanh dường như vẫn còn vương lại tiếng bắn xé gió và sự rung rinh của thân tên. Mũi tên cắm sâu vào mặt đất, cát vàng bay mịt mờ.
Lăng Tri hoảng sợ không thôi, nàng nghĩ Bùi Thù cũng mạnh thật, chỉ bằng một tay mà đã có thể đẩy nàng lùi về phía sau. Mưa tên tiếp tục bắn xuống, thanh đao trên tay Bùi Thù không biết từ đâu mà có, hắn nhanh chóng giương đao chém bay vô số mũi tên đang bay về phía hai người. Đồng thời, ở một góc khác, có vài tên nhắm vào Bùi Thù và Lăng Tri lao ra.
Vòng ngoài có cung thủ mai phục, vòng trong có vô số tên áo đen cầm đao chém giết, bao vây bốn phía như thế khiến đội ngũ của Lăng gia không thể chống đỡ được nữa, tốc độ vung đao của Bùi Thù cùng chậm dần.
Suốt cuộc chiến Lăng Tri được Bùi Thù che chắn sau lưng, vẻ mặt nàng cũng đã trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Nàng cũng không còn cách nào, mỗi khi gặp phải loại chuyện như thế này đều cần được người khác bảo vệ, việc gì nàng cũng không làm được. Lăng Tri rất ghét một bản thân như vậy, lại càng ghét cảm giác bất lực như hiện giờ. Loại cảm xúc này y hệt như trước đây, khi có rất nhiều chuyện xảy ra ngay trước mắt nhưng nàng lại chẳng có năng lực để ngăn cản.
Lăng Tri cắn răng theo sát bước chân của Bùi Thù, nàng không cho phép mình níu chân hắn.
Tuy động tác của Bùi Thù nhanh nhẹn nhưng hắn rất ít khi chủ động tấn công, chỉ toàn là phòng thủ, mà việc phòng thủ cũng không phải để bảo vệ bản thân hắn, người hắn muốn bảo vệ là Lăng Tri. Việc đó vô tình làm lộ ra sơ hở trong chiêu thức của hắn. Dường như vài tên áo đen đã nhận ra được điều này nên đột nhiên lao ra, lưỡi đao vung lên làm bụi bay mịt mờ, mũi đao chém thẳng xuống phía Bùi Thù!
Bùi Thù vội vã tiến lên đỡ lấy, nhưng ngay lúc ấy, một tên áo đen khác lặng lẽ đến sau lưng Lăng Tri.
Tất nhiên Bùi Thù đã thấy được động tác của hắn ta, người nọ giơ đao, hắn ta muốn dùng lưỡi đao chém xuống người Lăng Tri!
Bùi Thù bất chấp mọi thứ, mặc kệ mấy tên áo đen ở đằng sau mà vọt đến trước mặt nàng, dùng tấm lưng của mình đỡ hộ nhát đao này cho Lăng Tri!
"A Thù!" Trong tình thế cấp bách mà Bùi Thù lại tự mình xông lên như thế, sao Lăng Tri lại không biết chuyện gì đang xảy ra được, mặt mày nàng tái đi, không kìm được mà hét lớn một câu.
Bùi Thù ôm Lăng Tri, nụ cười nở rộ bên môi.
Lăng Tri thấy môi hắn chậm rãi đóng mở, dường như đã nói gì đó.
Đáng tiếc, nàng không nghe được bất cứ điều gì, trong mắt nàng bây giờ chỉ thấy mỗi ánh sáng chói lóa của thanh đao và hình bóng một thanh kiếm sáng tỏ tựa như trăng sáng trên trời cao.
Không biết thanh kiếm đó từ đâu mà đến.
Thời gian hệt như đã ngừng lại, một thanh kiếm đột nhiên bay đến cắm sâu xuống mặt đất, thành công cản được mũi đao đang chém xuống lưng Bùi Thù.
Đao kiếm va chạm tạo ra một chuỗi âm vang thanh thúy.
Tuy trong lòng Lăng Tri sợ hãi, nhưng nàng vẫn chăm chú quan sát thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện đó.
