Dì Trương vừa ở trong bếp bước trở ra đã nghe tiếng khóc nức nở của người ngoài ngõ. Quế Anh trên tay cầm chặt túi xách tiến vào trong. Vừa nhìn thấy dì Trương cô đã chạy nhào tới mà ôm chầm lấy bà, nấc nghẹn nói:
- "Chắc con sẽ không ở lại đây nữa. Thời gian qua cảm ơn dì đã quan tâm chăm sóc cho con."
Bà nhìn cô gái nhỏ gương mặt mếu máo rồi nhìn xuống túi đồ đặt bên dưới mà khó hiểu hỏi:
- "Con đi đâu mà mang nhiều đồ thế? Đây chẳng phải là những vật dụng dành cho phụ nữ sau khi hạ sinh sao?"
Lúc này, Quế Anh cố lấy lại bình tĩnh mà thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho người bên cạnh nghe. Ngay lập tức, dì Trương bật cười đáp:
- "Vậy là con có tình cảm với Chấn Đông nhà dì sao?"
Nghe bà hỏi, Quế Anh hai mắt đỏ ngầu mà gật gật đầu, sau đó tủi thân nói:
- "Nhưng anh ấy từ chối con. Chắc có lẽ anh ấy nói những lời đó là vì muốn đuổi khéo con ra khỏi Hàn gia."
Ngay lập tức, dì Trương nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô gái nhỏ mà đi về phía ghế, sau đó chậm rãi ngồi xuống, ôn nhu đáp:
- "Vậy con có muốn nghe dì kể về chuyện của Chấn Đông không?"
Quế Anh ánh mắt tò mò mà gật gật đầu liên tục. Liền lập tức, dì Trương kể lại mọi chuyện liên quan đến anh cho cô nghe:
- "Thằng bé nói như thế đều là có lý do cả. Nó không muốn con vì mang ơn nghĩa mà chấp nhận trao thân khi mà con không có bất kì tình yêu nào dành cho nó."
- "Thật ra khi vừa lên bảy tuổi, Chấn Đông đã cùng mẹ tận mắt chứng kiến cảnh cha mình và người phụ nữ khác ân ái ngay chính ngôi nhà của mình. Đó chính là nguyên nhân tại sao nó rất ghét những người phụ nữ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác. Nó ghét trà xanh và ghét cả việc đi đến những quán bar, hộp đêm để tìm những cô gái trẻ mua vui. Thằng bé chưa bao giờ uống rượu bởi vì sợ rằng trong cơn say, bản thân sẽ làm những chuyện không đứng đắn mà dẫn đến những quan hệ ngoài luồng không mong muốn."
Hai mắt Quế Anh có chút cảm động mà tập trung lắng nghe người bên cạnh.
- "Nhìn vẻ bề ngoài Chấn Đông mạnh mẽ, luôn đứng ra bảo vệ kẻ yếu, thế nhưng lại không bảo vệ được gia đình của mình. Nó không thích dùng từ hoa mĩ để tán tỉnh bất kì cô gái nào khác mà chỉ dùng hành động để chứng minh."
- "Sau khi ly hôn, mẹ của Chấn Đông vì đau lòng mà lâm bệnh qua đời. Cha cũng về chung sống với tình nhân mà quyết đưa Chấn Đông ở cùng. Tuy nhiên, thằng bé nhất mực từ chối mà bay sang Canada vừa học vừa làm. Mặc dù có cha là cảnh sát trưởng, thế nhưng Chấn Đông chưa bao giờ lạm dụng sự quyền uy đó trong các cuộc kiện tụng mà tự lực cánh sinh."
Nói đến đây, đôi mắt dì Trương bỗng đỏ ngầu mà đưa tay dụi dụi, sau đó trầm giọng nói tiếp:
- "Dì còn nhớ, lần đầu tiên chứng kiến thằng bé thua kiện trong vụ án xảy ra ở hộp đêm Thịnh Phát, Chấn Đông cố trở về nhà với vẻ mặt vô cùng bình thản như chưa hề xảy ra chuyện. Mãi cho tới khi dì tình cờ đi ngang qua, bên trong phòng đã nghe được tiếng khóc của Chấn Đông. Đó cũng là lần đầu tiên dì chứng kiến thằng bé yếu lòng."
- "Nhìn vẻ bề ngoài Chấn Đông ngạo mạn là thế. Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong là một trái tim giàu tình yêu thương và là người đàn ông nhất mực chung tình. Con chính là người con gái đầu tiên mà nó đưa về nhà. Đã từng có nhiều cô gái khác giống như con chịu cảnh bạo lực, thế nhưng thằng bé chỉ giúp đỡ bằng việc tìm kiếm công việc khác để bắt đầu lại cuộc sống, chứ chưa bao giờ đưa về Hàn gia tận tình chăm sóc."
Vì là người ngủ khá trễ cho nên mỗi tối dì Trương thường hay nhìn thấy Hàn Chấn Đông lẳng lặng ghé sang phòng của Quế Anh cẩn thận đắp chăn cho cô. Sau khi kiểm tra mọi cánh cửa sổ đã khép chặt, anh mới quay trở về phòng của mình. Và mới tờ mờ sáng, anh đã lặng lẽ xuống bếp nấu cháo mang đến phòng cô sẵn, tự mình đi mua thuốc cũng như quần áo cho cô mà không bao giờ lên tiếng nhờ vả dì Trương.