Trở về lều trướng, nàng cơ hồ đã trong tình trạng thể xác vô hồn, đối diện với Tiểu Thi ở bên trong đang chờ tiểu chủ trở về càng thêm tự oán.
Sau khi Toa Đô đem tình hình hiện tại tường thuật lại cho Tiểu Thi thấu tỏ thì nàng ấy lập tức khụy ngã, trời đất trong mắt bỗng dưng tối sầm, suy sụp đến mức không còn rơi thêm được một giọt nước mắt nào nữa. Hồi sau, Tiểu Thi mới hướng nàng gào lên trách móc, còn không hề e sợ thẳng thừng lao đến ý định tát nàng nhưng đã bị Ô Mã Nhi kịp thời ngăn chặn.
Rồi hắn lại gầm lên một tiếng muốn đem hai nữ nhân mà hãn vương vừa ban tặng cho nàng đuổi hết ra ngoài, nhưng đáp lại sự giận dữ của hắn vẫn là thái độ dửng dưng, ở hai bên trái phải vai nàng lả lơi ôm ấp, nữ tử Mông Cổ còn nũng nịu nói.
- Ai cha tướng quân à! Ngài hung hăng như vậy làm gì? Doạ sợ tỷ muội thiếp rồi nè, khả hãn đã có lệnh tỷ muội thiếp phải ngoan ngoãn hầu hạ vương tử, là người của vương tử, nào phải đâu của ngài mà tùy ý thể hiện bộ dạng khó coi chớ!
Dứt lời còn cố ý áp sát khuôn ngực đầy đặn vào nàng khuyến dụ.
Hắn còn chưa kịp bộc phát thịnh nộ thì tự dưng người chết lặng nãy giờ là nàng đột nhiên thâm trầm lên tiếng, phá vỡ không gian.
- Ô Mã Nhi, đem hai cô nương này trực tiếp ném ra bên ngoài cho bổn vương.
Chỉ chờ có vậy, Ô Mã Nhi lập tức thi hành mệnh lệnh, theo đúng nghĩa là đem hai nữ nhân lẳng lơ kia vác lên vai rồi ném thẳng ra bên ngoài không chút khoan nhượng, trước khi trở vào còn không quên đe doạ một câu.
- Nếu chưa có lệnh mà dám tùy ý bước vào, bổn tướng sẽ chặt chân các ngươi!
...
Nàng hít lấy một hơi thật sâu, đứng bật dậy, ngay tại khoảnh khắc đó đã chẳng còn thấy đâu một con người thất thần bất lực ban nãy. Mà bây giờ đã hoàn toàn trở về lại dáng dấp của một trấn nam vương kiêu vũ thâm sâu, dường như đem hết tất thảy mọi sự đều nắm gọn vào lòng bàn tay.
- Vương tử, ngài muốn làm gì?
Toa Đô nghi hoặc dò hỏi.
- Mang An Tư về.
Lãnh đạm, nàng trả lời.
Toa Đô cùng Ô Mã Nhi cả kinh nhìn nhau, rõ ràng đây là quyết định tự sát, bởi lẽ nếu muốn mang An Tư công chúa trở về thì phải đột nhập nội cung, từ trong tẩm điện của đại hãn vương Hốt Tất Liệt cướp người trên tay hắn mang đi, đây đích thị là khi quân phạm thượng, mưu đồ đả kích đế vương, được xếp vào tử tội bá đao xử trảm!
Không ngoài dự đoán, hai vị tả hữu phó tướng của nàng bèn ra sức can ngăn, nhưng mặc kệ cho bọn họ nói khô cả cổ nàng vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình, chỉ tập trung tìm kiếm hành trang cần thiết để tiến nhập nội cung Thiên triều ngay trong đêm nay.
- Hai người các ngươi mau đưa Tiểu Thi ra ngoài, bảo vệ nàng ấy cho tốt, cũng hãy tìm đến Hạnh cô cô giữ cô ấy an toàn! Sự việc đêm nay là bổn vương tự quyết, tất cả đều không liên quan nhị vị phó tướng, hãy mau lập tức rời xa nơi này tránh tạo hiềm nghi.
