CHƯƠNG 35: CÓ TÔI Ở ĐÂY.
Lời của Mục Nhất Tiếu, Trần Thiên Long lựa chọn không quan tâm.
Anh ta sợ mình mất tiền rồi lại không có cô dâu, cho nên anh ta muốn nhanh chóng chiếm hữu Mục Nhất Tiếu.
Gần như là không có bất cứ màn dạo đầu, anh ta lột dây thắt lưng ra, cởi quần sạch sẽ, lại đưa tay kéo quần áo của Mục Nhất Tiếu.
“Anh buông tôi ra!” Mục Nhất Tiếu liều chết vùng vẫy, thậm chí còn cắn người đàn ông một ngụm nhưng mà máu lan tràn ở trong miệng, người đàn ông cũng không vì đó mà thay đổi.
“Nhất Tiếu, em đừng sợ mà, qua ngày hôm nay chúng ta chính là vợ chồng.” Trần Thiên Long lại càng sốt ruột thì động tác lại càng lộn xộn.
Mục Nhất Tiếu có cơ hội để lợi dụng dùng sức nắm chặt lấy tóc của anh ta, lại dùng chân đá vào nửa người dưới của anh ta.
Trần Thiên Long bị đau nửa người, ở trong xe sức nặng ở trên người của Mục Nhất Tiếu đã giảm đi rất nhiều.
Tìm được khe hở, Mục Nhất Tiếu trực tiếp lật người lại đẩy Trần Thiên Long qua một bên khác.
Anh ta rất mập, bị kẹt vào trong khe hở của chỗ ngồi cả nửa ngày cũng không động đậy được.
Cửa xe cũng không có khóa, Mục Nhất Tiếu trực tiếp chạy ra bên ngoài, cô lão đảo nghiêng ngã vừa chạy vừa gọi: “Cứu mạng với!”
Sau lưng, Trần Thiên Long đã mặc quần áo bước xuống từ trên xe đuổi theo: “Mục Nhất Tiếu, cô đừng có kêu.”
Giọng nói của anh ta không lớn, hình như là cũng đang sợ hãi.
Nhưng càng như vậy thì Mục Nhất Tiếu lại không làm theo ý của anh ta, cô càng kêu lớn tiếng hơn nữa.
Cô chạy rất nhanh, dưới chân dẫm phải một hòn đá, bịch một tiếng cô ngã sấp xuống.
Vị trí bị phỏng ở cánh tay truyền đến một cơn đau bén nhọn, cô không dám chậm trễ, cô đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước.
Trần Thiên Long rất mập, chạy được mấy bước thì không thở nổi nữa, khoảng cách giữa anh ta với Mục Nhất Tiếu cũng cách xa hơn.
Có lẽ là biết mình phạm tội, Trần Thiên Long cũng không tiếp tục đuổi theo.
Mục Nhất Tiếu chạy lão đảo cả đường, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cô quỳ trên mặt đất nước mắt không ngừng rơi xuống, rơi trên mặt đất, chậm rãi biến mất rất nhanh…
Cô khó chịu cũng không phải là bởi vì Trần Thiên Long mà là bởi vì sự lạnh lùng của ba Mục.
Vì ba trăm triệu mà ông ta cam tâm tình nguyện giao cô cho một người đàn ông như thế này đó à?
“Ba, con làm cho ba ghét như vậy ư?” Mục Nhất Tiếu nhỏ giọng thì thầm, xung quanh rất lạnh, cánh tay đau đớn, ở vị trí trái tim gần như là bị đóng băng.
Có người đi ngang qua, cũng không có người hỏi tại sao Mục Nhất Tiếu lại quỳ trên mặt đất.
Thói đời nóng lạnh, Mục Nhất Tiếu biết chứ, cô không nên yêu cầu xa vời.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, sau lưng truyền đến giọng nói yếu ớt mà đau lòng, lo lắng gọi một tiếng: “Nhất Tiếu.”
Mục Nhất Tiếu không trả lời, trong đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự.
Cô đã từng ảo tưởng có thể là mình đi khỏi nhà thì ba sẽ nhớ tới mình, cũng sẽ chủ động hỏi cô.
Nhưng mà bây giờ lòng của cô đã hoàn toàn… chết rồi.
Ông ta vì ba trăm triệu mà không tiếc sự trong sạch của cô, không tiếc tiếp tương lai của cô.
Người nhà vô tình biết bao nhiêu!
Phó Tư Vũ ngồi trên xe lăn nhìn Mục Nhất Tiếu đang quỳ dưới mặt đất ở một khoảng cách xa.
Giây phút này trái tim của anh giống như bị kim đâm đau nhức, trong tay của anh vẫn còn cầm cái điện thoại vỡ nát của Mục Nhất Tiếu, lúc anh vừa mới nhặt được nó cảm xúc của anh bùng nổ, hận không thể chặt đứt chân của mình, càng cảm thấy mình vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được.
Trầm mặc một hồi lâu, anh quay người lại, tay vừa mới chạm đến cánh tay của cô gái, sau đó thân thể run rẩy hít vào một ngụm khí lạnh: “A…”
Phó Tư Vũ nhíu chặt lông mày, trên mặt lập tức trở nên đen thui, hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Trong ánh sáng mờ nhạt, Phó Tư Vũ nhìn thấy cánh tay của Mục Nhất Tiếu bị trầy da, bong bóng đã bị vỡ…
Tay của anh duỗi giữa không trung, cảm giác không biết phải làm thế nào cho phải.