Nàng nhận ra thanh kiếm này, từ hồi nàng còn nhỏ xíu đã được nhìn thấy. Đây là thanh kiếm vẫn luôn được treo trong gian nhà của hai mẹ con nàng ở Thu Phong Trấn, lúc Lăng Tri còn bé đã từng rút kiếm ra đùa vui một lát, nhưng vì quá nguy hiểm nên nàng chỉ được chạm vào nó một lần duy nhất, sau này Tạ Thanh Li đã treo nó trên tường cao, không cho nàng chạm vào thêm lần nào nữa.
Đây là kiếm của Tạ Thanh Li, cũng có thể nói rằng, đây là kiếm của Diệp Nghi.
Trước đây Lăng Tri cho rằng Tạ Thanh Li không biết võ công nên điều hiển nhiên là nàng ấy cũng không biết dùng kiếm, thế nên thanh kiếm đó chắc chắn là của nam nhân mà nàng ấy vẫn luôn chờ đợi.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là nàng đã nhầm to rồi.
Đó là kiếm của Diệp Nghi.
Nương theo thanh kiếm, Lăng Tri có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của chàng ấy. Tay Diệp Nghi cầm kiếm, chàng thoáng liếc Lăng Tri một cái rồi nhanh chóng giương kiếm lên đánh bay thanh đao của đối phương, sau đó dùng một tay đẩy Bùi Thù và Lăng Tri lui phía sau.
Sức lực của Diệp Nghi không nhỏ chút nào, khiến Lăng Tri loạng choạng đứng không vững, nàng đang định nói với chàng vài câu thì đã được ai đó đỡ lấy. Lăng Tri quay đầu lại thì mới phát hiện ra không biết người của Thù Hoa Lâu đến đây nhiều như thế từ bao giờ, bọn họ im lặng bảo vệ Bùi Thù và Lăng Tri. Lúc này nàng mới tiếp tục nhìn về phía Diệp Nghi, chàng thấp giọng dặn dò thuộc hạ, "Các ngươi đứng ở đó."
Lăng Tri ngạc nhiên đến mức cứ đứng ngây ra như trời trồng, mà biểu cảm của Bùi Thù cũng không khác nàng là bao, hai người không ngờ rằng người của Thù Hoa Lâu lại xuất hiện ở đây, đã thế còn ra tay cứu giúp bọn họ.
Mặc dù Diệp Nghi mang theo ít người nhưng ai nấy đều là quân tinh nhuệ của Thù Hoa Lâu. Hình như chàng đến đây trong tình thế gấp gáp nên không kịp đổi sang y phục khác, trên người chàng bây giờ vẫn là bộ xiêm y dài như lúc tiếp khách ở Thù Hoa Lâu, tay áo chàng bay bay theo mỗi chiêu thức đánh ra, nhẹ nhàng tựa mây trôi, càng khiến người ta cảm thấy khó nắm bắt.
Chốc lát sau, nhờ có sự hiện diện của Diệp Nghi mà tình thế đã biến chuyển tốt lên trông thấy.
Đám người áo đen đã nhìn ra Diệp Nghi là ai, chúng kinh ngạc tản ra. Thấy hành động trốn tránh của chúng, đôi mắt chàng lạnh đi, chàng quay sang nói với người bên cạnh, "Mau đuổi theo!"
Chúng thuộc hạ vội vàng vâng dạ đuổi theo, sau khi tận mắt chứng kiến mọi người rời đi thì chàng mới chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn Lăng Tri và Bùi Thù.
Cuộc chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh, ai ai cũng không kịp phản ứng với tình huống này, chỉ có mỗi Lăng Tri là đăm đăm nhìn Diệp Nghi từ đầu đến cuối.
Cách đây không lâu chàng còn làm bộ lạnh lùng muốn đuổi nàng đi, Lăng Tri cứ sợ sẽ phải rất lâu sau mới được gặp lại chàng lần nữa, ai ngờ rằng chỉ mới một lát mà chàng đã đến trước mặt nàng.
Chàng lại cứu Lăng Tri thêm lần nữa.
Miệng Lăng Tri hé mở muốn gọi chàng một tiếng, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra thì nàng đã kịp suy nghĩ lại, chỉ khẽ nói: "Diệp... Nghi."
Giữa khung cảnh hỗn loạn, Lăng Tri và Diệp Nghi nhìn nhau, dường như còn nhận ra được cảm giác tương tự trong ánh mắt người còn lại.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tri gọi chàng bằng cái tên Diệp Nghi.