Toa Đô, kẻ luôn hữu mưu cơ trí, hắn tự biết phân biệt nặng nhẹ lợi hại cho tiền đồ binh nghiệp của mình. Năm đó đầu quân chỉ là tiểu tốt vô danh, lại dựa vào một niềm khát vọng muốn vì dân vì nước cống hiến trí lực anh tài, không để phí hoài công ơn sinh dưỡng của phụ mẫu, càng không phụ rẫy trách phận nghiệp cả với non sông. Đã dùng chính máu mình viết nên chiến tích, từng bước đi đến hôm nay đạt được chức vị đại tướng quân vốn không hề dễ dàng gì, một đời túc trí đa mưu hắn tuyệt đối không cho phép mình lụng bại dưới tay người khác chỉ vì vương vấn nữ nhi tình trường.
- Mạc tướng sẽ bảo hộ thật tốt cho Tiểu Thi cô nương và Hạnh cô, vương tử bảo trọng, Toa Đô cáo lui.
Dứt lời liền kéo theo Tiểu Thi đang kịch liệt chống cự mà quay gót rời đi.
...
- Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Ngươi cũng đi đi.
Nàng vừa lựa chọn đoản đao vừa nói với Ô Mã Nhi nãy giờ còn đang đứng lặng y như hình cây tượng đá.
- Nhưng mạc tướng không thể nào...
Nàng điềm nhiên cắt ngang.
- Ngươi còn hai hài tử.
Ô Mã Nhi thình lình khựng lại.
Phải, hắn vẫn còn hai tiểu hài tử ở nhà chờ đợi a mã, lần này trở về chưa kịp gặp gỡ đã lại xảy ra cố sự trùng trùng, làm hắn nhất thời quên mất ngoại trừ thân phận tướng quân hộ quốc an dân, ngoại trừ thân phận nam tử đang theo đuổi tình nương trong mộng thì...hắn vẫn còn là một người cha...
Nội tâm cào xé dằn vặt, dường như đã bức đến mức khiến hắn sắp sửa nổ tung.
Cuối cùng...
- Mạc tướng nguyện ý theo hầu vương tử đến giây phút cuối cùng!
Nàng cười lạnh trước quyết tâm can trường của Ô Mã Nhi, nhàn nhạt đáp.
- Đây không phải giờ phút xử sự cảm tính, tâm ý lòng ngươi bổn vương thấu hiểu. Nhưng hiện tại ngươi cũng chứng kiến rồi đó, bổn vương tình nguyện vì An Tư công chúa mà đi vào con đường này! Ngươi không cần phải vì kẻ không đáng mà lỡ dở tương lai binh nghiệp, hy sinh cả thời gian ở bên hài tử.
Trái lại với suy nghĩ của nàng, Ô Mã Nhi bật cười thành tiếng, bày ra dáng vẻ vô tư vô niệm, hắn bảo.
- Vương tử chớ nghĩ ta vì tham luyến mỹ sắc tư phong, hành động hồ đồ. Chỉ là một ngày làm hữu tướng dưới trướng ngài thì suốt đời cũng sẽ là hữu tướng dưới trướng ngài! Hài tử rồi cũng sẽ trưởng thành trở nên bậc mã thượng anh hùng tiếp nối hùng tâm tráng chí của ta. Đường tình thênh thang có thể không cùng chung bước nhưng quỷ môn tử lộ thì tuyệt đừng ngăn cản ta theo cùng.
Một lời này rõ ràng không hề có nửa điểm chần chừ ngần ngại, nói mà như khắc, Ô Mã Nhi đem hết tất thảy dũng mãnh cả đời chinh chiến đặt vào một lời nói này, cũng không nghĩ có thể làm ai cảm động hồi đáp, hắn thốt ra chỉ vì đơn giản là hắn muốn nói và muốn làm, thế thôi!
Nhưng quả cũng không sai khi bảo rằng nàng đã bị cảm động trước tình chiến hữu sinh tử tương tùy này.