Cuối cùng anh cẩn thận đặt tay lên trên vai của Mục Nhất Tiếu, lại cố ý thấp giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Một câu nói đơn giản lại làm cho cảm giác tự ti và bi thương của Mục Nhất Tiếu phóng to vô hạn, cô quay đầu bắt lấy cánh tay của Phó Tư Vũ, dựa ở trên đùi anh mà khóc rống lên.
“Không sao hết.” Phó Tư Vũ xoa tóc Mục Nhất Tiếu, động tác dịu dàng như bông.
Hai người cứ không nói chuyện như thế.
Một lát sau Liên Thành chạy tới, ông ta muốn mở miệng nói chuyện, Phó Tư Vũ lập tức ra hiệu cho ông ta im lặng.
Liên Thành thấy vậy cũng không lên tiếng.
Trôi qua thật lâu, rốt cuộc Phó Tư Vũ cũng mở miệng: “Nhất Tiếu, chúng ta về nhà thôi, để tôi xử lý vết thương cho em.”
Mục Nhất Tiếu quá mệt mỏi, cả người đều trong trạng thái choáng váng, cô mờ mịt gật đầu: “Ừm.”
Bởi vì biệt thự cách với nơi này có hơi xa, Phó Tư Vũ để Liên Thành dẫn bọn họ trở về căn phòng trọ của Mục Nhất Tiếu.
Do không quá quen thuộc nơi này, Phó Tư Vũ để Liên Thành đi ra ngoài mua thuốc khử trùng với băng keo cá nhân.
Mục Nhất Tiếu nằm trên ghế salon, ánh mắt vô hồn làm cho người ta đau lòng.
Phó Tư Vũ thành thạo xử lý vết thương cho cô, sát trùng dán băng cá nhân rồi lại thoa thuốc trị bỏng.
Chờ sau khi làm xong, Mục Nhất Tiếu nằm trên ghế sa lông đã ngủ thiếp đi.
Lúc này Liên Thành mới đi lại gần nhỏ giọng nói bên tai Phó Tư Vũ: “Cậu chủ, người đã làm tổn thương cô Mục vào tối ngày hôm nay chính là Trần Thiên Long, nhưng mà cậu chủ yên tâm đi, cậu ta không làm gì cô Mục hết.”
Nghe đến đó, nỗi lòng trong lòng Phó Tư Vũ rốt cuộc cũng đã rơi xuống.
Nếu như Mục Nhất Tiếu có chuyện gì bất trắc, anh nhất định sẽ làm cho Trần Thiên Long sống không bằng chết.
“Chuyện còn lại ông cứ đi làm đi, nhất định phải để cho cậu ta biến mất trước mặt của Nhất Tiếu.” Phó Tư Vũ không có biểu cảm gì, lạnh lùng ra lệnh. “Vâng, cậu chủ.” Liên Thành nhận mệnh liền rời khỏi căn phòng trọ.
Không gian thu hẹp chỉ còn lại hai người.
Phó Tư Vũ căn bản không có tâm tư quan sát bốn phía mà là đặt tầm mắt của mình ở trên mặt Mục Nhất Tiếu.
Lông mi của cô rất dày, lại ẩm ướt dán trên mắt, bởi vì đã từng khóc cho nên ánh mắt có hơi sưng, bộ dạng ngoan ngoãn của cô giống như là một con mèo nhỏ. Phó Tư Vũ nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay không tự chủ được mà đặt lên gương mặt cô: “Nhất Tiếu, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa đâu.” Anh âm thầm nói giống như là đang nói ra một lời thề long trọng.
Tình cảm là một thứ rất kỳ lạ, trước khi chưa gặp được Mục Nhất Tiếu, cảm xúc vui buồn giận hờn của Phó Tư Vũ chưa từng thay đổi bởi vì bất cứ một người phụ nữ nào.
Nhưng mà ngày hôm nay nó đã thay đổi, anh có thêm một sự uy hiếp.
Trong lúc ngủ mê, mi tâm của cô gái đột nhiên nhíu chặt lại: “Ba, đừng mà… đừng đuổi con đi mà.”
Mục Nhất Tiếu vừa kêu vừa bắt lấy cánh tay của Phó Tư Vũ.
Giống như là nhận được sự an ủi, cô lại yên ổn ngủ thiếp đi.
Đêm khuya, Mục Nhất Tiếu mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Mở mắt ra, một đôi tay thon dài trắng nõn đặt ở trước mặt cô.
Cô ngơ ngác, ký ức nhanh chóng rót vào đầu, nhớ đến Phó Tư Vũ dẫn mình trở về rồi xử lý vết thương cho mình, Mục Nhất Tiếu không khỏi có chút xấu hổ. Cô ngồi dậy, nhìn thấy Phó Tư Vũ đang dựa vào xe lăn ngủ thiếp đi.
Rõ ràng là tư thế không tốt lắm, nhưng mà gương mặt đó vẫn còn đẹp trai muốn chết đi được.
Anh chỉ mặc quần áo trong, cửa sổ mở ra, có lẽ là có hơi lạnh.
Mục Nhất Tiếu cúi đầu xuống nhìn thấy cái thảm đắp ở trên người mình, sau đó cô dùng tấm thảm phủ lên trên người Phó Tư Vũ.
Động tác của cô rõ ràng rất nhỏ nhưng mà vẫn đánh thức Phó Tư Vũ dậy.
Anh ngủ rất nông, một cơn gió thổi cỏ lay cũng có thể làm anh thức giấc.
Anh mở mắt ra, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Mục Nhất Tiếu đang đánh giá mình: “Sao vậy?”
Lần đầu tiên bị ánh mắt người khác dò xét nên có chút không được tự nhiên…