Vẻ mặt Diệp Nghi lộ ra điểm thay đổi nhỏ đến mức không dễ thấy, nhưng chàng nhanh chóng khôi phục như bình thường. Chàng thu kiếm lại, quay lưng nói với bọn họ, "Ta vừa nhận được tin tức Trình gia sẽ ra tay với các ngươi, dù gì thì Lăng gia cũng là khách của Thù Hoa Lâu, bọn chúng muốn động thủ tại địa bàn của Thù Hoa Lâu thì cũng quá tự tin rồi."
Lăng Tri không đáp lại, xe ngựa của bọn họ đã đi được nửa ngày đường nên đã rời khỏi địa bàn của Thù Hoa Lâu từ lâu.
Nhưng Lăng Tri cũng không định vạch trần lời nói của chàng, ánh mắt nàng sáng ngời nhìn Diệp Nghi cười tươi rói.
Diệp Nghi đang đứng quay lưng lại nên cũng không thấy được ánh nhìn của nàng, chàng chỉ tiếp tục, "Lần đi này không biết còn nguy hiểm nào nữa hay không, ta sẽ phái người của Thù Hoa Lâu đưa tiễn mọi người."
Ngay lúc này, Lăng Mạc cũng đã chạy tới. Diệp Nghi mang thân phận đặc biệt nên sau khi Lăng Mạc nhìn thấy chàng, hắn vội vàng kể hết biến cố lần này, hai người bàn luận chưa được bao lâu thì người của Thù Hoa Lâu đã trở về.
Bọn họ không bắt được đám người áo đen, động tác của chúng quá nhanh nhẹn, hơn nữa chúng đã lên âm mưu mai phục ở đây từ lâu nên cực kỳ quen thuộc với địa hình xung quanh, người của Thù Hoa Lâu đuổi theo rất lâu nhưng đã sơ ý để chúng tẩu thoát.
Diệp Nghi biết khó tránh khỏi chuyện này nên cũng không truy cứu sâu hơn, chỉ phân phó mọi người đồng hành của đoàn người của Lăng gia để bảo vệ họ trở về an toàn.
Nhưng Diệp Nghi chỉ dẫn theo từng ấy người, sau khi phân phó như thế thì chàng phải làm sao bây giờ? Lăng Tri không nén được mà hỏi: "Vậy còn người thì sao?"
Diệp Nghi nói: "Ta?"
"Người sẽ về một mình ư?" Lăng Tri rất lo lắng.
Diệp Nghi làm như chẳng phải chuyện gì to tát, "Ở kinh thành còn rất nhiều việc cần xử lý, ta phải mau chóng quay về."
"Vậy nhưng..." Lăng Tri vẫn cứ không yên lòng.
Diệp Nghi lắc đầu, chen ngang lời nàng, "Yên tâm đi."
Lăng Tri không nói thêm lời nào nữa, bộ dáng Diệp Nghi nom như muốn rời đi ngay tắp lự, Bùi Thù đứng một bên nhìn hai người họ một lúc, sau bèn nói: "Lúc nãy đám người áo đen đã bị Diệp lâu chủ dọa sợ rồi nên hôm nay chắc là chúng không quay lại thêm lần nào nữa đâu, Diệp lâu chủ cứ yên tâm mà mang thuộc hạ của ngài về đi."
Lời nói của Bùi Thù khiến lòng Lăng Tri nôn nao, Diệp Nghi nhìn hắn rồi đăm chiêu suy nghĩ.
Hai người đứng đối mặt với nhau, ai cũng không đoán ra điều gì từ trong ánh mắt người còn lại. Họ cứ thế mà im lặng rất lâu, cuối cùng Diệp Nghi cũng không đáp lại lời hắn mà chỉ lẳng lặng leo lên con ngựa đang đứng chờ cách đó không xa, chàng nhìn đám người của Thù Hoa Lâu rồi dặn dò, "Các người đi theo đoàn xe của Lăng gia."
Mọi người vội vâng theo, chàng đảo mắt quan sát đoàn người của Lăng gia, dường như còn thoáng nhìn qua Lăng Tri chốc lát. Một mình chàng cưỡi ngựa rời đi, chẳng lưu luyến điều gì.