Hắn không ngần ngại, nhưng nàng có chút ngập ngừng vì thiệt hại quy về phía Ô Mã Nhi là quá lớn, nàng không gánh nổi ân nghĩa này, cũng không gánh được trách nhiệm này.
- Đừng phân vân nữa, không kịp thời gian đâu! Chúng ta chuẩn bị nhanh chóng rồi lập tức nhập cung.
Không còn cách nào khác, đại sự làm đầu, nàng cùng Ô Mã Nhi khoác lên hắc y trang, đeo khăn che kín mặt chỉ chừa mỗi đôi mắt nhìn đường, chung quy trong đêm mù mịt cũng khó lòng phát giác thân phận.
Vừa lúc hai người chuẩn bị lẻn ra thì từ ngoài bước vào lại là một hắc y nhân khác! Bị làm cho giật mình, Ô Mã Nhi theo phản xạ lập tức hướng hắn phát chưởng, kẻ kia cũng rất nhanh liền đó tiếp chiêu, song chưởng đối nhau làm cho đôi bên đều bị đánh bật ra phải lui về sau mấy bước.
- Trời ơi cái tên ú nu ngốc nghếch này, sao tự dưng đánh ta!?
Thanh âm của hắc y nhân kia có chút quen thuộc, đó chính là...Toa Đô!
- Là ngươi sao, Toa Đô!?
Nàng kinh ngạc hỏi, và quả nhiên...
- Phải, là mạc tướng đây thưa vương tử!
Ô Mã Nhi cũng hoang mang không kém nàng.
- Không phải ngươi đã bỏ chạy giữ mạng rồi sao?
Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ nghe Toa Đô cười hì hì gãi đầu rồi mới trả lời.
- Một đội ba người chúng ta đã cùng tung hoành khắp cả trời Nam, nay vương tử đại náo hoàng triều đoạt về mỹ nhân làm sao có thể thiếu phần Toa Đô này góp vui kia chứ!
- Nhưng chức vị tướng quân của ngươi...cả tính mạng của ngươi nữa...
Nàng hỏi.
Toa Đô lại xua tay cười khì.
- Thôi kệ đi! Có bị cắt chức thì cùng bị chung, có vào quan tài nằm thì cùng nằm chung, mãnh tướng há lại sợ chết hay sao?
Lại một lần nữa nàng đã bị cảm động trước tình chiến hữu giữa cảnh phong ba vô thường này.
...
Sự xuất hiện của Toa Đô cư nhiên lại không phải là bất ngờ duy nhất, đáng ngạc nhiên hơn khi hắn đã bày ra một kế hoạch ngay trong lúc tự mình chuẩn bị hắc trang.
Rằng Tiểu Thi sẽ giả dạng thành nàng, lên giường nằm cùng hai nữ nhân kia lúc này đã bị trói chặt và điểm á huyệt. Toa Đô suy tính nếu Thiên điện có biến ngay trong đêm nay khi hãn vương vừa đoạt thê chi tử thì chắc chắn trấn nam vương nàng sẽ là người vướng tình nghi lớn nhất, hẳn là đại hãn sẽ cho lính dọ thám xem nàng có đang an mộng trong lều trướng của mình hay chăng, và Tiểu Thi trong vai nàng sẽ làm xoá tan nghi ngờ ấy.
Toa Đô còn nhanh trí lấy ra ba lá quân kỳ của Đại Việt buộc lên cánh tay hòng mong giá hoạ cho quân binh Giao Chỉ trong biến sự loạn trào này, cốt yếu đánh lạc hướng phán đoán điều tra, một mũi tên bắn hạ song phi nhạn!
Sau khi an bày chu tất cho Tiểu Thi tết tóc và ăn vận giống nàng nằm trên giường ôm eo hai nữ nhân đang vô vàn kinh hãi ấy thì Ô Mã Nhi nhanh chóng thổi tắt ánh bạch lạp, đem cả ba người hoà vào bóng đêm rồi biến mất, thời khắc sinh tử cận kề, ngàn cân treo sợi tóc cũng chính thức bắt đầu từ đây!
Sau khi Toa Đô đem tình hình hiện tại tường thuật lại cho Tiểu Thi thấu tỏ thì nàng ấy lập tức khụy ngã, trời đất trong mắt bỗng dưng tối sầm, suy sụp đến mức không còn rơi thêm được một giọt nước mắt nào nữa. Hồi sau, Tiểu Thi mới hướng nàng gào lên trách móc, còn không hề e sợ thẳng thừng lao đến ý định tát nàng nhưng đã bị Ô Mã Nhi kịp thời ngăn chặn.
Rồi hắn lại gầm lên một tiếng muốn đem hai nữ nhân mà hãn vương vừa ban tặng cho nàng đuổi hết ra ngoài, nhưng đáp lại sự giận dữ của hắn vẫn là thái độ dửng dưng, ở hai bên trái phải vai nàng lả lơi ôm ấp, nữ tử Mông Cổ còn nũng nịu nói.
- Ai cha tướng quân à! Ngài hung hăng như vậy làm gì? Doạ sợ tỷ muội thiếp rồi nè, khả hãn đã có lệnh tỷ muội thiếp phải ngoan ngoãn hầu hạ vương tử, là người của vương tử, nào phải đâu của ngài mà tùy ý thể hiện bộ dạng khó coi chớ!
Dứt lời còn cố ý áp sát khuôn ngực đầy đặn vào nàng khuyến dụ.
Hắn còn chưa kịp bộc phát thịnh nộ thì tự dưng người chết lặng nãy giờ là nàng đột nhiên thâm trầm lên tiếng, phá vỡ không gian.
- Ô Mã Nhi, đem hai cô nương này trực tiếp ném ra bên ngoài cho bổn vương.
Chỉ chờ có vậy, Ô Mã Nhi lập tức thi hành mệnh lệnh, theo đúng nghĩa là đem hai nữ nhân lẳng lơ kia vác lên vai rồi ném thẳng ra bên ngoài không chút khoan nhượng, trước khi trở vào còn không quên đe doạ một câu.
- Nếu chưa có lệnh mà dám tùy ý bước vào, bổn tướng sẽ chặt chân các ngươi!
...
Nàng hít lấy một hơi thật sâu, đứng bật dậy, ngay tại khoảnh khắc đó đã chẳng còn thấy đâu một con người thất thần bất lực ban nãy. Mà bây giờ đã hoàn toàn trở về lại dáng dấp của một trấn nam vương kiêu vũ thâm sâu, dường như đem hết tất thảy mọi sự đều nắm gọn vào lòng bàn tay.
- Vương tử, ngài muốn làm gì?
Toa Đô nghi hoặc dò hỏi.
- Mang An Tư về.
Lãnh đạm, nàng trả lời.
Toa Đô cùng Ô Mã Nhi cả kinh nhìn nhau, rõ ràng đây là quyết định tự sát, bởi lẽ nếu muốn mang An Tư công chúa trở về thì phải đột nhập nội cung, từ trong tẩm điện của đại hãn vương Hốt Tất Liệt cướp người trên tay hắn mang đi, đây đích thị là khi quân phạm thượng, mưu đồ đả kích đế vương, được xếp vào tử tội bá đao xử trảm!
Không ngoài dự đoán, hai vị tả hữu phó tướng của nàng bèn ra sức can ngăn, nhưng mặc kệ cho bọn họ nói khô cả cổ nàng vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình, chỉ tập trung tìm kiếm hành trang cần thiết để tiến nhập nội cung Thiên triều ngay trong đêm nay.
- Hai người các ngươi mau đưa Tiểu Thi ra ngoài, bảo vệ nàng ấy cho tốt, cũng hãy tìm đến Hạnh cô cô giữ cô ấy an toàn! Sự việc đêm nay là bổn vương tự quyết, tất cả đều không liên quan nhị vị phó tướng, hãy mau lập tức rời xa nơi này tránh tạo hiềm nghi.