Lăng Tri buồn bã thở dài, thầm nhủ cuối cùng thì mọi chuyện vẫn như trước đây, nàng không thể nào khiến người ấy dừng bước vì nàng được.
Sau khi Diệp Nghi đã đi xa, Bùi Thù nhẹ nhàng níu tay Lăng Tri lại.
"A Tri." Bùi Thù cười khổ, hắn giơ tay vén lọn tóc rơi xuống trán nàng, nhỏ giọng nói, "Đã làm muội sợ rồi sao?"
Lăng Tri lắc đầu, sợ thì đúng là có sợ thật, ai trong tình huống đó mà không thấy sợ hãi chứ, nhưng điều khiến nàng buồn rầu không phải là việc này. Nàng thầm than một tiếng, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn hỏi: "Tại sao lúc nãy huynh lại cản nhát đao đó giúp ta, lỡ như... lỡ như Diệp Nghi đến chậm một bước thì huynh đã..."
Hai mắt Bùi Thù cong cong, hắn mỉm cười, trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả, hắn đáp, "Ta không chết được đâu."
Lăng Tri trừng mắt, hắn lại bổ sung, "Dù ta không muốn sống đi chăng nữa thì làm gì đến nỗi ngu ngốc như vậy. Nếu ta phải bỏ mạng khi cản đao giúp muội thì đâu thể tiếp tục bảo vệ muội đúng không? Ta tính toán kĩ càng rồi mới dám hành động như thế đấy." Nói đến đây, vẻ mặt Bùi Thù càng trở nên phức tạp, "Ta còn có hậu chiêu nữa, nếu Diệp lâu chủ không đến thì cũng chẳng sao, chẳng qua là..."
Hắn liếc nhìn hướng Diệp Nghi vừa rời đi, chau mày nói nhỏ với nàng, "Ta cảm thấy vị Diệp lâu chủ đó hơi kỳ lạ."
"Hắn giống với dì Tạ quá."
Bùi Thù nhắc đến Tạ Thanh Li khiến Lăng Tri sững sờ kinh ngạc, hắn thấy biểu cảm của nàng nên hỏi tiếp: "Trên đời này làm gì có ai giống nhau đến mức này chứ? A Tri, muội đã từng nghĩ đến việc này chưa?"
Lăng Tri vẫn không lên tiếng, tất nhiên nàng không thể nào nói ra chuyện Diệp Nghi chính là Tạ Thanh Li được.
Nhưng Bùi Thù càng nói càng nhận ra điểm không hợp lý, không kìm được mà thì thầm suy diễn, "Đã thế y còn đến đây để cứu chúng ta nữa, Lăng gia và Bùi gia cũng đâu qua lại với y nhiều, việc làm của y đúng là làm người ta khó hiểu."
Bùi Thù càng nói càng hăng say, Lăng Tri thầm nghĩ không tốt, vì sợ hắn sẽ đoán ra điều gì đó nên nàng đành ngắt lời, "Chúng ta quay về trước đã, mấy chuyện này để sau hẵng bàn cũng không muộn."
"A Tri." Nhưng Bùi Thù không có ý định dừng lại, dường như hắn nghĩ đến việc gì đó, đôi mắt sáng rực nhìn Lăng Tri.
Trong lòng Lăng Tri trở nên căng thẳng, nàng vô thức lùi về phía sau một bước.
Bùi Thù híp mắt quan sát động tác của nàng, chợt hắn bật cười, nhướn mi nói: "Diệp lâu chủ..." Hắn cố ý kéo dài giọng, Lăng Tri bối rối không biết nên trả lời hắn thế nào, chỉ đành giả vờ là mình rất bình tĩnh.
Bùi Thù lại nói: "Y và dì Tạ là huynh muội đúng không?"
Lăng Tri giật mình thon thót.
Bùi Thù kể ra suy đoán của mình một cách chắc chắn, "Vì vậy nên y và dì Tạ mới giống nhau như vậy, vì vậy nên y mới đến đây cứu chúng ta, bởi lẽ y biết rõ một điều, muội là con gái nuôi của dì Tạ." Nói xong, hình như để chứng thực lời mình mà hắn còn nhìn nàng cười, "Đúng chứ?"
Lăng Tri: "... Đúng."