Toa Đô, kẻ luôn hữu mưu cơ trí, hắn tự biết phân biệt nặng nhẹ lợi hại cho tiền đồ binh nghiệp của mình. Năm đó đầu quân chỉ là tiểu tốt vô danh, lại dựa vào một niềm khát vọng muốn vì dân vì nước cống hiến trí lực anh tài, không để phí hoài công ơn sinh dưỡng của phụ mẫu, càng không phụ rẫy trách phận nghiệp cả với non sông. Đã dùng chính máu mình viết nên chiến tích, từng bước đi đến hôm nay đạt được chức vị đại tướng quân vốn không hề dễ dàng gì, một đời túc trí đa mưu hắn tuyệt đối không cho phép mình lụng bại dưới tay người khác chỉ vì vương vấn nữ nhi tình trường.
- Mạc tướng sẽ bảo hộ thật tốt cho Tiểu Thi cô nương và Hạnh cô, vương tử bảo trọng, Toa Đô cáo lui.
Dứt lời liền kéo theo Tiểu Thi đang kịch liệt chống cự mà quay gót rời đi.
...
- Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Ngươi cũng đi đi.
Nàng vừa lựa chọn đoản đao vừa nói với Ô Mã Nhi nãy giờ còn đang đứng lặng y như hình cây tượng đá.
- Nhưng mạc tướng không thể nào...
Nàng điềm nhiên cắt ngang.
- Ngươi còn hai hài tử.
Ô Mã Nhi thình lình khựng lại.
Phải, hắn vẫn còn hai tiểu hài tử ở nhà chờ đợi a mã, lần này trở về chưa kịp gặp gỡ đã lại xảy ra cố sự trùng trùng, làm hắn nhất thời quên mất ngoại trừ thân phận tướng quân hộ quốc an dân, ngoại trừ thân phận nam tử đang theo đuổi tình nương trong mộng thì...hắn vẫn còn là một người cha...
Nội tâm cào xé dằn vặt, dường như đã bức đến mức khiến hắn sắp sửa nổ tung.
Cuối cùng...
- Mạc tướng nguyện ý theo hầu vương tử đến giây phút cuối cùng!
Nàng cười lạnh trước quyết tâm can trường của Ô Mã Nhi, nhàn nhạt đáp.
- Đây không phải giờ phút xử sự cảm tính, tâm ý lòng ngươi bổn vương thấu hiểu. Nhưng hiện tại ngươi cũng chứng kiến rồi đó, bổn vương tình nguyện vì An Tư công chúa mà đi vào con đường này! Ngươi không cần phải vì kẻ không đáng mà lỡ dở tương lai binh nghiệp, hy sinh cả thời gian ở bên hài tử.
Trái lại với suy nghĩ của nàng, Ô Mã Nhi bật cười thành tiếng, bày ra dáng vẻ vô tư vô niệm, hắn bảo.
- Vương tử chớ nghĩ ta vì tham luyến mỹ sắc tư phong, hành động hồ đồ. Chỉ là một ngày làm hữu tướng dưới trướng ngài thì suốt đời cũng sẽ là hữu tướng dưới trướng ngài! Hài tử rồi cũng sẽ trưởng thành trở nên bậc mã thượng anh hùng tiếp nối hùng tâm tráng chí của ta. Đường tình thênh thang có thể không cùng chung bước nhưng quỷ môn tử lộ thì tuyệt đừng ngăn cản ta theo cùng.
Một lời này rõ ràng không hề có nửa điểm chần chừ ngần ngại, nói mà như khắc, Ô Mã Nhi đem hết tất thảy dũng mãnh cả đời chinh chiến đặt vào một lời nói này, cũng không nghĩ có thể làm ai cảm động hồi đáp, hắn thốt ra chỉ vì đơn giản là hắn muốn nói và muốn làm, thế thôi!
Nhưng quả cũng không sai khi bảo rằng nàng đã bị cảm động trước tình chiến hữu sinh tử tương tùy này.
Hắn không ngần ngại, nhưng nàng có chút ngập ngừng vì thiệt hại quy về phía Ô Mã Nhi là quá lớn, nàng không gánh nổi ân nghĩa này, cũng không gánh được trách nhiệm này.
- Đừng phân vân nữa, không kịp thời gian đâu! Chúng ta chuẩn bị nhanh chóng rồi lập tức nhập cung.
Không còn cách nào khác, đại sự làm đầu, nàng cùng Ô Mã Nhi khoác lên hắc y trang, đeo khăn che kín mặt chỉ chừa mỗi đôi mắt nhìn đường, chung quy trong đêm mù mịt cũng khó lòng phát giác thân phận.
Vừa lúc hai người chuẩn bị lẻn ra thì từ ngoài bước vào lại là một hắc y nhân khác! Bị làm cho giật mình, Ô Mã Nhi theo phản xạ lập tức hướng hắn phát chưởng, kẻ kia cũng rất nhanh liền đó tiếp chiêu, song chưởng đối nhau làm cho đôi bên đều bị đánh bật ra phải lui về sau mấy bước.
- Trời ơi cái tên ú nu ngốc nghếch này, sao tự dưng đánh ta!?
Thanh âm của hắc y nhân kia có chút quen thuộc, đó chính là...Toa Đô!
- Là ngươi sao, Toa Đô!?
Nàng kinh ngạc hỏi, và quả nhiên...
- Phải, là mạc tướng đây thưa vương tử!
Ô Mã Nhi cũng hoang mang không kém nàng.
- Không phải ngươi đã bỏ chạy giữ mạng rồi sao?
Đáp lại câu hỏi của hắn chỉ nghe Toa Đô cười hì hì gãi đầu rồi mới trả lời.
- Một đội ba người chúng ta đã cùng tung hoành khắp cả trời Nam, nay vương tử đại náo hoàng triều đoạt về mỹ nhân làm sao có thể thiếu phần Toa Đô này góp vui kia chứ!
- Nhưng chức vị tướng quân của ngươi...cả tính mạng của ngươi nữa...
Nàng hỏi.
Toa Đô lại xua tay cười khì.
- Thôi kệ đi! Có bị cắt chức thì cùng bị chung, có vào quan tài nằm thì cùng nằm chung, mãnh tướng há lại sợ chết hay sao?
Lại một lần nữa nàng đã bị cảm động trước tình chiến hữu giữa cảnh phong ba vô thường này.
...
Sự xuất hiện của Toa Đô cư nhiên lại không phải là bất ngờ duy nhất, đáng ngạc nhiên hơn khi hắn đã bày ra một kế hoạch ngay trong lúc tự mình chuẩn bị hắc trang.
Rằng Tiểu Thi sẽ giả dạng thành nàng, lên giường nằm cùng hai nữ nhân kia lúc này đã bị trói chặt và điểm á huyệt. Toa Đô suy tính nếu Thiên điện có biến ngay trong đêm nay khi hãn vương vừa đoạt thê chi tử thì chắc chắn trấn nam vương nàng sẽ là người vướng tình nghi lớn nhất, hẳn là đại hãn sẽ cho lính dọ thám xem nàng có đang an mộng trong lều trướng của mình hay chăng, và Tiểu Thi trong vai nàng sẽ làm xoá tan nghi ngờ ấy.
Toa Đô còn nhanh trí lấy ra ba lá quân kỳ của Đại Việt buộc lên cánh tay hòng mong giá hoạ cho quân binh Giao Chỉ trong biến sự loạn trào này, cốt yếu đánh lạc hướng phán đoán điều tra, một mũi tên bắn hạ song phi nhạn!
Sau khi an bày chu tất cho Tiểu Thi tết tóc và ăn vận giống nàng nằm trên giường ôm eo hai nữ nhân đang vô vàn kinh hãi ấy thì Ô Mã Nhi nhanh chóng thổi tắt ánh bạch lạp, đem cả ba người hoà vào bóng đêm rồi biến mất, thời khắc sinh tử cận kề, ngàn cân treo sợi tóc cũng chính thức bắt đầu từ đây!